*** Bản hạ ở bên Trung bị cắt mất rồi ạ T_T hình như là do nội dung không phù hợp gì đấy.
Bản raw tác giả gửi ta cũng không có phần còn lại.
Ta sẽ cố gắng tìm nốt phần còn lại.
Hồ Văn Hạo dừng chân lại.
Không biết là không cách nào đối mặt, hay là, cảm thấy không có gì để nói với nhau.
"Hồ Văn Hạo." Trần Đấu thu hồi vẻ lưu manh, đứng thẳng người: "Ngươi đã giúp ta, ta bất cứ lúc nào cũng có thể giúp ngươi."
Hồ Văn Hạo không trả lời, hắn đi thẳng tới trước xe Emma, sau khi mở cửa, ngồi vào.
Emma hạ cửa kính xe xuống, đánh giá nữ nhân cách đó không xa.
Dung mạo xinh đẹp, khí tức bức người.
Nói theo một ý nghĩa nào đó, hai nàng có chút giống nhau, năng lực và dã tâm đều không thua kém nam nhân.
Nhưng con đường các nàng lựa chọn, hoàn toàn khác nhau.
"Đây chính là người ngươi không nỡ động vào?" Emma hướng Trần Đấu hừ lạnh một tiếng.
"Lái xe." Hồ Văn Hạo nhắm mắt lại tựa vào lưng ghế.
Chỉ có mình hắn biết, hắn và Trần Đấu, mãi mãi không có khả năng.
Nữ nhân này yêu ghét rõ ràng, hào hiệp quyết đoán, sau lưng phản bội cùng trước mặt lừa dối, không có lựa chọn thù hận, mà lựa chọn thẳng thắn dứt khoát cùng hắn kết thúc.
Ngay cả những lúc hắn đeo mặt nạ dối trá giúp đỡ nàng, nàng cũng phải trả lại hắn.
Có lúc hắn cảm thấy bọn họ đều đứng chung một chỗ, hắn, Trì Nhạc, Lục Tỷ, đều bị ràng buộc ở bên trong, không thể tiến lên phía trước.
Chỉ có Trần Đấu, đơn độc chạy về phía trước, thúc ngựa giang hồ, khoái ý ân cừu.
Nàng đã sớm đạt đến trình độ bọn họ chỉ có thể ngước nhìn.
Vì thế, mới có thể từ linh hồn sinh ra mầm non tự do như vậy.
Trần Đấu.
Nàng so với trước đây trưởng thành hơn, không còn là nữ nhân gặp chuyện bất bình liền muốn vung nắm đấm nữa rồi.
Từ Hồ Văn Hạo, tới lão Hồ, lại tới Hồ Văn Hạo, có thể, cũng không tính toán rõ ràng một lần như lúc này.
Hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, âm mưu được sắp xếp tỉ mỉ, giải quyết Trì Nhạc, giải quyết Lục Tỷ, nhưng lại thất bại dưới tay Trần Đấu.
Hắn cho là hắn đa mưu túc trí, có thể đem phản ứng của bọn họ đều nhất nhất tính toán trong bụng, duy chỉ có Trần Đấu, hắn vĩnh viễn đoán không ra, cũng không hiểu được nguyên tắc làm việc của nàng.
Tất cả nhân tính tham lam hoảng sợ ích kỷ hoài nghi, thật không thể cắm rễ trong lòng nàng.
Nàng sòng phẳng như vậy, tự do, dũng mãnh, không sợ gì, quang minh lỗi lạc, hướng tâm nhi động.
Vì thế, mới hấp dẫn người khác như vậy.
Trần Đấu đứng tại chỗ, nhìn theo xe Hồ Văn Hạo dần dần đi xa, biến mất ở cuối tầm mắt.
Có nhiều người giống như đường thẳng song song, một đường sóng vai, nhưng vĩnh viễn không thể có giao điểm.
Có nhiều người, mặc dù sẽ gặp nhau, nhưng kết cục, lại nhất định không đi cùng đường.
Một khắc đó khiến Lục Tỷ nói ra tên nội gián, nàng đã tức giận muốn đem một quyền vung vào mặt hắn hất tung xuống đất, nhưng Lục Tỷ đã nắm chặt nắm đấm của nàng.
"Hắn đại khái là thật sự thích ngươi thôi." Hắn nói như vậy.
Trần Đấu không hiểu.
"Nếu như không phải, hắn không cần cố ý sắp xếp một người phụ nữ tới làm chuyện này."
Lục Tỷ hiểu hắn ở trong âm mưu này giãy dụa vì tình cảm, vì thế, y mới nhiều lần trù trừ có nên đưa đáp án này ra khỏi miệng hay không.
Lúc nới lỏng nắm đấm, Trần Đấu liền biết, Hồ Văn Hạo, vĩnh viễn chỉ có thể là Hồ Văn Hạo, không thể là lão Hồ nữa rồi.
Bên trong quán.
Trên sân khấu biểu diễn.
Phóng viên và khán giả như zombie ùa lên.
Trì Nhạc một tay chống lên sân khấu, nhảy lên một cái, vượt quá rào chắn, một bước nhanh nhẹn đúng bên cạnh Lục Tỷ.
Thường A, Đại Hàm, Lạc Khắc tạo thành bức tường người, khống chế quần chúng xông tới chỗ Trì Nhạc và Lục Tỷ.
Mọi người xô đẩy, chen chúc, xao động.
Tay Trì Nhạc vững vàng nắm lấy tay Lục Tỷ, xô đoàn người ra hai bên, chuẩn bị rút lui khỏi sân khấu này.
Tình cảnh hỗn loạn, vô số tay chân không ngừng hướng về phía hai người.
Đột nhiên, vạt váy nữ phóng viên phía trước bị người dẫm lên, trọng tâm chênh vênh suýt té xuống đất.
Mắt thấy sắp phát sinh vụ dẫm đạp.
Lục Tỷ thoát khỏi tay Trì Nhạc, đưa tay đỡ lấy nữ nhân sắp ngã xuống.
"Không sao chứ?"
Người phía sau không thấy được tình hình phía trước, người ở giữa giống như hậu phương lớn chen lên đẩy mọi người ra.
Đoàn người như domino nãng hướng về phía Lục Tỷ.
"Không sao chứ?" Thanh âm trầm thấp của Trì Nhạc ở bên tai.
Trên gò má trái, có một vết thương thật sâu.
Giống như cá vàng, Trì Nhạc một tay sờ Lục Tỷ, thuận lợi đỡ lấy phóng viên vừa ngã chổng vó, quay đầu kéo Lục Tỷ bỏ chạy.
Nơi này thực sự quá nguy hiểm, nếu như bọn họ không mau chóng rời đi, không chừng còn có thể gặp bao nhiêu nguy hiểm.
Đọc truyện tại
Một cái trường bào màu đen lướt qua đỉnh đầu mọi người, bị quăng về hướng Trì Nhạc.
Trì Nhạc đưa tay chụp lấy, quay đầu nhìn thấy Trần Đấu đứng bên ngoài vòng người.
"Các vị phóng viên bằng hữu, chúng tôi sẽ tổ chức họp báo, mọi người muốn hỏi vấn đề gì, đến lúc đó có thể tự do đặt câu hỏi, vì an toàn của các vị, hiện tại xin mọi người cố gắng giữ bình tĩnh, trợ lý bên kia sẽ giúp các vị đăng ký tên để vào buổi họp báo.
Trần Đấu nói xong, một đám bảo an nối đuôi nhau đi vào, tình thế rốt cục được khống chế.
.