Tứ Bề Thọ Địch

Tần Sở Ca lập tức đứng dậy, “ Dạ … Dạ Kiều … ” Tiếng nói bất giác mang theo chút chột dạ, tuy trên thực tế y vốn chưa hề làm gì.

Để Luật Dương mở mắt, cũng đứng dậy nhìn Tô Dạ Kiều mới bước vào. Tô Dạ Kiều gượng cười, nhét chìa khóa vào túi áo, “ Anh Để tới rồi à … Ngồi, ngồi đi! Tôi đi xem đứa nhóc. ” Tô Dạ Kiều lúng túng cởi áo khoác ngoài, vội vã rửa tay, trốn vào trong phòng trẻ con, đóng kĩ cửa lại.

Giữa hai người một lần nữa chìm vào sự yên lặng khó mà nói rõ, “ Sở Ca, anh hy vọng em có thể suy nghĩ kĩ một chút, anh thực sự nghiêm túc. Hiện tại anh cũng biết em không phải là người như ấn tượng trong quá khứ của anh, kì thật anh cũng không phải … ”

“ Tôi biết rồi, anh muốn ở lại ăn cơm không? ” Tần Sở Ca xoay người, chăm chú nhìn vào cánh cửa đang đóng chặt kia, thấp giọng hỏi.

“ Để khi khác, tài xế vẫn còn đang đợi anh ở dưới lầu. ” Để Luật Dương cũng biết hôm nay dù nói nhiều thêm nữa cũng không được gì, “ Xin cho anh một cơ hội … ” Tiếp đó hắn lại bất giác cười khổ, “ Cũng là tương lai cho Hoa Khiếu một cơ hội đi. ”

Tâm của Tần Sở Ca khẽ đánh thót một tiếng, không đáp lại. Để Luật Dương từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy y một cái, “ Anh yêu em, Sở Ca. ” Sau khi đã nói rõ, Để Luật Dương liền dứt khoát rời đi, lưu lại bầu không khí càng thêm trầm lặng.

“ Dạ Kiều? Dạ Kiều … Anh ra đây một chút. ” Tần Sở Ca khẽ gõ cửa, nhưng bên trong vẫn không có tiếng trả lời, Tần Sở Ca trực tiếp mở cửa phòng liền nhìn thấy Tô Dạ Kiều ôm Dạ Băng bé nhỏ đang ngủ, ngồi trên sô pha, ánh mắt vô thần nhìn về phía cửa sổ.

“ Dạ Kiều … Em … ” Tần Sở Ca thực không biết nên kể lại đề nghị mà Để Luật Dương đưa ra kia cho Tô Dạ Kiều như thế nào. Tuy thực điên cuồng nhưng lại khiến y cảm thấy dao động một cách kì quái, có lẽ là bởi sự đê hèn từ tận xương tủy của y khiến y tưởng tượng ra hạnh phúc của bọn họ.

Tô Dạ Kiều cúi đầu nhìn Dạ Băng bé nhỏ đang chìm trong mộng đẹp, anh khẽ cười, “ Em xem, con ngủ thật là ngon … ” Anh dùng môi khe khẽ chạm lên làn da mềm mại ấm áp kia, bé con tựa như cảm thấy ngứa ngáy, vươn cánh tay bé xíu gãi gãi mặt.

Nhẹ nhàng đặt Dạ Băng bé nhỏ vào trong nôi trẻ con, “ Kì thực anh đồng ý với phương pháp của Để Luật Dương. ” Tô Dạ Kiều bình tĩnh nói.

“ Anh … Cũng biết? ” Tần Sở Ca lắp bắp hỏi.

“ Anh có thể đoán được một chút. Sở Ca, em không cần phải để ý tới cảm nhận của anh, trước đây em đã từng chịu nhiều đau khổ như vậy, khó có được dịp bọn họ muốn đền bù cho em … Chỉ cần em đồng ý, anh liền không có ý kiến. ” Tô Dạ Kiều cố gắng nhẫn sự chua xót trong miệng xuống, duy trì nụ cười chuẩn mực trên khuôn mặt, “ Em cũng biết, có lẽ tiền của anh căn bản không thể nuôi Dạ Băng … ”

“ Nếu là bởi vì tiền thì cả đời này em sẽ không gặp lại bọn họ. Em tình nguyện cùng anh sống cuộc sống bần hàn! Dạ Kiều anh đừng nói nữa, em không biết … ” Tần Sở Ca lập tức phản bác.

“ Không, em đừng dễ dàng gạt bỏ nó. ” Tô Dạ Kiều lắc đầu, “ Nếu cha đẻ của con muốn cùng em chăm sóc con thì phải làm sao? Gã có thể cho Dạ Băng một cuộc sống tốt đẹp mà anh không thể làm được. Nếu em thực sự không bỏ được anh mà người kia cũng đồng ý để chúng ta sống cùng nhau … Anh cảm thấy như vậy cũng thực tốt. Em vứt bỏ bất kì một người nào đều sẽ cảm thấy vô cùng đau khổ, anh chỉ không muốn em đau khổ, anh muốn em được hạnh phúc. ”

“ Nhưng … Trái tím của em chỉ lớn như vậy … Chỉ lớn như vậy … ” Tần Sở Ca vô lực ngồi xuống bên chân của Tô Dạ Kiều, dựa vào chân của anh, “ Em đã cố gắng quên đi Hoa Khiếu … Nhưng con ngày ngày đều ở trước mặt em, em làm sao cũng không quên được … Em muốn cố gắng yêu thương anh, em đã làm được rồi, em yêu anh Dạ Kiều, bởi vì anh yêu em tới như vậy … Để Luật Dương … Thỉnh thoảng em cũng nghĩ tới hắn, em không thể không thừa nhận rằng thật sâu trong tâm em có một chút cảm giác với hắn … ” Nước mắt không kìm được chảy xuống, “ Em thực mâu thuẫn … Em có thể đồng thời có được cả mấy người anh không? Như vậy thực không công bằng … Em đã quá tham lam rồi … ”

Tô Dạ Kiều ôm Tần Sở Ca, nhẹ nhàng vỗ về, “ Nếu Hoa Khiếu đồng ý, vài người chúng ta liền cùng nhau sinh sống, như vậy chẳng lẽ không tốt sao? Đừng nghĩ nhiều như vậy, em thử nghĩ xem thời cổ đại một người đàn ông có thể lấy vô số người vợ, vài người bọn anh chẳng phải cũng giống như tam thê tứ thiếp của em sao? Tần lão gia có muốn trái ôm phải ấp bọn anh không? ” Tô Dạ Kiều trêu trọc y.

Tần Sở Ca bị trọc ghẹo tới mức phì cười một tiếng, lau nước mắt ở trên mặt, “ Anh đừng nói đùa … ” Sau đó yên lặng, “ … Thực sự có thể sao? ”

“ Chỉ cần Hoa Khiếu đồng ý. ” Tô Dạ Kiều cũng đồng thời hạ quyết tâm, anh hôn lên cái trán của Tần Sở Ca, “ Bọn anh đều yêu em, thế nên anh sẽ lựa chọn phương pháp gây cho em ít tổn thương nhất, tin tưởng anh, anh sẽ đồng ý. ”

Giờ phút này, Hoa Khiếu đang đứng ở vị trí bị cáo, sắc mặt bình tĩnh nhưng chẳng ai biết trong lòng gã đang không ngừng rối loạn, “ … Tòa án cho rằng thân nhân bị cáo dùng nhân viên trong công ty, lợi dụng chức vụ, tham ô tài sản của công ty làm của riêng, hơn nữa số tiền tham ô cực lớn, xâm phạm quyền sở hữu tài sản của công ty, gây nên tội tham ô tài chính, phải bị trừng phạt theo pháp luật … Bị cáo Hoa Khiếu phạm tội tham ô, tuyên án hai năm ba tháng tù giam … ” Sau khi nghe xong thời hạn thi hành án, Hoa Khiếu nhắm hai mắt lại.

Phán quyết xong, Hoa Cơ Vân liền vội vã rời đi bằng cửa sau, tựa như tới một cái liếc mắt bà cũng không muốn ban cho gã. Nhưng gã lại chẳng hề để tâm tới điều đó, sự quan tâm duy nhất của gã hiện tại chỉ có con của gã … Gã còn chưa được nhìn thấy cha của đứa bé …

Cảnh sát ở phía sau đã bước tới, Hoa Khiếu bình tĩnh vươn hai tay, chiếc còng tay lạnh lẽo nhanh chóng khóa tay của gã lại. Gã tự giễu cười, kết quả như vậy gã chưa từng nghĩ tới, nhưng quả thực nó đã giúp gã cắt hẳn liên hệ với quá khứ. Không bị mất đi quyền lợi chính trị, chỉ phải bồi thường hơn tám trăm vạn tiền tham ô, phạt hơn ba mươi vạn —– Đây là kết quả tốt nhất gã đạt được sau khi kín đáo đưa số thù lao nhiều như vậy cho luật sư, tuy cổ phần của gã ở Ngự Đằng có thể đã bị Hoa Cơ Vân tước mất nhưng gã vẫn còn có tài sản riêng.

Gã đã vĩnh viễn thoát khỏi sự trói buộc của Hoa Cơ Vân —– Gã đã phát biểu rõ ràng trước tòa án gã và Hoa Cơ Vân đoạn tuyệt tình mẫu tử, công ty mới gã gây dựng còn đang hoạt động, là bởi gã bán số cổ phần ở Để Thị đi để đổi lấy, những nhân viên ở đó đều trung thành và tận tâm với gã, bọn họ đã từng cùng nhau cố gắng phấn đấu một thời gian dài tới vậy, nó cũng đủ để gã tin tưởng họ. Hơn nữa nguồn tài chính này còn đủ cho công ty của gã hoạt động bình thường trong hai năm gã không có mặt, giám đốc gã thuê với mức lương cao sẽ giúp gã phát triển công ty này.

Tới khi gã ra tù có lẽ gã sẽ có cuộc sống hạnh phúc mới rồi …

Hoa Khiếu nhắm mắt lại, để mặc cảnh sát ở đằng sau đẩy gã về phía trước, khóe miệng mơ hồ nở nụ cười.

Sở Ca, em nhất định phải đợi anh. Xin em nhất định phải đợi anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui