Lục Tỷ đóng lại vòi hoa sen trong buồng tắm, có chút mệt mỏi chống tay trên tường, bình tĩnh đứng một lát.
Chuông điện thoại di động ở phòng khác vang lên.
Hắn khoác áo tắm lên người, đi chân trần ra ngoài.
Từ buồng tắm đến phòng khách, chỉ có một vệt nước dài, sáng loáng dưới ánh sáng.
Giọt nước rơi xuống chiếc cằm tinh xảo, điện thoại di động được đưa lên bên tai.
Đôi môi rất thích hợp để hôn, hơi giật giật.
Thanh âm lo lắng của Thường A vọng lên từ phía bên kia micro.
"Trần Đấu làm sao vậy?" Lục Tỷ hơi nhướng mày, cả người lạnh toát.
"Hẳn là đau dạ dày lại phát tác, nàng không tìm được thuốc, ngươi tìm trên giá sách trong phòng khách bên cạnh ghế sa lông, hình như là ở trong một cái túi lớn?"
Thường A dùng vai nghe điện thoại, ở trong văn phòng lục tung các ngăn kéo lên, nhưng mà tìm tất cả mọi nơi mà cũng không thể tìm thấy viên thuốc nhỏ màu trắng mà Trần Đấu nói.
Ánh mắt Lục Tỷ quét qua, trên giá sách bên sô pha, quả thật có một cái túi ở đó.
"Tìm thấy không?" Thường A ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
Lục Tỷ đi tới.
Bên trong chiếc túi rộng mở, có một hộp thuốc màu trắng, yên lặng nằm đấy.
Lục Tỷ vừa vươn tay định cầm lấy, thanh âm của Hồ Văn Hạo từ trong loa truyền đến: "Đừng lấy thuốc, trực tiếp đi bệnh viện!"
Tay Lục Tỷ dừng lại một chút, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt: "Trần Đấu sao rồi?"
Thường A quay đầu lại, nhìn thấy Trần Đấu một tay ôm bụng, một tay chống trên bàn làm việc, trán đầy mồ hôi hột, gương mặt trắng bệch đáng sợ.
Sắc mặt Hồ Văn Hạo tái nhợt đứng một bên.
Trần Đấu đã đau không nói ra lời.
"Trần Đấu thế nào rồi!" Trong loa, lần đầu tiên Lục Tỷ dùng ngữ khí nặng như vậy để hỏi.
Thường A sợ hết hồn.
Hồ Văn Hạo trực tiếp cầm ống nghe: "Ta bây giờ đưa cô ấy đến bệnh viện, hôm nay Trần Đấu với Trì Nhạc nói chuyện không thuận lợi, nếu như ngươi thực sự quan tâm tới lời của nàng, hãy giúp khuyên bảo Trì Nhạc đi, tùy hứng cũng phải có mức độ, một Ukiyo-e series, chẳng lẽ muốn Trần Đấu dùng mệnh để đổi lấy à!"
Điện thoại bị cắt đứt, âm thanh trống rỗng truyền trong căn phòng, có quy luật mà khô khan, nghe giống như dọa người.
Trái tim Lục Tỷ rối bời, hắn theo bản năng đưa tay vào trong túi xách của Trần Đấu, lấy hộp thuốc ra.
Ngón tay thon dài bị vật cứng nào đó chạm vào.
Lục Tỷ lục túi ra, một chiếc CD trong suốt liền lộ ra.
CD?
Tại sao Trần Đấu lại mang bên người một chiếc CD?Mờ mịt, thật giống như có gì chỉ dẫn hắn, liền mở chiếc CD nhìn có vẻ bình thường này.
Chiếc hộp ni lông trong suốt răng rắc một tiếng, thực ra đã bị vỡ, được người dùng băng keo cẩn thận dán vào.
Lục Tỷ cảm giác trái tim mình cũng răng rắc một tiếng, vỡ ra một chút.
"Ban nhạc mĩ The Mamas & The Papas năm 1966 phát hành single — 《California Dreaming 》.
Bài hát này năm 1994 từng được sử dụng làm nhạc nền cho hai bộ phim kinh điển 《Forest Gump 》 và 《Rừng Trùng Khánh 》, bởi vậy phổ biến rộng rãi toàn thế giới.
《California Dreaming 》 từng xếp thứ 4 trên bảng xếp hạng, album đã từng được bán ra 100 vạn bản.
"
Lục Tỷ nhớ tới ngày ấy Trì Nhạc ở trong xe, MC đài phát thanh, đã từng giới thiệu về album này.
"100 triệu.
" Trì Nhạc lúc ấy cười nói như vậy.
Thật ra, 100 vạn album được bán ra, một trong số đó, là món quà hắn từng mua tặng nàng.
Bao năm qua đi, CD cũng đã bị vứt bỏ, mà Trần Đấu, vẫn như cũ hàng ngày đem chiếc CD này theo bên người.
Ngón tay Lục Tỷ nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài CD.
Có thể, hai người bọn họ lúc đó, từ đầu đến cuối, không có vị trí của y.
Giãy giụa như thế nào, làm bộ lãng quên như thế nào, so với Trần Đấu hào hiệp đầy bụng, tự mình so sánh trên dưới quả thực chỉ là một kẻ tiểu nhân.
Lúc này cùng Trì Nhạc không thể nói rõ được quan hệ bên trong, hắn bất tri bất giác, đã biến thành càng ngày càng chán ghét người kia.
Hắn nhớ tới Trần Đấu sau khi trở lại đã cùng bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên.
Hai người vui cười như bình thường, thường thường khiến nói chuyện với người xa cách 9 năm, giữa bọn họ lúc đó có vách ngăn nào cần vượt qua hay không.
Vẫn là giấc mộng Nam Kha, kỳ thực từ sau khi bọn họ tốt nghiệp trung học, vẫn chưa bao giờ chia tay?
Trì Nhạc nhìn Trần Đấu, bên trong ánh mắt có một thứ gì đó khó có thể nói thành lời.
Trần Đấu cười, nháo, làm hành động quá phận, đều khiến người khác cảm thấy hào hiệp cùng tính cách chân thật.
Mình ngồi ở giữa bọn họ, không ngừng khiêu khích Trì Nhạc, nói sang chuyện khác, không ngừng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Thật là khó nhìn, thực sự là khó nhìn.
(Em đang ghen à >,.