Trì Nhạc còn nhớ 5 năm trước, lần đầu tự mình đến văn phòng Tạ Ninh, hoàn cảnh cũng giống vậy, vị trí cũng giống vậy.
Tạ Ninh đứng trước cửa sổ sát đất, bóng lưng cao to lại ngông cuồng tự đại.
"Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng, ngươi có thể thực hiện theo đúng những gì mà ngươ cam kết? Vì ta mà trong 5 năm kiếm được số tiền này? Nghệ sĩ trực tiếp của Sâm Hải trong năm năm cũng chưa chắc đạt được con số này."
"Ngươi không cần biết ta dùng cách gì, nhưng ta có thể cam kết với ngươi rằng, không đạt được con số này, ta sẽ bồi thường gấp đôi."
"Trả giá gấp đôi?" Mí mắt Tạ Ninh đều không nhấc lên.
"Tổng số." Trì Nhạc nói, thuận tiện đem một phần hợp đồng ném tới trước mặt Tạ Ninh.
Con mắt chim ưng của Tạ Ninh sắc bén, thẳng tắp nhìn Trì Nhạc.
Hai phút, giống như hai thế kỉ, như có gai ở sau lưng, hô hấp đều căng thẳng.
Trì Nhạc cũng không có cầm.
Thế nhưng hắn biết, ngày đó The Fit bắt đầu đưa ra thông cáo, hắn ở trong ngành thiết kế này, đã không có bất cứ khả năng nào.
Mà hắn cần mau chóng tìm một công việc phù hợp, để bên ngoài tất cả đi vào quỹ đạo.
Nếu như hắn tiêu cực, hắn cũng sẽ theo hắn cùng đình trệ.
Hắn không muốn như vậy.
Chí ít, hắn không muốn phá hủy tài hoa hắn quý trọng.
Vì thế hắn nhất định phải mau chóng tỉnh lại, chí ít là dáng vẻ bên ngoài, như vậy, mới có thể kích thích ý chí chiến đấu của Lục Tỷ.
Tạ Ninh rốt cục đưa tay về phía Trì Nhạc chuẩn bị phần hợp đồng này.
"Một phần hợp đồng hoàn toàn có lợi." Tạ Ninh tùy ý lật vài tờ.
"Thành ý của ta." Trì Nhạc không cúi đầu lên tiếng đáp lời.
Một bên phác thảo hợp đồng, hắn cũng không tranh thủ quyền lợi cho mình nhiều lắm, ngoại trừ một ít quyền tự do con người đối với bản thân, ngoài ra lợi ích cùng điều khoản giao ước đều đạt tới mức thấp nhất.
"Xem ra, là bách lợi mà không hại đến chuyện làm ăn." Tạ Ninh khép lại hợp đồng, lần thứ hai nhìn kĩ Trì Nhạc.
"Trên thực tế cũng vậy." Trì Nhạc bình tĩnh đáp, "Phần giao ước này, nếu như hôm nay có thể kí, tất cả điều khoản bên trong tức thời có hiệu lực.
Ngược lại." Hắn chính diện đối đầu với mắt Tạ Ninh: "Sau hôm nay, tất cả sẽ bàn bạc kĩ lưỡng."
"Ngươi người này." Tạ Ninh đem hợp đồng đẩy về phía trước bên trái một cái, "Có chút ý nghĩa."
"Hi vọng chúng ta có thể đáp ứng nhu cầu mỗi bên." Trì Nhạc lần thứ hai bổ sung.
Sau năm năm, Trì Nhạc lấy một nhà thiết kế cảm giác nhạy bén, bên trong làm việc cấp tốc trở nên danh tiếng.
Hắn chứng thực thương hiệu quần áo của mình, từ lúc sản phẩm mới bắt đầu, trải qua tay hắn chăm sóc, doanh số thị trường đều sẽ phát sinh nghịch chuyển kinh người.
Không có ai biết Trì Nhạc ngoại trừ làm người mẫu có làm thêm công việc nào nữa không, nhưng mỗi lần, hắn đều có thể bắt được yếu điểm khéo léo kéo chệch hướng.
Có đôi khi là phối hợp sáng tạo, có đôi khi là một biện pháp đột phá, có đôi khi là nhiếp ảnh gia thời trang photoshop ...!Trì Nhạc luôn có thể không tìm được nổi bật của nó, nhưng cũng có thể khuếch trương tính chính xác của nó.
Cứ như vậy, từ sản phẩm không được biết đến, từng bước trở thành hàng hiệu trong nước, lại bắt đầu đàm phán với một vài nhãn hàng hiệu nước ngoài.
Ở trong vòng luẩn quẩn này, rất nhiều người đẹp, đẹp mà lại có tố chất thì lại không nhiều, đẹp mà lại có khả năng nhìn hiểu được tác phẩm thiết kế lại cơ hồ ít ỏi, mà đẹp lại có khả năng nhìn hiểu các thiết kế lại còn hiểu thị trường, vậy cơ hồ chỉ có một người là Trì Nhạc.
Trì Nhạc và Sâm Hải tạo ra khoản thu nhập hình thức, từ lâu tách ra làm người mẫu bình thường để lấy phí phát ngôn hình thức, nhưng trên cơ sở xác nhận, ngoài ngạch tăng thu nhập giữ doanh số gốc, sau khi tiêu thụ chia lợi ích phần trăm.
Như thế, hắn với Tạ Ninh kí hợp đồng kia, cho dù mức cao như thế nào, kế hoạch của Trì Nhạc cũng vững vàng hoàn thành.
Nếu như không phải Emma, nếu như không phải chạm tới hoạt động của Lục Tỷ, hai tháng sau, phần thỏa thuận này cũng có thể hoàn mĩ đúng hạn hoàn thành.
Chỉ tiếc, trên đời này không có nhiều cái nếu như.
Trong thế giới người đàn ông tên Trì Nhạc này, hai chữ Lục Tỷ, đã đủ để nghiền ép bất cứ người nào gây chuyện.
Chí ít Trì Nhạc lại thấy rằng, tất cả đều rất xứng đáng.
Một ngày náo nhiệt một trò chơi khôi hài, rốt cục yên tĩnh lại.
Trì Nhạc mở cái ôm ra, cùng Lục Tỷ đối mặt đứng thẳng.
Đầu Lục Tỷ buông xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Trì Nhạc nhìn hắn, áo ngủ rộng, dép lên, tóc lộn xộng, hết thảy là dấu vết vừa rời giường.
Hắn tưởng tượng Lục Tỷ liều mạng chạy tới, ở trên đường người đông như mắc cửi lao nhanh.
Người kia vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí, thận trọng bị mất tất cả, lấy tư thế như vậy gặp hắn, chỉ bởi vì, y đúng là rất lo lắng cho hắn.
"Xin lỗi." Trì Nhạc nhìn Lục Tỷ, nhịn không được mím mím môi, "Thế nhưng tớ rất vui."
Lục Tỷ nghe được câu này, ngẩng đầu lên, một đôi mắt ngổn ngang đưa tới, nhìn chòng chọc vào Trì Nhạc.
Hắn không phải đến để đưa ấm áp, cũng không phải đến để làm hắn cảm động.
"Cậu đến lúc nào mới trưởng thành?" Lục Tỷ khó khăn vượt qua, câu nói này, hắn nói nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ ngầu.
Chữ cuối cùng khuếch tán trong không khí gần như không còn, bóng người Lục Tỷ quật cường lướt qua Trì Nhạc.
Liên quan đến vấn đề khó giải quyết này, hắn vừa mới biết, không có đáp án.
Tay Trì Nhạc như phản xạ có điều kiện, vững vàng bắt lấy tay Lục Tỷ.
"Tớ nên cảm động sao?" Lục Tỷ cũng không quay đầu lại, âm điệu lạnh lùng, "Cậu vì tớ mà làm nhiều như vậy, cậu coi tớ vì tất cả của cậu, vì thế, tớ nên cảm động sao?"
Không có trả lời, chỉ có sức mạnh trên cổ tay, từng chút từng chút, từ từ tăng thêm.
Lúc này Trì Nhạc, đầy đầu chỉ có một chuyện, đó chính là không cho Lục Tỷ đi.
Lục Tỷ quay người lại, đột nhiên đem Trì Nhạc dồn đến góc tường, một quyền đấm vào bức tường phía sau hắn.
"Tớ cho cậu biết, tớ là nam nhân, cậu đối mặt với trả giá như vậy, tớ không vui vẻ chút nào."
"Tớ không muốn che chở của cậu, cũng không muốn hi sinh của cậu."
Tớ muốn cậu tiếp tục sống cẩn thận, nhặt lý tưởng cậu ném mất, một lần nữa làm nhà thiết kế, đi trên con đường cậu nên đi, cậu sinh ra trên người đã có ánh hào quang.
Trì Nhạc lần đầu tiên nhìn thấy Lục Tỷ tức giận đến vậy.
Hắn thuận theo tựa trên vách tường, ôn hòa nhìn Lục Tỷ.
Cú đấm trên vách tường kia, sức mạnh không nhẹ, năm khớp tay, khẳng định đã sớm máu thịt be bét rồi.
Đó là sức mạnh của nam nhân.
Thuộc về hắn trước mắt người thanh niên này.
Chiều cao tương đương nhau, tài hoa tương đương nhau.
Trì Nhạc như khối bọt biển, đem hết thảy lửa giận của Lục Tỷ thu vào, sau đó dịu dàng, dịu dàng ôm hắn.
Cánh tay mạnh mẽ đặt ngang trên bức tường kia, xuyên qua xương vai nhô ra của Lục Tỷ, ôm hắn vào lòng.
" Không có chuyện gì." Hắn nói, "Tớ chưa bao giờ đánh cược sẽ không thắng cái bẫy này."
"Cho nên?" Trần Đấu xách hộp dụng cụ y tế ra, đưa cho Thường A, "Không ngờ ngươi ở Sâm Hải nhiều năm như vậy, chính là cấp người chơi gái?"
Thường A nhận thùng dụng cụ, lấy băng gạc, i ốt cùng thuốc kháng sinh, sau đó lấy cồn i ốt dùng tăm bông khử trùng vết thương cho Lục Tỷ.
Trì Nhạc ngồi một bên nhìn, nhàn nhạt nói: "Chẳng qua chỉ là phân chia một chút thôi."
"Ngươi dẹp đi đi!" Trần Đấu một bên gõ máy tính, một bên ồn ào: "Ta nói ngươi khỏe xằng bậy cũng coi như là đứng đầu bảng, tuy rằng nhận ít việc, nhưng không đến nỗi biến thành chán nản nghèo khổ như vậy a!"
"Chán nản nghèo khổ thì sao?" Trì Nhạc cười.
"Ngươi nói xem?" Trần Đấu lườm hắn một cái: "Ngươi không nhìn cái xe rách của ngươi, lại cái nhà trọ độc thân rách nát, nhìn số dư tài khoản của ngươi xem, thế này là dáng vẻ đứng đầu bảng sao?"
"Ngươi thật giống tú bà." Trì Nhạc nói, vỗ đầu Trần Đấu xem nhẹ.
Trần Đấu lập tức hất tay hắn.
"Ta nói a, ngươi tự mình gây ra, đáng đời." Trần Đấu mắng xong, lại quay người nói với Lục Tỷ: "Tương lai nếu hắn nói làm tất cả những thứ này vì ngươi, ngươi cũng đừng phản ứng với hắn, nồi này ta không gánh nổi trách nhiệm."
Lục Tỷ nhìn túi băng gạc Thườn A đưa cho, cũng không đưa ra vẻ mặt không phản ứng.
Trần Đấu lè lưỡi mọt cái, lại hướng Trì Nhạc liếc mắt ra hiệu.
Nhưng Trì Nhạc chỉ cười, tỏ ý không muốn tiếp chiêu, nhận được ánh mắt ăn tươi nuốt sống của Trần Đấu.
Trong lòng Trì Nhạc rõ ràng, tính khí Lục Tỷ, cũng không phải tính hắn lập dị., khí thế hắn dư, hắn cũng hi vọng y thật sự như thế, cũng hi vọng y bình an vô sự.
Y cũng là nam nhân, y cũng muốn bảo vệ người quan trọng của mình.
Đọc truyện tại
Vì thế y tức giận, chỉ là bởi vì, ở trong lòng của y, Trì Nhạc là người quan trọng (bây h thì e thừa nhận rồi nheeeee=))))))
Bất luận loại quan trọng này xuất phát từ loại quan hệ kia, y hi vọng hắn khỏe mạnh, mà không phải trả giá bất cứ điều gì vì mình.
"Vì thế, ngươi cùng Tạ Ninh cuối cùng đàm phán thế nào ròi?" Trần Đấu đem phạm vi tính toán tính toán cơ hội hướng về bên cạnh ném đi, đã không muốn quan tâm Trì Nhạc đến cùng đã thiệt bao nhiêu tiền, để tránh khỏi đêm nay mình ngủ không yên.
"Trả nợ." Trì Nhạc nói hời hợt
"Món nợ giá trên trời, ngươi muốn trả sao?"
"Xem ra ......!" Trì Nhạc sờ cằm, "Chỉ có thể để cho mình nổi tiếng a."
Trần Đấu đem gối dựa ném vào ngực Trì Nhạc, lần thứ hai hồi tưởng quá khứ.
Không biết xấu hổ.
Tạ Ninh là thương nhân, cũng không phải xã hội đen gì, vì hế hắn chỉ cần Trì Nhạc vì hắn tiếp tục kiếm tiền.
Cho dù Trì Nhạc có ở Sâm Hải hay không, lấy hình thức gì kiếm tiền, hắn căn bản không chú ý.
Ý nghĩ của Trì Nhạc chỉ là nâng tiếng tăm cho mình, bán mình với giá cao, trả hết món nợ.
Ngay cả trong khoảng thời gian này, Tạ Ninh muốn hắn làm gì, hắn cũng không có cự tuyệt.
Vì thế, cách an toàn chỉ có một.
Mau chóng nổi tiếng, mau chóng trả tiền.
.