Trong phòng bệnh của bệnh viện, Lục Tỷ lẳng lặng nằm nhoài cuối giường của bà nội Trì.
Âm thanh Trì Nhạc cực kỳ rõ ràng truyền vào trong tai:" Ta sẽ chăm sóc hắn thật tốt."
Một đôi mắt sáng ngời hiện lên trong bóng tối, như bị ai làm phép thuật, ngây người bình tĩnh.
Chặng đường của ngôi sao mênh mông này giống như con ngươi xinh đẹp, đang từng chút từng chút, từng chút từng chút tối lại.
Trong nháy mắt có khao khát, trong phút chốc vỡ vụn, sau đó, bắt đầu mưa tí tách.
Trì Nhạc đồng ý, muốn báo đáp, vẫn là muốn trả nợ?
Đôi mắt Lục Tỷ từ dao động trong bão táp, chậm rãi chuyển hướng về phía yên lặng tuyệt vọng.
Hắn gắt gao đem mặt chôn trong khuỷu tay mình, mà ánh sáng còn lại, liếc nhìn phong thư trong túi áo khoác của Trì Nhạc.
Chữ Lâm Uyển Uyển thanh tú đẹp đẽ, trên phong thư, đoan chính viết tên Trì Nhạc.
Những cái này cũng không tính là gì cả.
Lục Nghiêu thô bạo, bạn gái Trì Nhạc, thư tình của Lâm Uyển Uyển ........!Những cái này không là gì cả.
Thậm chí là khi hắn bị dày vò, lúc sắp không chịu đựng nổi, nhưng chỉ có thể các tấm kính nhìn Trì Nhạc cùng bạn gái đứng dưới lầu nhà mình, sau đó hai người cùng nhau, từ từ rời đi.
Nhưng cái này cũng không là gì cả.
Tất cả thống khổ, tàn nhẫn, nhất định phải trải qua, hắn đều có thể một mình luẩn quẩn.
Y đi tới, làm như không có việc gì ngồi bên cạnh hắn, vết bỏng trên ngón trỏ cũng đã biến mất.
Y không biết, y đã phải chịu đựng biết bao nhiêu mới có thể bình tĩnh ngồi bên cạnh hắn.
Thư tình trong túi áo khoác của hắn, hắn mang tới cho cô nương dưới lầu nhà hắn, khoảng thời gian này hắn qua lại với rất nhiều nữ sinh, đều không có cam kết như câu nói này, cho y một đòn nặng nề.
Hắn không đòi hỏi những thứ mà y muốn, cũng không muốn cùng y so đo thua thiệt.
Y không quan tâm, không bởi vì y tự mình cứu bà nội Trì, mà muốn hắn trả ơn cả đời.
Y rất hiểu Trì Nhạc, nam nhân bề ngoài thông minh, nội tâm nhân hậu.
Bất kỳ một câu yêu cầu làm nũng của bà nội Trì, hắn cũng coi là chuyện quan trọng nhất, nghiêm túc nỗ lực thực hiện.
Huống chi, hiện tại, khẩu khí đối phương ốm yếu như vậy, yêu cầu Trì Nhạc tự chăm sóc tốt bản thân.
Hắn nhất định sẽ lấy toàn bộ kiên nhẫn của mình, cơ bản vứt bỏ cũng như đối tốt với bản thân mình.
Mà những ám muội giữa bọn họ không rõ tình cảm, sẽ biến thành đồng cảm, sẽ biến thành thương hại, sẽ biến thành báo ân.
Nhưng chỉ có, sẽ không biến thành yêu.
Có vài câu chuyện, còn chưa bắt đầu, đã vội kết thúc.
Lời cảm ơn cùng tình yêu thương hại, là thứ hắn không cần.
Ánh mắt Lục Tỷ di chuyển, cuối cùng vô lực nhắm lại.
Hắn mệt mỏi, mạnh mẽ chịu đựng lâu như vậy, một mình đối mặt với nhiều chuyện như vậy, sau đó đánh mất đi người thân duy nhất của mình, loạng choạng cả đoạn đường đi tới nơi này, hắn một giọt nước đều không uống.
Mà hôm nay, rốt cuộc cũng có thể để mặc nước mắt rơi xuống khuôn mặt.
Không có thở dốc, không có run rẩy, không có khóc thút thít, chỉ là, nước mắt lúc tuyệt vọng, yên lặng như vậy.
Lông mi được thấm ướt giống như hai mảnh vỏ sò khép mở, ngậm lấy hạt ngọc nước mắt này.
Tất cả ngọc, đều do cát hỗn hợp với máu và thịt, không ngừng mài dũa mà thành.
Hạt ngọc rơi trên mặt đất, âm thanh rất nhẹ, chính Lục Tỷ cũng không nghe thấy.
Gào khóc yên lặng như vậy, thật giống như chỉ bài trừ lượng muối thừa trong cơ thể.
Còn có những tình cảm dư thừa kia.
Quên đi thôi.
Có khi thượng đế đã quên rằng hắn vẫn còn là trẻ con, mới có thể đem nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy, đặt lên trên người hắn.
Mà hắn, ngoại trừ yên lặng chịu đựng, tựa hồ cũng không còn biện pháp gì khác.
Ánh mắt ôn nhu của Trì Nhạc dừng trên bóng lưng của Lục Tỷ.
Hắn cũng không biết, vào thời khắc như thế này, bọn họ trước sau cũng không thể tiến lại gần.
Rõ ràng khoảng cách gần như vậy.
Có lúc, cách nhau một bưc tường, có lúc, là khoảng cách vai với vai.
Nhưng mà, giữa hai người khoảng dường như xa tận chân trời.
Buồn cười dường nào.
Hắn ở bên ngoài bức tường quây chờ y, muốn đón y về nhà.
Mà y vẫn luôn ở trong nhà.
Cách nhau một bức tường, y không nhìn thấy hắn đang cực khổ, y cũng không biết cách lớp cửa kính có một nữ nhân đứng bên cạnh hắn, chỉ tồn tại đau khổ chờ y trở về.
Giống như lúc này, y cũng không biết trong mắt y có nước mắt, một ít, là cô đơn, tuyệt vọng, tiêu hao tất cả sức lực.
Mà y cũng không biết, lúc ấy, nội tâm Trì Nhạc, đã chôn vùi một hạt giống cố chấp, vì y mà đã chấp nhận quãng đời còn lại của hắn.
Yêu nhau sâu hơn, chúng ta vẫn như cũ không đến gần bi thương của nhau, không đi vào vết thương của nhau.
Bởi vì, khi xa nhau thì phải tự mình xử lý việc quan trọng.
Rất nhiều năm sau cuối cùng Trì Nhạc cũng hiểu rõ.
Những vết thương kia trên người Lục Tỷ, chỉ có thể lưu lại cho một mình hắn, từ từ liếm, chậm rãi khỏi hẳn, mà việc duy nhất hắn có thể làm, chính là đứng bên cạnh y, cả đời, không rời bỏ.
Hắn là nam nhân, hắn không mềm yếu, hắn có thể tự bảo vệ mình lúc yếu đuối và lòng tự tôn của mình, đem hết tất cả bí mật cùng việc riêng tư ẩn sâu.
Hắn phiêu bạt lâu như vậy, không phải vì tìm kiếm một bến đỗ để có thể dừng lại, mà là vì, để hắn quên đi tất cả các bước ngoặt.
Hắn chỉ có thể tự mình đem ly nước trong tay đổ đi, sau đó, một lần nữa ôm ấp thế giới này.