Tứ Bề Thọ Địch

Vội vã liên lạc với luật sư của mình, Hoa Khiếu cưỡng ép chính mình phải đặt toàn bộ tinh thần tập trung vào phương pháp có thể làm giảm thời gian thi hành án.

Luật sư của gã nhanh chóng chạy tới, hơn nữa bọn họ còn dùng rất nhiều thời gian để bàn bạc —– Hoa Khiếu nói rõ gã đã làm những gì, luật sư lại yêu cầu gã kể tỉ mỉ từng chi tiết, bao gồm nguồn gốc của khoản tiền, hướng đi của khoản tiền, ý đồ của bản thân …

Cuối cùng luật sư khẽ thở ra, “ Giám đốc Hoa, tuy rằng đây là khoản tiền khổng lồ, nhưng theo miêu tả của ngài, ngài hẳn là chưa động tới chúng? Thêm đó công ty của ngài là công ty tư nhân, hơn nữa còn là công ty của chính gia đình ngài, nếu ngài tự thú theo tính toán của tôi sẽ là không quá ba năm, nhưng vấn đề hoãn án … Khoản tiền của ngài quá lớn, điểm này tôi làm không được, chẳng qua tôi sẽ cố gắng rút ngắn thời gian thi hành án. ”

Hoa Khiếu không thể nói rõ là nhẹ nhõm hay là càng thêm lo lắng, gã tự giễu cười, kín đáo đưa cho luật sư một tấm chi phiếu mệnh giá lớn, “ Tận hết khả năng của anh, tôi vừa lên chức cha, tôi không thể lãng phí thời gian ngồi tù được, tôi nghĩ anh nên hiểu rõ phải làm như thế nào. ”

Luật sư ngây người tiếp đó chậm rãi siết chặt tờ chi phiếu, chầm chậm gật đầu, “ Tôi hiểu rõ giám đốc Hoa … Tôi sẽ cố gắng biến nó thành một cuộc tranh cãi … Không tạo thành ảnh hưởng lớn cũng không gây ồn ào … Tôi nghĩ phần thắng vẫn sẽ có. ”

Hoa Khiếu nhắm mắt lại, khẽ phất tay, “ Vậy cậu mau chóng đi làm việc đi, có chuyện gì thì thông báo ngay cho tôi. ”

Luật sư sau khi tạm biệt liền nhẹ nhàng khép cánh cửa phòng làm việc của gã lại. Hoa Khiếu rút di động từ túi áo của gã, nhìn nhật kí cuộc gọi. Sáu giờ ba mươi tư phút tối, gã có con trai rồi.

Nhưng … Gã lại không dám đi nhìn con trai của gã. Gã sợ một khi gã đi rồi, liền sẽ không nỡ rời khỏi, thậm chí sẽ vạch trần tư liệu phạm tội của mẹ gã, sau đó rắc rối kéo dài hoặc dây dưa không rõ của tòa án sẽ liên tục quấy nhiễu gã, có lẽ công ty mới của gã sẽ mất đi, có lẽ tâm huyết cả một đời của mẹ gã cũng sẽ mất đi.

Thế nên gã không thể đi.

Tình huống xấu nhất là điều đình bất thành, nếu mẹ của gã muốn cắt đứt quan hệ với gã, dứt khoát giải quyết mọi chuyện, tố cáo gã lên tòa án, cứ tạm coi như luật sư của gã có năng lực đi, nhưng gã biết thời hạn thi hành án sẽ chẳng phải chỉ là vài năm ngắn ngủi như lời nói của luật sư.

Lần này không phải là gã đối đầu với kẻ khác, mà là sự rạn nứt giữa gã và chính mẹ của mình. Nếu là kẻ khác, gã tin chắc chính mình một năm, một phân tiền cũng sẽ không bị phán án (1), hơn nữa còn khiến đối phương thịt nát xương tan. Nhưng giờ đây, gã chỉ có thể tính toán tình huống xấu nhất …

Sau khi lau sạch niêm dịch dính trên thân thể nho nhỏ của bé con, Tô Dạ Kiều dùng chăn dày bọc quanh bé, yêu thương hôn lên cái mũi nhỏ vẫn còn đỏ hồng của bé. Tên nhóc này đã ngủ cho nên anh không dám di chuyển quá mạnh, mà nhè nhẹ đặt bé xuống chiếc giường sơ sinh vừa mới xếp xong.

Tần Sở Ca lúc sinh bé xong liền ngất đi, Tô Dạ Kiều trong lúc luống cuống chỉ đành đắp chiếc chăn lên cho Tần Sở Ca, sau đó lập tức đi xử lí chuyện của bé, cuối cùng tới khi dỗ được bé ngủ rồi anh mới có thời gian xem xét tình hình của Tần Sở Ca.

Tô Dạ Kiều dễ dàng ôm Tần Sở Ca dậy, đi tới phòng tắm. Anh thử nhìn hậu huyệt của Tần Sở Ca, hoàn toàn không có vết rách nào, điểm thần kì là cũng không thấy chảy máu, vậy nên y sẽ không giống như phụ nữ dễ bị lây nhiễm, tắm rửa không phải là vấn đề.

Mở vòi cho nước ấm chảy xuống bồn tắm, lại ôm Tần Sở Ca còn đang hôn mê vào lòng, Tô Dạ Kiều dùng tay vốc nước, nhẹ nhàng tẩy đi uế vật trên người Tần Sở Ca.

Tắm rửa sạch sẽ xong cho Tần Sở Ca, ôm y tới chiếc giường trong phòng khách, Tô Dạ Kiều lại đem bộ ga bị vấy bẩn trên chiếc giường lúc trước thả vào máy giặt rồi thay một bộ ga mới.

Bận rộn một trận, Tô Dạ Kiều mới coi như xử lý xong hết các chuyện vặt vãnh, tinh thần tập trung cao độ cả một ngày của anh cuối cũng cũng được thả lỏng, dựa vào đầu giường nhắm mắt lại, tính nghỉ ngơi một chút lại chẳng ngờ vừa nằm xuống liền ngủ mất.

Một cơn ác mộng khiến Tần Sở Ca bừng tỉnh, y mơ thấy tên nhóc kia như thế nào cũng không chịu chui ra khỏi bụng của y, Tô Dạ Kiều dùng tay ấn xuống bụng của y, sau đó bé liền chui ra. Tô Dạ Kiều nâng bé lên trước mặt, tươi cười quỷ dị: “ Đây là con của em … ” Y nhìn kĩ lại, hóa ra là một quái thai màu tím sẫm!

Y thảm thiết kêu lên một tiếng chói tai, sau đó cánh cửa bị đẩy ra, y mơ hồ mở to mắt, nhìn thấy Tô Dạ Kiều thất kinh nhào tới bên cạnh mình, “ Sao vậy Sở Ca? Có chỗ nào không thoải mái? ”

Y thức của Tần Sở Ca vẫn còn đang phiêu du trong giấc mơ đã không còn rõ ràng ban nãy, “ Em không có gì … ”

Tô Dạ Kiều nhẹ nhàng thở ra, anh vừa mới tỉnh dậy liền nghe thấy tiếng thét thảm thiết chói tai của Tần Sở Ca từ trong phòng truyền tới, cơn buồn ngủ tức thì bay sạch, anh ngay cả dép cũng không xỏ, cứ thế vội vã chạy qua xem có chuyện gì.

“ Đúng rồi … Con đâu? Con của em đâu? ” Tần Sở Ca lúc này mới cảm thấy thân thể đã nhẹ đi không ít, nghĩ tới cơn đau đẻ không lâu ban nãy, lại nhớ tới cơn ác mộng đáng sợ kia, nắm lấy cánh tay của Tô Dạ Kiều run rẩy hỏi.

Tô Dạ Kiều liền vội vã trấn an Tần Sở Ca đang hoảng loạn, “ Anh lập tức sẽ ôm tới cho em … Đợi anh nhé! ” Sau đó nhanh chóng chạy tới trước giường sơ sinh, bế tên nhóc vừa ngủ vừa phập phồng thổi bong bóng tới bên cạnh Tần Sở Ca, “ Bé ngủ rất say … Là một đứa trẻ rất khỏe mạnh … ”

Tần Sở Ca run rẩy đỡ lấy cái bọc bé xíu kia, nhìn khuôn mặt nho nhỏ màu hồng nhạt của tên nhóc bên trong, nó còn đang khò khò ngủ, thỉnh thoảng lại mấp máy môi, đáng yêu cực kì. “ Đây là con của em … Con của em … ” Mắt Tần Sở Ca mơ hồ, y cố gắng kiềm chế nước mắt của chính mình, khẽ hôn lên cái miệng nhỏ cong cong màu hồng nhạt, “ Cục cưng của em … ”

Đây là đứa bé mang cùng dòng máu với y, người duy nhất trên thế giới!

“ Đúng rồi … Còn chưa đặt tên cho con, hai ngày nữa anh sẽ đi làm giấy khai sinh cho con. ” Tô Dạ Kiều nghĩ tới việc này, dựa vào bên cạnh Tần Sở Ca, khẽ nói.

Tần Sở Ca xoa mắt, ôm bé con thêm chặt, “ Con sẽ mang họ Tần giống em … Còn tên không phải đã nói rồi sao, tên Tần Tô là được rồi. ”

Tô Dạ Kiều nhớ tới gửi gắm của Hoa Khiếu, tâm bỗng đau xót, miễn cưỡng cười nói: “ Sở Ca … Anh nghĩ … Nếu như có thể, anh muốn đặt cho con cái tên này … ”

Tần Sở Ca ngẩng đầu, mỉm cười có chút kinh ngạc nhìn Tô Dạ Kiều, Tô Dạ Kiều cũng hiểu rõ hàm ý trong lời nói này, nên cũng mỉm cười, “ Được không? Sở Ca … Hôm nay vừa đúng ngày tuyết rơi, ngoài trời đều là băng, hơn nữa, hơn nữa em sinh con vừa đúng vào buổi tối … Không bằng dùng họ của em, mượn một chữ trong tên của anh, gọi là Dạ Băng đi? Tần Dạ Băng … ”

“ Tần Dạ Băng … ” Tần Sở Ca khẽ niệm lại, sau đó ngẩng đầu hôn lên môi của Tô Dạ Kiều, “ Rất hay … Vậy liền gọi là Tần Dạ Băng đi. ”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui