Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly in Shallow


Trong 3 năm trung học, nghĩa vụ của Trần Đấu là chắn rớt rất nhiều người theo
đuổi ta, dù sao thịt trong miệng nàng, không ai dám đoạt.
Dũng mãnh như Trần Đấu, cả trường học cơ hồ không người nào là nàng không
dám đánh.
Ta có thời điểm ở trong phòng vẽ ngủ gật, Trần Đấu từ cửa sổ tiến vào, lấy quả
hạch trên đài tĩnh vật cùng nhau ăn.
Có đôi khi là mấy điếu thuốc, có đôi khi là mấy chai bia, càng nhiều thời điểm nàng
ngủ chỗ nàng, ta ngủ chỗ ta, hai người toàn bộ trong lúc đó đều không nói với nhau
câu nào.
Chẳng hạn như gửi tin nhắn qua điện thoại để rủ đi mua sắm, xem phim, thẩm tra
cơm ngày ba bữa, nàng đều không làm.
Nhưng đánh nhau, đua xe máy, trốn học, nàng ngẫu nhiên đều gọi ta theo.
Nếu không phải trung học chỉ có ba năm, ta nghĩ ta sẽ không cùng Trần Đấu chia
tay.
Lễ tốt nghiệp hàng năm lại đến rồi.
Khắp nơi trong trường học dán 'Thi toàn quốc cố lên! Bảo hai hướng một!' Linh
tinh các loại áp-phích cùng biểu ngữ.
Hôm nay là ngày học sinh mỹ thuật tạo hình thi toàn quốc.
Buổi sáng mới vừa thi xong phác họa, rất nhiều học sinh ra ngoài ăn cơm trưa, sau
một lúc nghỉ ngơi ngắn ngủi, lại sắp nghênh đón bài thi buổi chiều.
Sự nghiệp mỹ thuật tạo hình ba năm, ít nhiều học sinh đều đã mài dũa móng tay cái
qua vẽ tranh phác họa, thuốc màu trên móng tay cái đã bị chà xát rất nhiều lần, chờ
đợi thời khắc này, trách nhiệm quyết thắng.
Trước bồn rửa tay tại WC, tiếng nước chảy ào ào.
'Phi' Trần Đấu súc súc miệng, phun ra một ngụm nước trong có mang tơ máu.
Nàng lấy nước rửa mặt, một tay đem nước còn dính trên tóa mái vuốt ra sau đầu,
gắt gao nhìn chằm chằm vào chính mình trong gương.
Trong gương, hé ra khuôn mặt hung ác, còn lưu lại khí chất thô bạo mới vừa đánh
nhau.
Thực con mẹ nó đau.
Trần Đấu dùng tay trái kéo khóa đồng phục lên đến tận mặt, cúi đầu đi ra ngoài.
'Trương Chí Minh, Hồ Văn Hạo, đừng để tao bắt được chúng mày!' Nàng nghiến
răng, hung tợn nói, lại sờ sờ lên vết thương nơi khóe miệng 'Hứ, nếu không phải
lão tử ta đến kì 'đèn đỏ' thì đã đánh cho cha mẹ chúng mày nhìn không ra rồi!'
Đang nói, thì có một chiếc xe đạp chạy tới bên cạnh, một thân ảnh cao lớn đi tới.
'Trì Nhạc?' Thanh âm Trần Đấu có chút chột dạ, theo bản năng đút tay phải vô túi
quần.
'Trần Đấu' Trì Nhạc quát nàng, không còn thanh âm ôn nhu trước kia, mà là khô
khốc.
Hắn nhìn Trần Đấu vẻ mặt bi thương, nhưng không nói thêm gì.
'Ta đã có người thích' Trì Nhạc đi thẳng vào vấn đề, thanh âm không có gì khẩn
trương.
Trần Đấu sửng sốt hai giây.

Có ý tư gì? Nàng có chút không hiểu được.
Trì Nhạc bình tĩnh nhìn nàng, trên mặt không thể hiện biểu tình gì.
'Về sau xuất ngoại, hết thảy thuận lợi' Trì Nhạc là tới cáo biệt.
'Hữ....Thao' Trần Đấu phát ra khí âm, muốn mắng người, lại không cẩn thận khóe
miệng.
Nàng lấy tay sờ sờ vết thương trên khóe miệng, sau đó nâng ánh mắt nhìn chằm
chằm vào Trì Nhạc.
Hôm nay thực mẹ nó có chút đau lưng, hết thi toàn quốc lại gặp 'đèn đỏ', còn bị
đánh như nô bậc, lần đầu tiên bị người ta đá, đều mẹ nó cái duyên không bình
thường.
Trần Đấu nhìn chằm chằm Trì Nhạc, thình lình bật cười.
'Thi toàn quốc cố lên, Trì đại sư' Nàng khoát tay, ôm lấy Trì Nhạc, rồi lướt qua đi
mất.
Trần Đấu vốn dĩ luôn luôn sống kiên cường mạnh mẽ như vậy, dù có lộ một mặt
khác yếu đuối, thì thủy chung vẫn duy trì một loại cảm giác mới mẻ mê người.
Chính vì tốt nghiệp cấp 3, chúng ta không thể nào học chung trường đại học, cho
nên vị trí bạn gái này, nàng đương nhiên phải bước ra thôi.
Dù sao, ta cũng sợ phiền toái.
Ngày đó chia tay Trần Đấu vừa mới cùng người khác đánh nhau một trận, đối với
ta tự nhiên đến nói lời cáo biệt, nàng chỉ khoát tay cười cười, liền tiêu sái bước đi
mà không quay đầu lại.
Trần Đấu thực sự thông minh, tại một khắc kia, nàng đã xem thấu mặt ích kỉ của ta.
Nhưng nàng lại lựa chọn bỏ qua.
Đánh giá của Tiểu điểu nhi đối với chuyện này là: Trì chim to, phàm là người thích
ngươi, đến cuối cùng cũng không có kết cục tốt.
Trần Đấu không có tham gia kì thi toàn quốc, nàng biến mất.
Lúc xuất hiện thì đã là ba ngày sau.
Trên mặt nhiều vết xanh tím, tay phải còn bó bột thạch cao.
Trần Đấu vẫn bộ dáng cũ, bất cần đời, cợt nhả, vô tâm vô phế.
Lúc này đây, nàng là tới thu thập đồ đạc cùng cáo biệt.Trong phòng học lớp 14, các học sinh vây quanh Trần Đấu, líu ríu hỏi không ngừng.
'Trần Đấu, cậu như thế nào không tới tham dự cuộc thi?'
'Trần Đấu mặt cậu làm sao vậy?'
'Trần Đấu cậu lai đi đánh nhau sao?'
'Trần Đấu..........'
Trần Đấu tuy tính tình táo bạo, nhưng là người trượng nghĩa, tính cách hào sảng,
cho nên cảm tình với bạn trong lớp rất tốt.
'Bỏ thi toàn quốc, bị cha đánh'.
'Có hay không cảm thấy ta rất oai a?'
'Ta phải xuất ngoại'.
'ừm ừm ừm cảm ơn'.
'Đúng rồi Trì chim to cùng Tiểu điểu nhi đâu?'
'Sáng sớm đã không thấy, chắc là ở trong phòng vẽ tranh ngủ gà ngủ gật đi.

Lục
Tỉ.....!cũng không biết nữa'.
'Thực mẹ nó được lắm'.

Trần Đấu chẳng hề để ý cười cười.

'Được rồi, ta đi tìm
bọn họ nói lời tạm biệt'.
Nói xong, một tay cầm quả mận hướng cửa sau đi đến.
'Trần Đấu, cậu xuất ngoại, Trì Nhạc làm sao bây giờ?' Ban Hoa một bên muốn nói
lại thôi, cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
Thanh âm trong lớp nháy mắt im lặng.
Trần Đấu đi đến cửa sau, nghe thấy câu ấy, quay đầu lại đặc biệt tiêu sái mà nói:
'Chúng ta? Sớm đã chia tay rồi'.
'Chia tay? Chuyện khi nào?' Thanh âm của Ban Hoa trở nên vội vàng.
Trần Đấu đem hành lý vác ở trên vai, nhếch miệng cười: 'Ba ngày trước'.
'Các bạn, tôi đi rồi, hướng hắn nói hữu duyên sẽ gặp lại' Trần Đấu hướng về phòng
học trao một nụ hôn gió, thuận tiện có thâm ý khác mà nhìn thoáng qua Trương Chí
Minh và Hồ Văn Hạo, sải bước rồi đi ra ngoài.
Trong phòng học, Trương Hồ hai người treo trên mặt cùng một biểu tình.
Xuyên qua lối nhỏ quen thuộc, bậc thang quen thuộc, phòng vẽ tranh ở hướng bắc
có chút âm lãnh.
Trần Đấu một đường đi lên phía trước, không có nửa phần do dự.
Cửa phòng vẽ tranh quen thuộc, cửa sổ mở ra,theo góc độ này, có thể nhìn thấy Trì
Nhạc ngồi ở chỗ người làm mẫu.
Ánh sáng chiếu lên sường mặt của hắn, buộc vòng quanh hình dáng xinh đẹp, ánh
mắt Trì Nhạc mang theo tia cười.
Lục Tỉ đang ngồi dựa vào song cửa, đối với Trì Nhạc ung dung vẽ một trái chuối
tiêu.

Cảnh tượng này thực có chút khôi hài, nhưng Trần Đấu lại cười không nổi.
Nàng nghe thấy thanh âm Trì Nhạc ôn nhu như nước, hắn hỏi: ' Cậu định thi vào trường đại học nào?'
'Giống cậu thôi'.

Lục Tỉ buồn chán mà đáp.
Ánh mắt Trì Nhạc trong nháy mắt sáng lên, cả người đều hớn hở, thậm chí có chút
e lệ như lấy được chí bảo.
Trần Đấu không nói gì, đứng tại chỗ nhìn hai phút, đem hành lý mang trên vai rồi
bước đi.
Âm thanh thong thả của bài ' the blue moods of spai' theo cửa sổ bay ra xa như nói
lời tạm biệt với nàng.
Jesus I don't wanna die alone
Jesus oh Jesus I don't wanna die alone
My love wasn't true
Now all I have is you
Tạm biệt.

Trần Đấu.
'Tiểu tử ngươi lại chọc giận bà nội sao?' Vừa mới hoàn thành công tác chụp hình
lớn Trì Nhạc về nhà lấy đồ đạc, bị mẹ hắn tóm lại hỏi.
'Ta nào dám a'.

Trì Nhạc vừa định nói xấu, bà nội liền từ trong phòng đi ra, tròng
mắt quét qua Trì Nhạc, trong lỗ mũi đánh một cái 'Hừ'.
Mẹ Trì lập tức nhéo hắn: 'Hạn con trong ngày hôm nay phải dỗ dành được bà nội'.
Trì Nhạc đành lĩnh mệnh, mang bà nội xuất môn tản bộ.
Dọc đường đi bà nội biểu tình nghiêm túc, một chữ cũng không nói.
Hai người đi đến một quầy bán quà ăn vặt.
'Bà nội muốn ăn kem không?' Trì Nhạc lấy lòng hỏi.
Bà nội vứt cho Trì Nhạc một cái liếc mắt: 'Ta nói Tiểu điểu nhi....'
'Eh, hắn tốt lắm'
Bà nội trừng mắt: ' Ngươi nói ngươi an cái gì tâm! Chính mình không muốn tìm
đối tượng! Còn không cho người khác tìm!'.
'Này ta không phải sợ người ta chiếu cố cho hắn không tốt hay sao, ta chiếu cố
chiếu cố hắn là được rồi'.
'Ngươi mà còn có thể chiếu cố người ta sao' Bà nội một bên ăn kem Trì Nhạc mua
cho, một bên liếc mắt xem thường.
'Ngươi phải nhớ kỹ, Tiểu điểu nhi là ân nhân của Trì gia chúng ta, hắn cứu bà nội
đó!'.
Bà nội ăn kem xong, ngữ khí rất nặng mà nói với Trì Nhạc những lời này.
Trì Nhạc đem cửa xe mở ra, cẩn thận dìu bà nội lên xe.
'Bà nội, người cũng là ân nhân của Trì gia'
Bà nội không để ý hắn.
Trì Nhạc ngồi trở lại ghế lái của chính mình, lại tiếp tục đùa nàng: ' Ngài xem ngài,
gián tiếp sinh ra cháu trai vĩ đại đến cỡ nào a!'.
Bà nội tâm hồn phải bay lên chín tầng mây đi, đặc biệt ngạo kiều nói một câu:
'Không dám nhận! không bớt lo ngươi kêu gào!'.
Đang nói, di động vang.

Trì Nhạc nhìn trên màn hình phá lệ hiện lên ba chữ 'Tiểu
điểu nhi', liền ấn nghe điện thoại.
'Buổi tối ăn cơm.

Đường Bạch Phó.

Bảy giờ.

Mang quần lót'.

Nói xong liền treo
máy.
Trì Nhạc nhìn điện thoại nhẹ giọng cười.
'Vì cái gì lại thích làm thiêu thân?' Bà nội Trì than thở.
'Trước đón bà về nhà'.Trì Nhạc dứt lời, chân nhấn ga mang theo tâm tình tốt mà
phóng đi.
Lúc Trì Nhạc đi đến đường Bạch Phó, sắc trời đã tối.
Hai ba khách nhân đang ở trong quán ăn, đồ ăn bốc khói nghi ngút.
Lục Tỉ một mình ngồi dựa vào tường, gọi một bàn hải sản mà hắn không thể ăn,
chống đầu miễn cưỡng vọng ra ngoài cửa sổ.
Trên bàn còn có bày rượu, nhìn qua cũng không phải tư thế của hai người ăn chung.
Trì Nhạc đang buồn bực, mới vưa ngồi vào chỗ của mình, nơi đại sảnh một người
phong trần mệt mỏi tiến vào.
'Ayo! Phô trương quá a!'
Người tới quần áo tinh tế, quần Tây vén lên để lộ một đôi chân dài, quệt quệt mông
ngồi xuống.
Chà xát hai tay, chuẩn bị động đũa, thuận tiện cùng Trì Nhạc chào hỏi: 'eh!'(đây mà là chào hỏi sao =.=)
'Hai người các ngươi đây là?' Trì Nhạc nhìn người tới, lại liếc mắt Lục Tỉ một cái.
'Hẹn hò' Lục Tỉ chống đầu, đáp lại.
'Đã lâu không gặp, Trì chim to'.

Người tới mái tóc bị gió thổi phất phơ, đối với Trì
Nhạc nhe răng cười.
Một đầu tóc ngắn đến vai thông minh, lanh lợi, một bên ở màng nhĩ, áo sơ mi trắng
gọn gàng, áo khoác nhung hươu tinh tế, một cái quần rộng đem dáng người nguyên
bàn là 168cm biến thành dáng người 175cm, giày ngắn, khăn quấn cổ, khuôn mặt
trang điểm tinh xảo gon gàng.
Nàng thay đổi rất nhiều, nhưng lại giống như không thay đổi chút gì, một đôi mắt
như trước kia, thần thái sáng láng vẫn như cũ.
'Trở về khi nào vậy?' Trì Nhạc hỏi.
'Vấn đề không quan tâm sẽ không hỏi, Trì chim to'.

Nàng nề nếp giáo huấn.
Trì Nhạc không nhịn được bật cười.
'Hoan nghênh trở về, Trần Đấu'.
Trần Đấu vẫn giống như lúc trước, khuôn mặt vui vẻ, cười khúc khích mở một chai
bia, rót ra ba chén, mỗi người một ly.
Giơ lên ly, ba người cụng ly vào nhau.
Giống như bọn họ trở về thời trung học.
Trốn tiết, đánh nhau, bài tập, tiếng đánh của thanh xuân, lộp cộp lộp cộp,
thanh thanh sinh giòn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui