Hậu trường tuần lễ thời trang quốc tế.
Trì Nhạc ngồi ở vị trí trung tâm điều khiển, đeo tai nghe.
Trên màn hình LED trên đài hình chữ T, chậm rãi hiện ra LOGO "CRAVE" — tên kia thuộc về ba người.
Thường A ở phía sau thúc trận, huấn luyện viên thể hình được đặc huấn lâu như vậy, tất cả đều đã được trang điểm xong xuôi, xếp hàng ngang.
"Thời gian trên sàn diễn rất ngắn, mọi người phải nhớ kỹ trình tự của mình, còn có trình tự quần áo, không muốn phạm sai lầm, toàn bộ quá trình tổng công có 3 cái, tư thế định vị sớm nhớ kỹ, vạn nhất thật sự hồi hộp, quên đi những gì ta vừa nói, duy trì bình tĩnh, không nên hoảng sợ, tùy cơ ứng biến hết mức có thế." Thường A mạch lạc dặn dò.
Nam nhân cao hơn nàng ngoan ngoãn xếp thành một vòng, có chút sốt sắng mà đem nội dung chính nhớ ở trong lòng.
Thường A vỗ vỗ cánh tay một người cao lớn trong số đó: "Không có gì phải căng thẳng, người mẫu khắp nơi đều có, ở nơi này, huấn luyện viên thể hình mới là hàng hiếm." Một câu nói chọc cười tất cả mọi người.
"Thường tỷ, chúng tôi sẽ cố gắng!" Một người trong đó nhỏ hơn nói.
"Ta theo dõi ngươi nha, Kim Cương Barbie." Thường A trừng mắt nhìn hắn.
"Đúng rồi, Trì Nhạc có một lúc đại khái sẽ điều khiển chường trình ngẫu hứng, hắn bảo ta nói với các ngươi, mặt kệ phát sinh chuyện gì, nhớ rằng mắt phải luôn nhìn phía trước, đi đường của chính mình, đừng hoang mang, đừng ngẩn ra."
"Thời điểm catwalk, còn có thể phát sinh cái gì?" Barbie không hiểu.
Thường A giang hai tay ra: "Ta cũng không biết a ....!Trì Nhạc nói, tạm thời bí mật, miễn cho chúng ta biết rồi lại căng thẳng." Barbie kéo khóe miệng: "Cảm giác của ta ....!linh cảm không hề tốt." Dưới lầu nhà Trần Đấu.
Các phóng viên chen chúc tới nhìn chằm chằm mỗi người từ trong khu nhà đi ra.
Một bác gái xách giỏ đồ ăn?
Không đúng.
Một cụ già mặc áo may ô?
Không đúng.
Một cô gái trẻ trang điểm kiểu Hàn Quốc? Không đúng.
Một bà mẹ trẻ tuổi đẩy xe đẩy trẻ con?
Không đúng không đúng tất cả không giống.
Mãi đến tận lúc một thanh niên đội mũ lưỡi trai, cõng giá vẽ từ cửa lách cười cười chạy ra ngoài.
Không biết ai hô một câu: "Lục Tỷ ở đây!"
Một đoàn như ong bò vẽ cứ thế hung mãnh xông lên.
Thanh niên mặc áo T - shirt quần bò sẫm màu đi giày thể thao mạnh mẽ chạy, theo sau là một đám paparazi.
"Đó chính là Lục Tỷ? Lục Tỷ ở trong khu nhà chúng ta?" Mấy cô nương ven đường bị thanh thế to lớn này dọa sợ hết hồn, lúc phản ứng lại cũng hưng phấn gia nhập vào đám đuổi bắt người.Đoàn người càng chạy càng mãnh liệt.
Cũng may thanh niên thân thủ chạy nhanh.
Một đám người trên đường nhỏ chạy qua lại, chạy một hồi không có chút đầu mối nào giống như một trò khôi hài.
Thanh niên quẹo vào một cái hẻm.
Phía trước không còn bất kỳ đường tiến nào.
Bức tường cao nửa người hiện trước mắt.
Sơn cùng thủy tận (cùng đường).
Thanh âm của đám người chém giết phía sau vọng tới.
Thanh niên quay đầu lại.
Cùng một ánh mắt không hẹn mà gặp.
Đôi mắt đã cực kỳ quen thuộc.
Đoàn người chạy tới dường ngư có chút chậm.
Phía đối diện, hai người từ lúc quen biết đến nay tất cả hình ảnh đều nhất nhất quay trở lại.
Sau đó, thế giới hiện thực bên trong ánh mắt kia, trở nên càng ngày càng xa lạ, càng ngày càng xa lạ.
Từ mềm mại dần dần chuyển thành cứng rắn.
Một hồi im lặng xa cách.
"Lục Tỷ ở đó, vây bắt hắn, hắn không còn chỗ nào để chạy." "Hôm nay trang đầu là của ta rồi! Họa sĩ thần bí Lục Tỷ cuối cùng mở khăn che mặt!" Đám người sôi sùng sục nhưng nước lũ được xả ra, tàn phá lao tới.
Thanh nhiên lùi về phía sau mấy bước, chạy lấy đà, sau đó nhẹ nhàng, mượn lực nắm lấy vách tường, phi thân nhảy một cãi, miễn cưỡng nhảy qua tường.
Đáp đất hoàn mỹ, một chân quỳ trên đất, hai tay chống xuống đất.
(Tác giả miêu tả giống như kiểu siêu nhân ấy =))))
Tất cả mọi người bất thình lình bị động tác có độ khó cao dọa sợ hít vào một ngụm khí lạnh.
Trong đám người, có người siết chặt nắm đấm.
Mũ lưỡi trai được dây treo quần áo đụng phải, rớt xuống từ trên đầu thanh niên.
Bóng người phi thân, mang theo một nửa tóc dài, nhẹ nhàng biến mất trước mắt mọi người.
"Nữ?" Có người rốt cục tỉnh lại
"Thao! Trúng kế! Lục Tỷ khẳng định vẫn còn trong khu nhà trọ." Có người hoàn toàn tỉnh ngộ, xoay người lại muốn đuổi theo.
"Ngươi lần đầu tiên xuất hiện sao? Khẳng định vừa nãy thừa dịp chúng ta đuổi theo tên kia mà rời đi a!" Môt người khác tức giận đem bản thảo trong tay ném xuống đất.
Mọi người mất đi một cái tin tức lớn mà cúi đầu ủ rũ, không biết là điện thoại di động ai vang lên.
"Lục Tỷ đi hướng về tuần lễ quốc tế thời trang! Tin tức có thể tin tưởng không?" Đoàn người lại trở lên hưng phấn.
Con hẻm nhỏ lại lần nữa dồn dập tiếng bước chân.
Đám người cuối cùng, có người đứng tại chỗ thanh niên kia nắm chặt sắt gai.Sau đó, chậm rãi nhảy xuống dưới tường, nhặt chiếc mũ thanh niên kia vừa bỏ lại lên.
"Bị thương đi." Vách tường bên kia, Trần Đấu vươn mình nhảy xuống đất, bưng kín tay phải.
Một trận đau nhói đến đầu mút dây thần kinh.
Nàng không trả lời, chỉ mở bàn tay ra, nhìn vết thương bị đâm sâu chảy đầy máu trên lòng bàn tay, da thịt lật lên, máu tươi phun trào.
Lục Tỷ không biết đã tới chưa.
15 phút trước.
Nhà Trần Đấu.
Đổi một thân quần áo nam nhân Trần Đấu quay lưng về phía Lục Tỷ.
"Trong tình yêu, được yêu mà không tự hiểu người kia, thường thường là hạnh phúc nhất." Trần Đấu cầm mũ lưỡi trai đặt trên khay trà ngậm vào miệng, tóc dài được quấn mấy vòng ở cổ tay, sau đó được mũ lưỡi trai cố định che ở bên trong.
"Còn các ngươi thì sao, hai ngươi đều có thể làm được như vậy." Trần Đấu cười.
Cửa lớn được mở ra, một đôi giày thể thao mới tinh bước ra ngoài, bóng lưng nữ nhân hào hiệp cao gầy, quay đầu lại, hướng nam nhân trong nhà phất phất tay: "Ta đi trước." Lục Tỷ đứng bên trong, đem giá vẽ giao tới tay Trần Đấu, trịnh trọng dặn dò: "Ngươi phải cẩn thận."
Trần Đấu nâng tay lên, thân ảnh nhẹ nhàng biến mất cuối hành lang.
Hội trường tuần lễ thời trang.
MC trên đài, Trì Nhạc đeo tai nghe mắt nhìn phía trước: "5 giây đếm ngược."
Hình ảnh, âm nhạc, toàn bộ vào chỗ.
Toàn bộ người mẫu vào chỗ.
Toàn bộ hội tường tối om, màn hình LED sáng lên.
Trì Nhạc dùng tay ra hiệu.
Kèm theo đoạn nhạc thứ nhất ở sân khấu chữ T, người mẫu mở màn đi ra.
Hoa văn trên người người mẫu được đặc tả trên màn ảnh.
Người mẫu vóc dáng đẹp đẽ bước chân dài tới địa điểm được định vị thứ nhất.
Thường A đứng ở giữa sân về chỗ.
Trì Nhạc nâng tai nghe lên: "Nhìn chân phải của người bên cạnh một chút." Thường A cúi đầu.
Chính là túi hoa quả được mua từ siêu thị.
"Bây giờ có loại ngươi thích không?" Trì Nhạc hỏi.
"Ngươi đến cùng thì đang bán cái gì?" Thường A ngồi xuống, quay về tai nghe nhỏ giọng hỏi.
Trì Nhạc nở nụ cười.
"Ngươi ....!xác thực ....!bình tĩnh?" Thường A lau mồ hôi.
"Ân." Giọng Trì Nhạc trầm thấp từ tai nghe truyền đến.
"Ta cụ thể phải làm sao?" Thanh âm Thường A phi thường bất đắc dĩ.
"Theo cao hứng của ngươi."
Nếu không phải thanh âm của Trì Nhạc dán vào tai quá mức trêu người, Thường A cảm thấy, chính mình lúc này vô cùng có khả năng tới đài điều khiển kéo cổ áo người đàn ông này lớn tiếng chất vấn: "Ngươi rốt cuộc không phải là có bệnh a a a a a a a a!!"ZIV đứng ở hàng VIP yên lặng quan sát Thường A một hồi.
Cô nương này hơi mập, đang cong mông cùng tai nghe cãi nhau, nổi giận giống như đà điểu châu Phi (=)))
Nhìn qua phi thường đáng yêu.
ZIV không nhịn được cười ra tiếng.
Thường A quay mặt lại, hai mắt híp lại: "Đến gần ngươi."
Một trái chuối tiêu được nhét vào trong tay ZIV.
Trên vỏ chuối, vẽ LOGO nhã hiệu CRAVE.
"Chờ chút người mẫu thứ 2 đi tới, đi tới vị trí giữa, ngươi liền đưa trái chuối tiêu này cho hắn." Thường A dặn dò.
"Các ngươi cùng tổ ủy hội chào hỏi?" ZIV hỏi.
"Không có." Thường A trầm mặt, trừng mắt với ZIV.
ZIV nín cười gật gật đầu: "Được."
Người mẫu đầu tiên đi hết lộ trình, người mẫu thứ hai rất nhanh sẽ xuất hiện.
Lúc này trên sân khấu rất nhiều người cầm điện thoại di động chụp ảnh, dù sao cơ thể đẹp như vậy, vẫn rất thu hút ánh mắt.
Trì Nhạc đứng trên đài điều khiển, quan sát toàn trường quay
Nếu đây là một bài thi tối đa 100 phần, lúc này, CRAVE nhiều nhất chỉ giành 65 điểm.
Đột nhiên có người đưa tay lên đầu nàng xoa một cái.
Lúc Thường A phản ứng lại, chỉ nhìn thấy nam nhân bên cạnh đã đứng dậy hướng tới sân khấu chữ T.
Trong khán phòng rối loạn một hồi.
ZIV mặc áo trắng, quần áo gọn gàng, vóc người cao thẳng tao nhã, một tay cầm chuối tiêu, một tay đút túi quần, rảnh rang đi bộ về phía người mẫu trên đài T.
Bảo vệ không kịp phản ứng ngăn lại.
Người đàn ông trước mắt khí độ bất phàm, miệng hơi cười, nhìn qua không giống như là đến đây gây chuyện, trái lại giống như chuẩn bị lên lĩnh thưởng.
Ở giữa sân khấu, vị trí được xác định của người mẫu thứ nhất được thành công kết thúc.
ZIV có ý định dừng lại một chút, chỗ hắn đứng phi thường xảo quyệt, vừa vặn chặn lại người mẫu trong nháy mắt có vẻ giật mình, chờ hắn rời đi, người mẫu đã khôi phục bình tĩnh một tay cầm quả chuối, một bên bóc ra, bắt đầu ăn.
Quản hắn nhiều như vậy a, ngược lai Trì Nhạc đã nói, bị kinh sợ có thể ăn hoa quả an ủi a.
Người mẫu Barbie thong dong tiến đến sân khấu đầu tiên, từng miếng chuối tiêu nhé vào trong miệng, sau đó, nhìn chằm chằm vào ống kính phía trước, đưa tay chầm chậm lau miệng.
Hormone mạnh mẽ, từ thân thể được huấn luyện nghiêm chỉnh, không kiêng kị mà tỏa ra.
Đạo cụ chuối tiêu có chút tình dục, tiểu thịt tươi 8 khối cơ bụng, tùy cơ hỗ trợ lẫn nhau, hoàn toàn gợi ra hưng phấn cho khán giả.
"WOW!" MC trên đài, chỉ đạo âm nhạc nghiêng người liếc nhìn bậc thầy ánh sáng, "Giám sát buổi biểu diễn nhiều năm như vậy, không nghĩ tới lại có thể thưởng thức những thứ như thế này."
Trì Nhạc đứng ở nơi điều khiển, trên mặt không có chút vẻ mặt dư thừa: "Chờ lệnh của ta, chuẩn bị lần thứ hai đột kích."
"OK." Thường A cuối cùng cũng coi như thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ZIV chạy tới đài đối diện, ngồi đó nhìn nàng cười.
Ánh sáng sân khấu rất mờ, người đàn ông này mặc áo sơ mi trắng, bên trong một mảnh tối đen từ phía xa phát ra ánh sáng.
Trần Đấu quấn băng qua quít vào tay, đặt tay trên vô lăng.
"Thao! Tại sao lại kẹt xe!" Gương mặt xinh đẹp từ cửa sổ xe đưa ra ngoài, Trần Đấu ảo não mắng.
Nam tài xế bên cạnh quay lại nhìn nàng.
Cửa lớn lối vào tuần lễ thời trang, từng chiếc xe nối gót tới, kèm theo tiếng thắng xe chói tai, nam nhân cùng nữ nhân thành thục nhảy xuống xe, đem lối vào vây thành nước chảy không lọt.
Bảo an nghe tiếng lập tức đi tới: "Các ngươi ở đơn vị nào? Không có thẻ công tác và thư mời không được đi vào!"
Mọi người trong giới truyền thông toàn là kẻ già đời, một người lập tức trả lời: "CHúng tôi không vào, chúng tôi chỉ đứng ở cửa."
Một bảo an khác tay cầm chứng minh thư đi ra.
Nhìn trái phải một hồi, thanh niên cao gầy vừa đứng chỗ này không thấy.
Liền quay về đoàn người hỏi một câu: "Lục Tỷ đâu?".