Thường A đem tay Trì Nhạc đẩy ra, có chút kích động chất vấn: "Ngươi có thể đừng u mê như vậy được không, hai mươi năm, lẽ nào ngươi chờ đợi còn chưa đủ lâu? Nhưng hắn, hắn đã cho ngươi cái gì?"
Thường A tương đối kích động, người trong cuộc Trì Nhạc phản ứng có vẻ hơi bình tĩnh.
Hắn mệt mỏi cười cợt: "Hai mươi năm a."
Mắt Thường A ngấn lệ, có chút tức giận nhìn Trì Nhạc.
Nàng không biết phải làm thế nào để đánh thức con người giả bộ ngủ này.
"Thời gian đối lập nhau, vì thế, hắn cũng đã cho ta 20 năm ròng rã a." "Ngươi có nhớ hay không, trước đây ngươi từng nói, ngươi đối với ái tình có bệnh thích sạch sẽ, cảm thấy ngươi cả đời này chỉ có thể yêu một người, cũng chỉ có thể hôn một người." Thường A có chút khó có thể kiềm chế tức giận: "Nhưng đêm qua, hắn hôn người khác, hắn và người khác ngủ chung trên một chiếc giường, lẽ nào ngươi thực sự cái gì cũng không để ý? Không nên lừa gạt bản thân, Trì Nhạc.
Từ bỏ buổi biểu diễn này đi, một mình ngươi ở đây khổ sở chống đỡ, rốt cuộc vì sao chứ?'
"Không phải có thể buông tha tình cảm này a." Trì Nhạc thu hồi nụ cười, "Ta sẽ không từ bỏ cậu ấy, cũng sẽ không từ bỏ buổi biểu diễn này."
Thường A dùng sức lau nước mắt, tức giận quay đầu đi chỗ khác.
Giọng điệu Trì Nhạc mềm nhũn ra: "Ngươi còn nhớ sao? Ta đã từng nói với ngươi, tin tưởng chuyện này, muốn dụng tâm, mà không phải dùng con mắt."
Thường A có chút run sợ nhìn nam nhân cao lớn trước mắt này.
Có lúc nàng cảm thấy hắn như một đứa trẻ, có lúc, hắn lại giống như tường thành pháo đài kiên cố nhất.
(ý là cố chấp)
Trì Nhạc đi tới, đem Thường A đang gào khóc ôm vào trong lồng ngực.
"Làm sao mà so với lúc ngươi thất tình còn thương tâm hơn a."
Khi đó cũng vậy, ở trong phòng làm việc không một bóng người, hắn vì nàng chuẩn bị bánh ga tô cùng hoa tươi, sau đó, coi người đang khóc là bản thân đem ôm vào trong ngực mình.
Trì Nhạc ôm rất ấm áp, bờ vai rộng, làm người khác có cảm giác an tâm.
Lớp trang điểm của nàng đều quẹt vào quần áo hắn.
Nam nhân này có bệnh thích sạch sẽ nhíu nhíu lông mày, nói, không có chuyện gì, ta không thèm để ý.
Khi đó, bởi vì Trì Nhạc đi cùng nàng, nàng đã từng bị nhiều người buông lời gièm pha.
Không một ai nguyện ý tin tưởng bọn họ lúc đó là huynh muội thuần khiết.
Các đồng nghiệp có lúc ở trước mặt nàng cũng sẽ trêu chọc, Trì Nhạc có phải là ăn sơn trân(*) quen rồi (đồ quý giá), tình cờ cũng muốn nếm thử rau dại.
Thường A đem đầu tựa vào lồng ngực Trì Nhạc, nước mắt dâng trào mãnh liệt, dị thường oan ức.
Có phải là được bảo vệ quá lâu, mới có thể đã quên bị những người này hoài nghi và cảm giác bị phỉ báng, vì thế mà bây giờ, nàng cũng biến thành đa nghi và không tín nhiệm?Con mắt không cách nào nhìn rõ mọi chuyện, muốn dụng tâm đi tín nhiệm.
Trước đây Trì Nhạc đã đưa ra cho nàng một nguyên tắc.
"Ta tín nhiệm hắn, lại giống như ngươi tín nhiệm ta vậy, vô điều kiện, cũng không cần lý do." Trì Nhạc nói.
Thường A đột nhiên nhớ tới đêm đó Trì Nhạc mua vé đi Bắc Kinh, nàng đã từng nói như vậy với ZIV.
"Ta không biết đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng ta có thể lựa chọn tín nhiệm."
Nhắm mắt lại, bịt tai lại, tuân theo cảm giác nơi nội tâm sâu xa nhất, để tâm, tín nhiệm.
Thường A đưa tay vòng qua eo Trì Nhạc.
Nàng rốt cục phát hiện, vốn dĩ, nàng có thể đánh mất đi một người yêu, nhưng không thể nào đánh mất đi một người nhà.
Trì Nhạc chân chính về mặt ý nghĩa đã trở thành người nhà của nàng.
Hắn dạy nàng tin tưởng, dạy nàng nỗ lực, dạy nàng quyết định mọi chuyện, muốn quán triệt đến cùng.
Hắn tác động đến giác quan của nàng, loại quan tâm kia, vượt qua ái tình, càng thêm sâu sắc, vững chắc hơn.
Trần Đấu chậm rãi quay đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"
"Tối hôm qua, trong nhà có người tới." Lục Tỷ buông lỏng tay Trần Đấu, bút lông trong tay thả trên mặt bàn.
Chuyện này, hắn vẫn không làm rõ, còn có rất nhiều điểm đáng ngờ không thể giải thích, vì thế hắn một mực nghĩ, không biết phải mở miệng như thế nào.
"Ta nghĩ, trong chúng ta, cần phải có một nội gián."
Trần Đấu trầm mặc.
Nàng rời tay Lục Tỷ, nếu như không phải kết luận khẳng định, hắn sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng.
Nhưng kết luận này một khi xác định, cũng có nghĩa là, nàng tin tưởng vf ỷ lại một trong những người đó, có người, lựa chọn phản bội.
Đây là đáp án Trần Đấu khó tiếp nhận nhất.
"Ta cũng không đủ căn cứ chính xác, cũng không hoàn toàn làm rõ chuyện này, vì thế hiện tại, ta chỉ có thể đem manh mối ta biết nói cho ngươi nghe." Lục Tỷ nhàn nhạt mở miệng.
Thời gian trở lại tối hôm qua.
Trần Đấu và Lục Tỷ hai người tựa trên bàn trà trên sân thượng say bất tỉnh nhân sự.
Có người lén lút mở cửa đi vào.
Ngón tay Lục Tỷ hơi giật giật.
Người đó trước tiên đem Trần Đấu trở về phòng.
Rất nhanh, đối phương quay lại sân thượng, kéo tay Lục Tỷ, di chuyển hướng về phòng ngủ.
Bên trong ánh đèn mờ nhạt, Lục Tỷ lờ đờ mở mắt.
Một người phụ nữ, vóc người to lớn, cơ thịt mạnh mẽ.
Lục Tỷ rất nhanh được đỡ tới giường trong phòng ngủ.
Quần áo bị cởi bỏ, nằm bên cạnh Trần Đấu.
Cửa phòng người bị đóng lại, nười đó lùi ra.Lục Tỷ lúc này đã hoàn thanh tỉnh.
Đại não lại bắt đầu từ từ hoạt động, tự hỏi sự tình quái lạ vừa phát sinh.
Một nữ nhân xa ạ đến thăm, đem mình và Trần Đấu biến thành bộ dạng say rượu đánh mất lý trí, là vì cái gì?
Lục Tỷ còn chưa kịp nghĩ rõ ràng điều gì, cửa phòng lại bị mở ra.
Bước chân người đó rất nhẹ, cơ hồ không có bất kỳ tiếng động gì.
Như là một đặc vụ được huấn luyện.
Lục Tỷ cố gắng dùng lỗ tai để phát giác thông tin, đột nhiên, trên cánh tay một trận đau nhói, có vật gì đó theo tĩnh mạch được truyền vào thân thể.
Ý thức rất nhanh bắt đầu mơ hồ.
"Vì thế, ta và ngươi đều bị tiêm thuốc gây mê?" Trần Đấu kiểm tra tĩnh mạch của mình, dường như thật sự có một lỗ kim phi thường nhỏ.
Lục Tỷ gật gật đầu.
"Mục đích của họ là gì? Chúng ta liệu có bị chụp ảnh làm chứng cứ không?"
Lục Tỷ lắc lắc đầu, "Thế nhưng, không thể đảm bảo có hay không."
"Bọn họ chụp ảnh vì cái gì? Uy hiếp ngươi? Hay là uy hiếp ta?" Trần Đấu không nghĩ ra, "Ngươi ở đây mà bên ngoài cũng có kẻ thù a?"
Lục Tỷ trầm mặc một hồi, đôi môi rất thích hợp để hôn nhẹ nhàng mím mím: "Kỳ thực, ngay hôm sau, ta rất sớm đã tỉnh lại." Hắn nhìn về phía Trần Đấu.
"Ngươi rất sớm đã tỉnh lại? Vậy sao ngươi không gọi ta tỉnh dậy? Không thu thập hiện trường? Ngươi biết rõ Trì Nhạc bay chuyến sớm trở về, hắn rất có khả năng nhìn thấy tất cả những thứ này."
Lục Tỷ nhìn Trần Đấu, ánh mắt có chút phức tạp: "Chuyện này, sau lưng e rằng có âm mưu lớn hơn ...!Ta cảm thấy không đơn giản như vậy."
Trần Đấu sửng sốt một chút, rất nhanh hiểu rõ ý tứ của Lục Tỷ: "Vì thế, người trời vừa sáng đã cảm thấy, tuy rằng chuyện này hướng về phía ta và ngươi, nhưng chưa chắc đã nhằm vào chúng ta, mà bọn họ thực sự khóa chặt mục tiêu, rất có khả năng là Trì Nhạc.
Vì thế, ngươi lựa chọn dẫn rắn vào động, mà không phải bứt dây động rừng."
"Ta rất xin lỗi." Lục Tỷ chấp nhận tất cả.
"Ngươi không cần nói xin lỗi ta." Trần Đấu ngược lại thở phào nhẹ nhõm, một lần nữa ngồi trở lại ghế sa lông, "Dưới tình huống này, ngươi đã đưa ra lựa chọn chính xác nhất.
Chỉ là Trì Nhạc ...."
Lục Tỷ xoay người lại, nhìn tác phẩm vừa vẽ xong, "Không biết rõ sự tình trong âm mưu này, chúng ta tốt nhất vẫn là tuân theo kế hoạch của bọn chúng." "Vì thế, ngươi thà lựa chọn bị hiểu lầm, đúng không?" Trần Đấu một bên thở dài, một bên lắc lắc đầu.
"Lúc đó lựa chon bị hiểu lầm và Trì Nhạc ....." Lục Tỷ quay đầu lại, câu trả lời của hắn rất nhẹ nhàng, âm thanh bình thản, nhưng kiên định, "Ta lựa chọn Trì Nhạc."
Trì Nhạc đứng trên đài điều khiển, nhìn người mẫu trên sân khấu hình chữ T đã tạo hình tốt, diễn lại lần cuối cùng trước khi lên biểu diễn.
Không có Ukiyo-e series, không có series Trung Quốc đương đại, không có âm nhạc của Đỗ Trạch, không có hình ảnh ZIV biên tập, buổi biểu diễn này hầu hết tất cả các phần đặc sắc, đều bị người khác loại bỏ sạch sẽ.
Chỉ còn dư lại cảm giác nhụt chí.
Thậm chí ngay cả bình thường đều không đủ trình độ.
Thường A quay đầu nhìn Trì Nhạc.
Nếu như ngay cả cảm giác của nàng đều rõ ràng như vậy, xoi mói Trì Nhạc như vậy, nhất định sẽ cảm thấy càng bất mãn.
"Còn bao lâu nữa mở màn?" Trầm mặc nửa ngày Trì Nhạc bỗng nhiên mở miệng.
"25 phút" Thường A nhìn đồng hồ.
"Gần đây có siêu thị không?" Trì Nhạc mắt nhìn phía trước, vẻ mặt bình tĩnh, trâm trạng lo lắng.
Thường A tuy không hiểu rằng những thứ này với buổi biểu diễn có liên hệ gì, nhưng vẫn vô cùng có trách nhiệm đáp: "Gần đây có một cái, đi khoảng 5, 6 phút." "Đi mua giúp ta vài món đồ." Trì Nhạc lấy tờ giấy nhà thiết kế đưa cho trong tay Thường A, cầm bút trong túi, viết trên trang giấy.
"Ngươi chuẩn bị BBQ?" Thường A nhận lấy tờ giấy, vẻ mặt khó hiểu.
"Trì Nhạc nở nụ cười: "Nhớ đi rồi về sớm một chút." Nữ nhân như một cơn gió, lấy tư thế cực kỳ mạnh mẽ vọt tới siêu thị gần đấy.
Trước quầy hoa quả, trái cam bị dập, đang được giảm giá, kéo một đám bác gái vây quanh tranh nhau mua.
Thường A hít một hơi, chạy lấy đà, chen vào đám bác gái chiến đấu.
Rốt cục cướp được ba quả cam.
Thường A đầu ổ gà ra gỏi vòng vây, vừa thở hổn hển vừa hướng quầy chuối tiêu chạy tới.
Kế tiếp là dưa chuột, ớt xanh, ớt đỏ .....
Thật vất vả để mua toàn bộ, lại nhìn bên ngoài một hồi, thời gian miễn cưỡng tốt.
Vọt tới quầy thu ngân, lấy điện thoại di động ra, xoạt 2 cái trả tiền, nhấc túi ni lông hướng phía hội trường chạy.
Trì Nhạc đứng ở cửa hội trường chờ nàng.
"Mua ....!Mua về rồi ....." Thường A thở hồng hộc.
"Bút sơn đâu?" Thường A lấy bút sơn từ trong túi ra.
Trì Nhạc lấy ra một trái ớt, kéo nắp bút sơn ra.
"Ngươi muốn vẽ tranh minh họa sao?" Thường A một bên lau mồ hôi một bên tò mò kéo dài cổ.
"Đưa lưng ta mượn dùng một chút." Trì Nhạc đem Thường A xoay người lại.
Thường A khom người, không rõ Trì Nhạc sau lưng viết gì.
"Xong chưa? Buổi biểu diễn sắp bắt đầu.
Nhanh lên một chút, tùy tiện vẽ một hồi là được rồi, khán giả ngồi xa không thấy rõ đâu." Thường A nhìn đồng hồ đeo tay tính toán thời gian còn lại.
Trì Nhạc cuối cùng đóng nắp bút lại.
"Được rồi."
Một trái chuối tiêu được ném đến tay Thường A.
"Nói cho người mẫu, chút nữa xảy ra chuyện gì cũng không được hoảng sợ, nếu như đói bụng, có thể ăn tạm hoa quả." Thường A đưa tay nhận trái chuối Trì Nhạc ném qua.
Trên vỏ chuối, viết mấy chữ tiếng Anh - CRAVE.
"Quảy nhiên hay là muốn viết tên ba người lên." Trì Nhạc đi ở phía trước, mang theo túi hoa quả, quay người lại, hướng Thường A cười cợt.
.