Tứ Bề Thọ Địch

Phu phu chúng tôi hỗ trợ nhau một trăm câu hỏi…

Từ trước tới nay chưa từng viết kiểu này, ⊙﹏⊙b *mồ hồi* tôi vẫn luôn cho rằng câu chuyện này là tự mình độc diễn… Nhưng để chúc mừng lần đầu tiên viết văn hơn mười nghìn chữ = = Tôi liều mạng viết cái này…

MC: mẹ ghẻ Lưu Tỷ

Bốn người trả lời, mời vào chỗ…

( Hai người Để Luật Dương, Hoa Khiếu khinh thường liếc mắt nhìn đối phương, tia lửa văng khắp tứ phía, Tiểu Tần Tử kéo Dạ Kiều cùng ngồi, mặc kệ hai người kia tiếp tục phân cao thấp. )

Lưu Tỷ lúng túng lau mồ hôi, may mà còn chưa cho bốn kẻ này cùng tiến vào… Nếu thật sự cùng nhau vào… Sẽ không phải là… Xảy ra tai nạn chứ…

Khụ khụ, bắt đầu trả lời câu hỏi, bên đang luyện mắt kia, mau tới đây.

1, Xin hỏi tên của bạn?
– Tần Sở Ca ( viết tắt là Tần ) : Tần Sở Ca
– Để Luật Dương ( viết tắt là Để ) : Để Luật Dương ( khinh thường liếc mắt nhìn bản tôn, bản tôn liền quay qua trừng lại )
– Hoa Khiếu ( viết tắt là Hoa ) : Hoa Khiếu ( ngoài cười nhưng trong không cười )
– Tô Dạ Kiều ( viết tắt là Tô ) : Tô Dạ Kiều ( cười hiền )

2, Bao nhiêu tuổi?
– Tần: Đếm ngón tay… Hình như là 26? ( Con trai… Mẹ sai rồi, thì ra con ngay cả bản thân bao nhiêu tuổi cũng không biết… )
– Để: 29
– Hoa: 29

– Tô: 28

3, Giới tính là?
– Tần: Nam
– Để: Vô nghĩa, mắt của cô hỏng rồi à? ( Bản tôn cực kì giận dữ… )
– Hoa: Nam ( Tươi cười lễ độ như trước )
– Tô: Tôi cũng là nam…

4, Xin hỏi tính cách của bạn như thế nào?
– Tần: Tôi? ( Chỉ chỉ vào mình ) Kì thực chính tôi cũng không quá rõ… Có khi vui vẻ ngốc nghếch, có khi rất mẫn cảm, có khi lại rất táo bạo… Tóm lại thay đổi rất nhiều… ( kì thực là tính cách hay thay đổi của bản tôn )
– Để: Tôi chưa bao giờ tự đánh giá chính mình.
– Hoa: Muốn tôi đánh giá cô một chút không? Tính cách táo bạo, lạnh lùng vô tình, là đại diện cho loại cặn bã… ( con trai, con nói ta, con không tự nhìn lại bản thân mình đi! ) Cái gì? tôi á… Đối với phụ nữ rất dịu dàng, đối với đàn ông rất hữu lễ, đối với mẹ rất hiếu thảo, đối với người yêu rất săn sóc… ( Con trai… Mi đã làm được việc nào rồi? )
– Tô: Tương đối… Dễ nói chuyện đi… Tương đối dễ tha thứ, cho dù khó khăn.

5, Tính cách của đối phương?
– Tần: ( Liếc nhìn Để Luật Dương, gượng cười nói ) Luật Dương… Rất cố chấp… Hoa Khiếu… Làm cơm rất ngon ( Đây là tính cách? ) Dạ Kiều rất dịu dàng với tôi ( Nụ cười chân thành hơn chút )
– Để: ( Ho nhẹ một tiếng ) Bề ngoài nhìn qua có vẻ như rất dễ bị bắt nạt, nhưng kì thực lại rất bướng bỉnh
– Hoa: Rất hoạt bát, rất biết tiến biết lùi, tỉ mỉ thưởng thức sẽ phát hiện mỗi góc độ đều có điểm mới ( Đầy ý thơ – – )
– Tô: Vô cùng thiện lương, là người tràn đầy nhiệt huyết sống, dù cho tương lai có như thế nào cũng đều hoàn toàn không đánh bại được y.

6, Hai người gặp nhau khi nào? Ở đâu?
– Tần: Với Luật Dương… Lúc tôi trộm đồ ở siêu thị, còn giẫm lên mặt của tôi… ( Để Luật Dương lúng túng ho một tiếng ); Với Hoa Khiếu… Trong phòng làm việc của Luật Dương; Với Dạ Kiều… Trong phòng của anh ấy. ( Hình như đều không phải là cuộc gặp gỡ tốt đẹp… )
– Để: Giống như trên
– Hoa: Giống như trên

– Tô: Tôi nhặt được y bên cạnh thùng rác… ( Rất giống nhặt được một con mèo hoang 囧 )

7, Ấn tượng đầu tiên về đối phương?
– Tần: Với Luật Dương là… Tôi xong đời rồi ( Để Luật Dương lại ho một cái nữa ); Với Hoa Khiếu, là con hổ biết cười ( Vẻ mặt của Hoa Khiếu lần đầu tiên sầm xuống, đẩy đẩy kính mắt. Tiểu Tần Tử rụt cổ lại… Bản tôn dũng cảm xuất hiện, cổ vũ y tiếp tục vạch trần, kết quả nhận được một cái liếc mắt khinh thường của họ Hoa ); Với Dạ Kiều, anh ta hẳn không phải là người xấu nhỉ… Sao lại đối tốt với tôi như vậy… ( Dạ Kiều nhịn không được phì cười )
– Để: Tên trộm rất giống Phàm Ức ( Tiểu Tần Tử buồn rầu cúi gằm mặt xuống, Dạ Kiều ôm lấy bả vai của Tiểu Tần Tử, thấp giọng an ủi, Hoa Khiếu liếc mắt khinh bỉ Để Luật Dương… )
– Hoa: Rất giống Phàm Ức, có thể lợi dụng ( Mặt của Tiểu Tần Tử lập tức buồn rầu, muốn chạy trốn, Dạ Kiều lại an ủi y lần nữa, Hoa Khiếu nhận được một cái trừng mắt tức tối của họ Để )
– Lưu Tỷ chọc Hoa: Kì thật các ngươi đều như nhau, phạt năm mươi đại bản!!
Hai người liếc mắt xem thường, trừng mắt phẫn nộ! @#¥%……&*
– Tô: Đây là người vận mệnh dành của tôi… ( Vẫn là Tiểu Tô nhà mình tốt nhất, mắt đầy sao (*^__^*) )

8, Thích điểm nào của đối phương?
– Tần: Với Luật Dương… ( yên lặng, khuôn mặt của Để Luật Dương đều hóa xanh rồi ); Với Hoa Khiếu… Làm món ăn rất ngon, làm tình rất dịu dàng ( Hoa Khiếu đắc ý dương dương nhìn Để Luật Dương một cái ); Với Dạ Kiều… Nhiều lắm, đếm không hết.
– Để: Giống Phàm Ức ( Lần này đến bản tôn cũng phải tức giận… ) Nhưng tôi cũng rất thích con người y… Thật đó…
– Hoa: Đầu tiên, tôi không phủ nhận nguyên nhân là y rất giống Phàm Ức, nếu không phải vậy chúng tôi cũng sẽ không quen biết ( Tiểu Tần Tử bình tĩnh gật gật đầu ), thứ hai, tôi thích y khi tôi về nhà y sẽ nói một câu “ Đã về rồi ”, khiến tôi cảm thấy vô cùng ấm áp…
– Tô: Tôi tất cả đều thích… ( Thực đó, tôi ngay cả con của Hoa Khiếu cũng yêu như con của mình nữa… )

9, Ghét điểm nào của đối phương?
– Tần: Với Luật Dương… ( lại im lặng một lần nữa, mặt của Để Luật Dương càng trở nên xanh nhợt… ); Với Hoa Khiếu… Lúc cần kiên cường thì không kiên cường ( Hoa Khiếu cúi đầu suy nghĩ lại ); Với Dạ Kiều… Anh ấy cưng chiều tôi quá mức… ( Đây cũng gọi là… Ghét… )
– Để: Không chịu nói thật với tôi, lúc nói thật với tôi đều làm tôi tức giận
– Hoa: Luôn không nói tiếng nào đã bỏ đi ( Có vẻ như kết cục mỗi lần đều không tốt lắm… Con trai, lần sau đừng mạo hiểm chạy khỏi nhà nữa… )
– Tô: Hình như không có… Không, có lẽ tôi không thích sự tị tư ngấm trong xương tủy của y ( Tiểu Tần Tử cảm động nhìn Dạ Kiều, hai kẻ bên cạnh lạnh lẽo nhìn hai người )

10, Bạn cảm thấy bản thân có hợp với đối phương không?

– Tần: Với Luật Dương ( Có vẻ như không còn lời nào để nói đành phải yên lặng, mặt của Để Luật Dương hoàn toàn hóa đen ); Với Hoa Khiếu… Có lẽ được, con cũng có rồi; Với Dạ Kiều, rất tốt đó ( Nhìn xem, không biết hai kẻ may mắn các ngươi học làm chồng như thế nào, chỉ biết tức giận! )
– Để: Rất tốt. ( lần này nói rất dõng dạc )
– Hoa: Cô hỏi vậy mà cũng hỏi, con chúng tôi cũng có rồi, đương nhiên rất tốt.
– Tô: Rất tốt…

11, Bạn gọi đối phương là gì?
– Tần: Với Luật Dương… Đầu tiên là Ngài Để, sau đó là Luật Dương… Với Hoa Khiếu, vẫn luôn gọi là Hoa Khiếu mà ( Gọi Khiếu không rất buồn nôn, Tiểu Tần Tử sát sát cánh tay, run run ); Với Dạ Kiều… Lúc bắt đầu không có xưng hô, sau này tự nhiên gọi là Dạ Kiều ( Tô Dạ Kiều cũng đang nghĩ lúc nào thì anh bắt đầu được gọi là Dạ Kiều nhỉ? Nghĩ rồi nghĩ… )
– Để: Tần Sở Ca ( Kì thật một đoạn thời gian rất dài mi đều không gọi tên của y đi… )
– Hoa: Sở Ca
– Tô: Sở Ca
– Lưu Tỷ: Không có cách nào, con trai mẹ cũng không muốn thêm từ xưng hô thân thiết…

12, Bạn muốn đối phương gọi mình như thế nào?
– Tần: Sở Ca là được rồi…
– Để: Luật Dương là được rồi, gọi tôi là Dương? Quá… ( cũng nổi da gà )
– Hoa: Anh không để ý em gọi anh là Hoa Nhi đâu ( Mọi người đồng loạt nổi da gà )
– Tô: Dạ Kiều được rồi.

13, Nếu so sánh với động vật, bạn cảm thấy đối phương là?
– Tần: Luật Dương… ( trộm nhìn một cái, thấp giọng nói ) chim ưng; Hoa Khiếu… Hồ ly; Dạ Kiều… Hươu ( Tô Dạ Kiều kinh ngạc nhìn Tiểu Tần Tử, Tiểu Tần Tử hơi mỉm cười nói ) Bởi vì tôi cảm thấy Dạ Kiều thiện lương, có cảm giác anh ấy chưa từng làm hại thứ gì…
– Để: ( Vắt hết óc suy nghĩ ) Nghĩ không ra… Có con gì ngoài mềm trong cứng không? ( Bản tôn chỉ biết con nhím có gai ngoài mềm trong cứng… )
– Hoa: Con thỏ ( Tiểu Tần Tử chỉ vào mình dở khóc dở cười ) Bởi vì con thỏ bình thường rất hoạt bát, rất hiền lành, nhưng lúc tức giận cũng sẽ cắn người.
– Tô: Kì thực tôi cảm thấy con hươu nên là Sở Ca mới phải…

14, Nếu cần tặng quà cho đối phương, bạn sẽ tặng gì?
– Tần: Với Luật Dương, tôi cảm thấy hắn chẳng thiếu thứ gì hết… Thứ thiếu tôi cũng không mua nổi ( kì thật con tự mình buộc tơ lụa lên người, sau đó đưa tới trước mặt hắn là được rồi… Bản tôn không sợ chết nghĩ ); Với Hoa Khiếu, tôi nghĩ sau khi học cách xoa bóp sẽ thử bóp đầu cho gã, bởi vì tôi luôn thấy Hoa Khiếu tự nhu huyệt thái dương của mình, có vẻ rất mệt mỏi ( Để Luật Dương bất mãn hừ nhẹ, anh cũng đau đầu, sao không bao giờ thấy em xoa bóp cho anh ); Với Dạ Kiều, tôi muốn tự làm một cái bánh sinh nhật cho anh ấy.
– Để: Y muốn cái gì, tôi sẽ mua cho y cái đó ( Mắt mọi người tỏa sáng, kẻ có tiền đó… )
– Hoa: Làm một bữa cơm thật ngon cho y.

– Tô: Mua tiếp cho bé yêu vài bộ quần áo ( Là quà tặng cho Tiểu Tần Tử mà! ) Nhưng tôi nghĩ… Quà cho bé yêu chính là quà cho Sở Ca. ( Tiểu Tần Tử cảm động nắm lấy tay Dạ Kiều, mỉm cười )

15, Vậy chính mình muốn quà gì?
– Tần: ( Trầm ngâm trong chốc lát ) Có một gia đình của chính mình đi… ( Khẽ cười bi thương )
– Để: Vậy tôi lập tức sẽ tặng y một căn nhà ( Tiểu Tần Tử há hốc mồm lắc đầu ), tôi muốn y là được rồi ( Mắt tỏa sáng nhìn Tiểu Tần Tử )
– Hoa: Cũng như trên, tôi muốn y là được rồi. ( Hai người lại bắt đầu trừng mắt nhìn nhau )
– Tô: Tôi không biết… Có thể là máy móc chữa bệnh mới, nhưng mà phòng không đủ rộng, không có chỗ để… ( Tiểu Tần Tử sáp lại gần nói cái gì đó, Tô Dạ Kiều mặt mày rạng rỡ )
– Lưu Tỷ: Vẫn là Tiểu Kiều tốt nhất mà…

16, Có chỗ nào không vừa ý với đối phương? Thường là việc gì?
– Tần: Với Luật Dương, có thể đừng bá đạo như vậy được không… Với Hoa Khiếu, tốt với con của anh hơn một chút ( Hoa Khiếu oan ức chu chu miệng, anh đối với Dạ Băng rất tốt mà… ) Đứa em nói là đứa nào anh nên rõ chứ! ( Hoa Khiếu không còn lời nào để nói, hơi giận dỗi ) Tôi không có bất mãn gì với Dạ Kiều…
– Để: Vì sao lại lạnh nhạt với anh như vậy? Rõ ràng anh là người đầu tiên có được em! ( Đám đông phẫn nộ, mi còn không biết xấu hổ )
– Hoa: Vẫn là câu nói trước, vì sao không nói tiếng nào đã bỏ đi…
– Tô: Tôi cũng không có bất mãn gì với Sở Ca ( Hai người nhìn nhau cười )

17, Tật xấu của bạn là?
– Tần: Có thể là có hơi điên cuồng, trong một vài lúc nào đó đi…
– Để: Tôi có à? ( Đám đông đã chẳng thèm phẫn nộ )
– Hoa: Khi đối diện với mẹ không thể cứng rắn truy cầu thứ mình muốn.
– Tô: Có lẽ là… Bụng dạ quá tốt? ( Tật xấu của con chính là bới lông tìm vết… )

18, Tật xấu của đối phương là?
– Tần: Tôi không muốn nói, hoặc là không có, hoặc là không nói được. ( Liếc mắt nhìn Để Luật Dương )
– Để: Phiền chết đi được, nói đi nói lại hết lần này đến lần khác, tật xấu cái gì mà tật xấu. ( Lạnh lùng nhìn bản tôn, bản tôn ho một tiếng, tiếp tục hỏi )
– Hoa: Tôi cũng không muốn trả lời… Thật nhàm chán.
– Tô: Y không có tật xấu gì!
– Lưu Tỷ: Hình như làm cho mấy tên này tức giận rồi… Tôi quả nhiên không có năng khiếu phỏng vấn mà ~~~~(>__


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận