Từ bi điện

 
Thật ra Nguyệt Hồi không hiểu lời nói thấm thía của hắn, giữa thân thích ruột thịt, sao phải có nhiều kiêng kỵ như vậy? Dù sao cũng đã trưởng thành rồi, phải hiểu được nam nữ khác nhau, nhưng Nguyệt Hồi cảm thấy, đừng nói là ca ca đã từng chịu những khó khăn trắc trở kia, cho dù không có thì giữa huynh muội cũng không nên đề phòng nhiều, bởi vì càng đề phòng thì càng không thuần túy.
 
Nhưng nàng không dám nói, mặc dù có đôi khi nàng giỏi làm ngược lại, thích tranh luận nguyên lý, nhưng chỉ cần ca ca nghiêm chỉnh lên tiếng, nàng chỉ có thể vâng dạ đáp lời. Nàng cũng bắt đầu tự xét lại, hình như mình quá thật quá trẻ con, giống như huynh ấy nói, sao muội muội có thể giống như nữ nhân bên ngoài được, cho dù hắn không mâu thuẫn với sự đụng chạm của nàng thì cũng không chứng tỏ hắn có thể tìm nữ nhân làm bạn.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyệt Hồi có hơi thất vọng, nàng tao mi đạp mắt* đứng dậy nói: “Muội nghe theo huynh, sau này không như vậy nữa. Nhưng huynh cũng phải cố gắng điều chỉnh bản thân, muội mong huynh có bạn mà. Chúng ta còn không giống những huynh muội khác, nếu như cha mẹ còn sống, muội cũng sẽ không luyến tiếc huynh như vậy.”
 
*臊眉耷眼: Phương ngữ dân gian Bắc Kinh, miêu tả sự sụ mặt, gương mặt không cười, không nâng mí mắt hoặc có nâng cũng không nhìn thẳng vào người khác, liếc nghiêng. Là biểu cảm của phản ứng không thích.
 
Người thân nhất đều không còn nữa, chỉ còn một người này, phần tình cảm đó liền vô cùng trang nghiêm đáng quý. Lương Ngộ gật đầu: “Qua thêm một hồi nữa, chờ đến lúc vào xuân, việc trên tay huynh cũng không quá nhiều nữa, đến lúc đó sẽ suy nghĩ về chuyện này, cũng để muội yên tâm.”
 
Nguyệt Hồi mím môi cười, lại xoay người đi xem hồ lô của nàng. Dế trong hồ lô thỉnh thoảng phát ra một tiếng kêu to, nàng liếc mắt nhìn xuyên qua cái lỗ trên nắp để nhìn vào bên trong, vừa hỏi Lương Ngộ: “Trước năm mới muội có thể vào cung không?”
 
Hắn cũng từng suy nghĩ đến vấn đề này, nếu như tương lai muốn để nàng trở thành người có năng lực thì phải tranh thủ trước khi những hậu phi kia vào cung, để nàng và tiểu Hoàng đế sinh ra tình cảm. Thứ tình cảm này, có đôi khi còn sắc bén hơn đao, cho dù tương lai Hoàng đế bị mấy loại hoa lung tung làm mê mắt nhưng cũng từng có một người như vậy, bù đắp vào ngày tháng tình cảm cằn cỗi của hắn ta, như vậy thì bất cứ lúc nào người này cũng sẽ tươi đẹp hơn người khác, cho dù đến già thì người duy nhất hắn ta nhớ đến nhất định cũng là nàng. Cho nên nói về đại cục, trước năm mới tất nhiên phải vào cung, bỏ qua thời cơ tốt này thì chiếu thư lập Hậu và ấn chỉ phong Phi vừa hạ, sự chú ý của Hoàng đế có lẽ sẽ phân tán lên người khác.
 
Lương Ngộ ngồi đó cân nhắc lợi và hại, rõ ràng là chuyện thuận lý thành chương nhưng lại khiến hắn không hạ quyết tâm nổi. Hắn giương mắt nhìn Nguyệt Hồi, không hiểu sao cảm thấy có chút không nỡ. Ngày tháng mà ở nhà có người chờ đợi dường như quá ngắn, hắn còn chưa nếm được hương vị của tình thân mà đã phải kết thúc nhanh như vậy.
 
Nhưng mà dường như Nguyệt Hồi rất chờ mong được tiến cung, nàng đã mua dế biết kêu, chờ đợi bồi dưỡng thú vui tao nhã của Hoàng đế, làm mình trở thành trùm côn trùng trong Tử Cấm thành, chí hướng cao xa như vậy, dường như hắn không nên bóp chết nàng. Hắn thở dài: “Nếu tạm thời không làm nương nương thì sắp xếp cũng không khó. Chỉ nói muội là họ hàng của huynh, huynh chưởng quản Ti Lễ giám, lại kiêm Đô đốc của Đông Tập Sự Xưởng, nói thế nào thì cũng hàm chính nhị phẩm, trong nhà đưa người tiến cung làm nữ quan, không khó. Xem ý tứ của muội thôi, nếu như muốn vào sớm thì mai là được rồi.”
 
Nguyệt Hồi ồ một tiếng, nàng để hồ lô xuống rồi nói: “Muội nghe theo huynh, vào lúc nào cũng được. Chỉ là mấy con dế này, huynh phải thay muội mang cho Hoàng thượng, để ngài ấy tự nuôi trước, giải sầu cũng tốt.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Lương Ngộ nghe xong, trên mặt hiện lên một chút ý cười lơ lửng. Trước đó không phải nói là không muốn gả cho người ta, luôn ở bên cạnh ca ca sao, thật ra trong lòng không có khắc nào là không nghĩ tới tiểu Hoàng đế. Tuổi tác xấp xỉ nhau, giống như tìm được bạn chơi, có lẽ không phải là thật sự yêu nhưng tình cảm thì xuất phát từ đáy lòng. Hắn đứng dậy, mắt nhìn hồ lô kia một cái: “Vẫn là muội tự giao cho ngài ấy đi, ngày mai chuẩn bị sẵn sàng, huynh cho người tạo sổ, ngày kia muội tiến cung đi.”
 
Hắn nói xong, lại dặn dò nghỉ ngơi sớm một chút rồi quay người đi ra cửa.
 
Nguyệt Hồi thì sao, trong lòng nàng bắt đầu sinh ra một chút hạt mầm nho nhỏ, vừa chạm vào liền có xu thế càng ngày càng lớn.
 
Hình như nàng thật sự có chút thích Hoàng đế, không vì cái gì khác, chỉ vì khuôn mặt tươi cười sạch sẽ của y. Nếu nói đến sự chân thành đơn giản của một người thì những từ ấy tuyệt đối không nên dùng trên người của Hoàng đế, đứa trẻ được sinh ra trong gia đình đế vương, đơn giản là sẽ chết, đạo lý này nàng hiểu. Cách để phòng ngừa thất vọng tốt nhất chính là đừng hy vọng xa vời, nàng nguyện ý thương lượng với y xem trượt băng thế nào, nuôi dế thế nào nhưng chỉ nhìn chuyện trước mắt, không nghĩ được cao xa.
 
Bởi vậy ngày hôm sau nàng liền thu dọn đồ đạc, nghiêm túc từng chút một. Nhưng suy nghĩ kỹ một chút thì vào cung rồi cũng không mặc được y phục ở nhà, thế là trong bọc quần áo đựng đầy đồ lót và một đống tất vải thật dày, đến lúc đó lại  ôm theo hai con dế là được.
 
Nàng ở trong tiểu viện của mình bận rộn, Lương Ngộ đứng trong khoa viện cách đó không xa, xuyên qua hoa văn cửa sổ trên tường viện nhìn qua.
 
Tào Điện Sinh theo hầu ở bên cạnh, hắn ta chắp tay nói: “Không nghĩ tới đại cô nương lại muốn tiến cung, ta vốn tưởng rằng nàng ấy thích ở nơi trời đất rộng lớn bên ngoài, không muốn đi vào cái lồng giam kia.”
 
Lương Ngộ hờ hững nói: “Trẻ con nhỏ tuổi thì biết cái gì, hôm kia Hoàng thượng đến thăm muội ấy, trong một ngày mà đã kết giao tình, liền nguyện ý vì người ta mà không tiếc mạng sống.”
 
Tào Điện Sinh nghiêng đầu suy nghĩ: “Hai người bọn họ có tuổi tác tương tự nhau, chỉ cần hai bên nói chuyện không gay go thì động một chút là dễ sinh ra hảo cảm. Hôm kia Hoàng thượng đến phủ, ta đang bận ứng phó với quan viên từ Quảng Đông tới, không lo được bên kia. Hoàng thượng tự mình đón người lại tự mình trả về, đây là ân điển bao lớn đây.”
 
Lương Ngộ im lặng, hồi lâu mới cười một tiếng: “Nữ nhi lớn rồi không giữ được nữa.”
 
Tào Điện Sinh giương mắt quan sát hắn: “Không phải Đốc chủ đã sớm có ý định để cô nương tiến cung rồi sao, thật ra thì tiến cung càng tốt hơn, có ngài ở gần chú ý, cô nương sẽ không phải chịu uất ức.”
 
Còn không phải sao, sớm đã có suy nghĩ này, bây giờ nước đến chân rồi lại do dự, không giống với tác phong của hắn.
 
Lương Ngộ dời ánh mắt, quay người đi về phía tiền viện, hôm nay là ngày nghỉ hiếm có, vốn dĩ muốn đưa Nguyệt Hồi đi trong Kinh thành một vòng, mang nàng đi nếm thử đồ trước kia muốn ăn mà không kịp ăn, lại đi đến cửa hàng Lâm Lang chọn hai hộp đồ trang sức tốt nhất, đáng tiến là nàng bận chuẩn bị tiến cung, cũng không có ý định muốn ra ngoài. Mình thì sao, rất nhiều công vụ chưa xử lý mà để đó, mỏ vàng, hồ nuôi trân châu, có bên nào là không cần hắn quan tâm? Nàng không muốn ra ngoài ngược lại đã tiết kiệm thời gian cho hắn, so với ở đây rảnh rỗi chờ đợi thì không bằng làm xong những chuyện triều đình luẩn quẩn kia, dù sao thì tiền quyền không tách biệt, chỉ là độc quyền vẫn không đủ, cũng phải để cho người bên dưới ăn được chút tiền lãi mới tốt.
 
Trong cung thì sao, chuyện Ti Lễ giám đang tạo sổ cho cung nhân không bao lâu liền được truyền đến chỗ Hoàng đế. Lúc Tất Vân bưng lấy đề bản đi vào buồng sưởi phía Đông, hắn ta cười nói: “Nô tài nghe ngóng rồi, sổ tên của Nguyệt Hồi cô nương đã được chuẩn bị ổn thỏa rồi, đến mai liền có thể tiến cung.”
 
Hoàng đế ngẩng đầu lên từ sau đống tấu chương chồng chất: “Nếu hôm nay đã làm xong rồi thì tại sao phải đợi đến mai?”
 
Tất Vân ờ một tiếng, lại không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, hắn ta suy nghĩ một chút nói: “Dù sao cũng ở trước mắt rồi, cũng không nóng lòng vì một ngày nửa ngày này. Vạn Tuế gia xem, nếu như muốn để cô nương tiến cung bây giờ, nô tài liền ra ngoài truyền ý chỉ cho Chưởng ấn. Nhấc chân một cái là đến hẻm Băng Trản rồi, nhiều nhất là một canh giờ, cô nương liền có thể vào diện thánh.”
 
Hỏi trong lòng Hoàng đế một chút, y rất muốn để Nguyệt Hồi vào đây ngay bây giờ, nhưng làm Hoàng đế thì không thể tùy theo tính tình được, chuyện đang ở trước mắt, làm ra thì giống như không đợi được. Dù sao thì y cũng có chút cố kỵ Lương Ngộ, đại bạn mà giảng giải lý lẽ thì không phải là trò đùa, bởi vậy mà còn cần nhịn thêm một chút, chờ qua đêm nay, ngày mai Nguyệt Hồi liền vào rồi.
 
Hoàng đế thật sự ôm lấy suy nghĩ của thiếu niên đơn thuần, tuy rằng ban đầu y cũng có tâm tư lôi kéo và kiềm chế Lương Ngộ, nhưng sau này chỉ ở chung với Nguyệt Hồi, mọi tính toán rốt cuộc dần dần khuất phục dưới nhân phẩm và tính tình của nàng. Bây giờ chính là nhớ nhung, thật sự nhớ, y ngóng trông nàng sớm tiến cung một chút, ngóng trông đưa nàng đến Bắc Hải trượt băng. Đó là sân trượt băng ngự dụng, mặt băng sạch sẽ, không bị ma sát ra nhiều khe rãnh, còn có xe trượt tuyết và lưỡi trượt mới tinh, tất cả đều vừa đẹp vừa tốt. Y giống như con nhà giàu có chút vốn liếng, nóng lòng muốn khoe khoang sản nghiệp trong nhà với cô nương, dù sao thì cũng có sân băng của riêng mình, đủ để đắc ý trước mặt cô nương.
 
Có điều cơm ngon không sợ muộn, Hoàng đế nói không vội: “Hôm nay để nàng chuẩn bị sẵn sàng trước đã, ngươi rảnh thì đến Bắc Uyển xem thử đi, mặt băng năm nay kết như thế nào rồi.”
 
Tất Vân cười nói: “Nô tài đã sớm cho người qua đó xem rồi, nói là như những năm qua, vừa đều vừa chắc.”
 
Hoàng đế gật đầu: “Vậy nàng vào thì ở đâu, sắp xếp chưa?”
 
“Chẳng qua là trực phòng của cung nữ, chỉ là cung nữ và Chưởng ấn là người thân, Chưởng ấn tự nhiên sẽ sắp xếp tốt nơi ở.” Tất Vân nhìn vẻ mặt của Hoàng đế, hắn ta dừng lại một chút rồi lại nói: “Bốn vị nữ quan ngự tiền hiện tại được sắp xếp ở phòng vây của Dưỡng Tâm điện đây. Nếu như xuất phát từ việc suy xét để thuận tiện truyền triệu thì sắp xếp cho Nguyệt Hồi cô nương ở đó cũng rất thích hợp.”
 
Hoàng đế lại chậm rãi lắc đầu, bốn nữ quan kia có tác dụng dẫn dắt sủng hạnh, trên cơ sở dục vọng, không cần phải lãng phí tình cảm hiếm hoi. Nguyệt Hồi không giống như vậy, nàng là một sự bổ sung vào năm tháng niên thiếu, chỉ cần không có tâm tư kia thì nàng chính là sạch sẽ. Hoàng đế không thiếu nữ nhân, tri âm mới cực kỳ đáng quý, nếu như biến tri âm thành một người đợi thị tẩm thì sẽ là một sự khinh nhờn đối với sự nhiệt tình thời thiếu niên của y, cho dù tương lai có thê thiếp thành đàn, con cháu cả sảnh đường thì y cũng chỉ là một người cô đơn, không muốn nói về tuổi trẻ của mình.
 
Hoàng đế khép đề bản lại rồi nhìn đồng hồ, thời gian trôi qua rất nhanh, đợi thêm bảy tám canh giờ nữa là nàng sẽ tiến cung. Y cân nhắc rồi nói: “Lát nữa ngươi đi hỏi tin chính xác, trẫm đến Thần Võ môn đợi nàng.”
 
Tất Vân nói vâng, rất dễ mà che giấu sự kinh ngạc kia, hắn ta tiến lên ôm đề bản mà Hoàng đế đã phê duyệt rồi lại bưng ra ngoài đi giao cho Ti phòng văn thư của Ti Lễ giám.
 
Bên giao nhận thì sao, xa xa trông thấy tổng quản Liễu Thuận từ phía Đông đi qua, Tất Vân vội vàng cúi đầu khom eo.
 
Liễu Thuận là một tên mập lùn, mặc dù không cao nhưng cũng không cản trở hắn ta lấy lỗ mũi trừng người ta. Chỉ thấy hắn ta ngửa mặt lên giống như thường ngày, rũ mí mắt xuống, từ trong khe hở kia lườm Tất Vân một cái: “Vạn Tuế gia đang ở trong buồng sưởi sao?”
 
Tất Vân nói vâng, ần cần mà dẫn đường vào bên trong. Tiểu thái giám trước cửa buồng sưởi vén màn cửa lên, Liễu Thuận cất bước đi vào, lúc này cuối cùng cũng xem như là làm ra vẻ đứng đắn rồi, thậm chí hơi cúi đầu, hắn ta bưng bốn miếng ngọc bài kính hiến lên trên. Trên ngọc bài kia viết danh hiệu của bốn vị nữ quan, bởi vì Hoàng đế còn chưa lập hậu cung, chung quy cũng chỉ làm ra vẻ trên bốn cái thẻ bài này, mặt mũi Liễu Thuận tràn đầy ý cười, nhẹ giọng thì thầm gọi một tiếng Vạn Tuế gia: “Cung thỉnh chủ tử ngự lãm.”
 
Hôm nay Hoàng đế không có hào hứng gì, ngay cả nhìn cũng không nhìn một cái, chỉ nói một tiếng “Thôi”.
 
Liễu Thuận ấm ức thu thẻ bài ngọc lại, nhưng không lập tức lui ra, hắn ta rụt cổ lại rồi mới nói: “Vạn Tuế gia, hôm nay là ngày tốt mà Khâm Thiên giám tính ra, đầu thân bài*, nhật nguyệt hợp thành, ngài xem…”
 
*Thân bài: Là thời gian chỉ từ 3 giờ chiều đến 5 giờ chiều.
 
Không có chuyện gì quan trọng hơn sinh dục hoàng tự, hoàng tự là mệnh mạch của quốc gia, là sự cam đoan mạnh mẽ nhất cho sự hưng thịnh của xã tắc. Làm một vị đế vương, điều đầu tiên là phải đảm bảo có thể sinh được nhi tử, bởi vậy bắt đầu từ mùa đông năm nay phải dựa theo thời gian thiên tượng mà Khâm Thiên giám chỉ ra để sủng hạnh. Thà rằng bình thường ít đi một chút, đến thời gian nhật nguyệt cùng chiếu sáng thì không thể bỏ qua, làm Hoàng đế, ngay cả chuyện ngự hạnh cũng không có tự do.
 
Thấy y có chút lay động, Liễu Thuận lại lần nữa đưa thẻ bài tới, Hoàng đế cảm thấy chọn ai cũng như nhau, y tiện tay giữ lại thẻ bài ngọc của Tư Trướng.
 
Tư Trướng là người nhanh nhẹn nhất trong bốn người, tính tình có chút giống Nguyệt Hồi, vậy thì cũng có chút an ủi. Những nữ quan này ngoại trừ việc thị tẩm ra thì thật sự cũng đảm nhiệm công việc của ngự tiền, sau khi Hoàng đế dùng bữa tối xong thì về tẩm điện, các nàng hầu hạ y tắm rửa thay y phục, hai bên đều tuân thủ quy tắc nghiêm ngặt, tuyệt đối không có ai nửa đường cướp cương. Cuối cùng người không liên quan đều lui ra ngoài, chỉ để lại Tư Trướng ở bên cạnh, Tư Trướng mở rộng áo cho y, tự mình trườn lên như rắn, nàng ta trườn vào trong ngực Hoàng đế, ngửa đầu hỏi: “Vạn Tuế gia, nghe nói ngự tiền sắp có người mới tới à? Vậy dung mạo của người mới thế nào? Có đẹp bằng ta không?”
 
Hoàng đế không lên tiếng, y ép nàng ta vào trong chăn hung hăng trừng trị, lúc đầu óc choáng váng thì sinh ra phán đoán hoảng hốt, phảng phất như người dưới thân không phải là Tư Trướng, mà là Nguyệt Hồi… y giật mình, hóa ra bất kể kính trọng một người như thế nào, phàm là đã động tâm tư thì sẽ sinh ra tục niệm. Chỉ là loại suy nghĩ khốn kiếp đã bị áp chế lúc tỉnh táo, ngày hôm sau thức dậy, y vẫn là thiếu niên không nhiễm bụi trần kia.
 
Phàm là cung nữ vào cung thì đều phải chú ý thời gian, buổi sáng các cung bận rộn, người thay ca thì thay ca, người hầu hạ làm việc thì hầu hạ làm việc, thái giám ma ma thay thế không để có chỗ trống. Chờ đợi tới giờ Tỵ, ở cửa cung mới có người đi ra thay thế, bởi vậy xe kiệu của Nguyệt Hồi dừng lại ở sông Đồng Tử rất lâu, đợi tới khi gần đến giờ rồi thì nàng mới vịn vào Lục Khởi nhảy xuống.
 
Lục Khởi sửa sang lại cổ áo lông chồn ấm cho nàng, nàng ấy khẽ nói: “Lần này cô nương tiến cung, không biết bao giờ mới có thể xuất cung, cũng may trong phủ chung ta thường có thái giám trong cung lui tới, nếu có thiếu cái gì, không tiện nói với Đốc chủ thì cứ để bọn họ truyền lời, ta mua cho cô nương.”
 
Nguyệt Hồi rất có khát vọng muốn mang theo mọi người cùng nhau phát tài, nàng cười nói: “Trong cung còn có thể thiếu cái gì chứ, có điều đợi ra mua bán làm lên rồi, đến lúc đó để các ngươi giúp đỡ chọn mua đế.” Nàng vừa nói vừa nhìn mặt trời: “Được rồi, ngươi về đi, ta nên đi vào rồi.”
 
Lục Khởi không thể cùng đi về phía trước, nàng ấy liền đứng đầu bên này của cầu dài mà nhìn, đưa mắt nhìn nàng đi về phía Thần Võ môn.
 
Mặt trời trắng toan toát, gió thổi qua từ trên mặt nước đã kết băng, xung quanh không có vật che chắn, gió quét qua trên mặt có chút đau. Nguyệt Hồi  đeo bao y phục nhỏ của nàng, ưỡn thẳng lưng đi về phía cổng tò vò sâu thẳm, thoạt đầu không thấy bóng người nào ở nơi đó, không nghĩ tới rất nhanh đã thấy có người từ bên trong cửa bước nhanh ra, người kia mặc yến biện phục* có thêu rồng trước ngực, khoác áo choàng chồn đen.
 
*Yến biện phục

 
Y tới một mình, nội thị đi theo sau lưng đã dừng lại ở cổng tò vò sau khi đi ra khỏi Thần Võ môn. Nguyệt Hồi nhìn Hoàng đế chạy về phía nàng, vừa chạy vừa vẫy tay, vui vẻ gọi nàng một tiếng “Nguyệt Hồi”, giờ khắc này nàng cũng có chút cảm động, thật sự không nghĩ tới y sẽ đích thân tới đón nàng.
 
Có lẽ là bởi vì có giao tình cùng nhau trượt băng vào hai ngày trước, Hoàng đế đối với nàng rất thân thiết nồng hậu, thậm chí còn vươn tay muốn cầm bao y phục thay nàng.
 
Nguyệt Hồi sợ hết hồn, nàng vội vàng giấu bao y phục ra sau lưng: “Không dám, để người ta trông thấy thì ta sẽ mất đầu đấy.” Nàng suy nghĩ một chút rồi lại cười một tiếng: “Không đúng, bắt đầu từ hôm nay không thể xưng ta này ta nọ được, phải xưng nô tỳ.”
 
Hoàng đế thì khoan dung, y cười nói: “Không cần, trẫm không thích dáng vẻ nàng làm nô tài, trước kia thế nào thì sau này cũng vẫn thế ấy.”
 
Y thật sự không kiêng kỵ việc để Đề kỵ giữ cửa nhìn thấy, nếu nàng không cho y xách túi y phục thì để nàng đeo, y dắt nàng.
 
Bàn tay của Hoàng đế rất ấm áp, đối lập với sự lạnh buốt nơi đầu ngón tay của Nguyệt Hồi. Chính là vừa nắm lấy sự ấm áp kia truyền vào trong lòng, mầm non cũng không còn là mầm non nữa, nhảy qua bước trổ cành mà trực tiếp nở hoa rồi.
 
Cho nên chuyện Nguyệt Hồi tiến cung, ngoại trừ sổ tên cung nữ lúc đầu là cần Lương Ngộ sắp xếp thì sau này gần như không cần Ti Lễ giám nhúng tay nữa.
 
Hoàng đế tự mình sắp xếp phòng vây ở Lạc Chí trai làm nơi ở cho nàng, Lạc Chí trai ở phía sau Khôn Ninh cung, phía Tây Nam của ngự hoa viên, có một dạo là chỗ đọc sách học tập của Hoàng đế khi còn bé. Sau này tiên đế băng hà, y thừa kế dòng dõi, nơi nghỉ ngơi thường ngày của Hoàng đế đều chuyển đến Càn Thanh cung, nơi này liền dần dần vắng vẻ, thỉnh thoảng làm nơi cho thầy tu Tây Dương giảng đạo.
 
Lựa chọn chỗ như vậy đã trải qua một phen suy nghĩ, không cần đi ngang qua Đông Tây lục cung, đi từ Càn Thanh cung cũng tốt, đi từ Dưỡng Tâm điện cũng tốt, ra khỏi Tùy Tường môn xuôi theo đường hẻm đi về phía Bắc, đi qua bên phải Trường Khang môn chính là Lạc Chí trai, cơ hội gặp phải nhóm phi tần cực ít. Hoàng đế cũng cảm thấy lo lắng đối với sự sôi nổi khi không lâu sau đó sẽ nghênh đón nữ nhân đầy cung, một mặt xây dựng hậu cung nhiều như vậy là vì khai chi tán diệp, là xuất phát từ yêu cầu giang sơn vững chắc; một mặt khác là vì tâm tư của y đối với Nguyệt Hồi, khó tránh khỏi việc bởi vì vậy mà bị làm phiền. Cho dù trái tim ban đầu của y không thay đổi thì Nguyệt Hồi có thể lấy ánh mắt nhìn người đứng đắn để nhìn y sao? Y cuống lên, ngược lại rất muốn tấn thăng vị phân cho nàng, không câu nệ hàm cấp gì, trước tiên giữ ở bên cạnh một cách quang minh chính đại quan trọng hơn. Nhưng nàng chỉ định làm nữ quan, hơn nữa nàng cũng không biểu hiện ra ý tứ không phải quân thì không thể. Cũng bởi vì chuyện không giải quyết được này mà khiến y bất ổn, ngày đêm nhớ mong.
 
Hoàng đế đưa nàng vào trong phòng vây của Lạc Chí trai, căn phòng không quá rộng rãi, trước đó đã cho người thu dọn. Dụng cụ và đệm giường mới tinh, cung nhân bình thường chỉ đắp một cái chăn, Hoàng đế đặc biệt dặn dò riêng, cho nàng thêm ba cái. Bởi vì nơi ở của cung nhân vào ban đêm không đốt lò, y sợ nàng lạnh, vừa thêm đệm nỉ vừa thêm chậu than, than xoắn ốc đỏ chất đầy bên chân tường, đã sớm vượt ra khỏi đãi ngộ của cung nhân.
 
Giống như mới có được mèo con cún con, vô cùng vui vẻ mà mua chỗ ở cho nàng, trong mắt Hoàng đế lóe lên ánh sao xán lạn: “Nàng nhìn xem, còn thiếu cái gì không?”
 
Nguyệt Hồi nhìn một vòng, nói rất tốt: “Ta ở chỗ này đi, nơi này đi qua Càn Thanh cung cũng gần, nếu ngài truyền ta, ta chạy một lúc là tới rồi.” Dứt lời, nàng từ trong ngực lấy ra hai cái hồ lô, cười nói: “Ngài muốn dế xanh, ta đã nuôi được hai đêm, vừa ăn được vừa kêu to, ngài nghe xem…”
 
Hoàng đế nghe thấy tiếng kêu đã lâu, là tiếng côn trùng kêu vang y từng nghe thấy lúc còn ở Nam Tam viện. Đáng tiếc là sau khi lên ngôi, phàm là nơi Hoàng đế ngồi nằm thì ngay cả cây cỏ đều bị chặt mất, ngày mùa hè ngoại trừ tiếng dế mơ hồ nghe thấy từ trong khe gạch thì không nghe được tiếng dế kêu một cách chính thống.
 
Hoàng đế nhận lấy hồ lô, trên nắp hồ lô có đục lỗ nhỏ, y mơ hồ nhìn thấy râu trên trán của dế. Y rất vui vẻ, cười nói: “Khi còn bé mấy huynh đệ kia chơi, không có phần của trẫm, khi đó đại bạn còn chưa tới bên cạnh trẫm, trẫm chỉ có thể trông mong mà nhìn bọn họ khoe khoang.”
 
Nguyệt Hồi nghe y nói như vậy thì có thể chắp vá ra được một tiểu Hoàng đế không được chào đón, từ nhỏ lão lão (bà ngoại) không thương cữu cữu không yêu. Có điều có một điểm ngài ấy nghĩ sai rồi, đừng nói là khi đó chưa có đại bạn, cho dù có đại bạn thì huynh ấy cũng không có khả năng tìm côn trùng cho ngài ấy chơi, Lương Ngộ chính là sợ côn trùng. Không giống như nàng lớn lên ở dân gian, chạy qua đường phố ngõ hẻm, cái gì cũng dám cầm, cho tới bây giờ mang theo dế vào đây cũng coi như là đã lấy lòng thánh tâm.
 
Nguyệt Hồi cười cười: “Ngài chưa từng nuôi, có biết cho nó ăn cái gì không?”
 
Hoàng đế suy nghĩ một chút: “Cho nó ăn thịt? Ăn trái cây?”
 
Nguyệt Hồi thuật lại một lần tri thức mà nàng nghe được từ Tào Điện Sinh: “Sau khi dế ổn định được âm điệu thì ăn chay nhiều, ít dính vào đồ mặn, như vậy mới có thể sống lâu, sống trên bảy, tám tháng là không thành vấn đề. Lần này ta mới chăm hai con nhỏ, nếu như mua thêm mấy con, đặt trong phòng cho bọn chúng kêu, chúng vừa cất giọng là có thể xốc cả nóc phòng.”
 
Hoàng đế cười nhưng lại có chút thương cảm: “Mấy con côn trùng kêu này cho dù được hầu hạ tốt thì cũng chỉ có thể sống bảy, tám tháng…”
 
Nguyệt Hồi nói: “Vạn vật đều có định luật riêng mà, bọn chúng giống như thần tiên vậy, sống hơn một tháng giống như chúng ta sống mười năm, đời người được bảy mươi năm là hiếm có, đã là thọ rồi.”
 
Nàng chính là có bản lĩnh này, cái gì cũng nhìn thoáng được, cái gì cũng không có trở ngại, nói chuyện với nàng không cảm thấy mệt mỏi, nàng sẽ dùng cách của nàng để khuyên ngươi. Không giống như có người gặp được là chỉ phàn nàn cái này không tốt cái kia không tốt, trà ngâm nồng quá, ăn thịt mắc răng, nghe nhiều mình cũng bực mình theo, bằng hữu như vậy thì thà không có.
 
Sự vui vẻ mù quáng, không nói đến lợi quốc lợi dân, dù sao thì đối với mình cũng không có trở ngại, có đôi khi làm Hoàng đế sẽ thiếu loại thái độ yêu thương ai đó này. Hoàng đế nhìn nàng cười, dần dần cảm thấy mọi thứ bình thường trở lại, y khẽ thở một hơi nói: “Sau này nàng làm việc ở đâu, đại bạn nói chưa?”
 
Nguyệt Hồi nói: “Trước đó trêu ghẹo ta đã nói rồi, nói ta có thể hầu hạ Hoàng thượng chải đầu. Chốc nữa ta sẽ đến Ti Lễ giám hỏi một chút, rốt cuộc là sắp xếp ta thế nào.”
 
Hoàng đế ừm một tiếng, hồi lâu sau mới nói: “Thật ra nàng cũng chưa chắc nhất định phải nhận việc làm, thay trẫm hầu hạ mấy con dế này cũng rất tốt.”
 
Nguyệt Hồi bật cười: “Ý của ngài là ta tự mang việc vào cung làm? Dế thì ngoại trừ cho ăn cho uống cũng không có chăm sóc gì khác. Không phải ta vào đây cũng có bổng lộc sao, ta không thể nhận không bạc của ngài được.”
 
Đây chính là trộm cũng có đạo lý của trộm, có thể kiếm ra tiền, không thể nhận tiền tài bất chính, Nguyệt Hồi đã tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận làm người.
 
Hoàng đế thấy nàng kiên trì thì cũng không nhiều lời nữa, dù sao thì ngự tiền cũng không có công việc bẩn hay việc nặng gì, nàng chỉ làm ra vẻ, chạy việc vặt, chỉ cần có thể trông thấy nàng mỗi ngày là được rồi.
 
Nguyệt Hồi thu xếp xong thì cuối cùng cũng có thể đi đến nha môn Ti Lễ giám tìm Lương Ngộ rồi. Còn năm ngày nữa là giao thừa, Ti Lễ giám lại quản lấy chuyện lớn chuyện nhỏ trong ngoài cung, bởi vậy trong nha môn người đến người đi, so với bình thường còn náo nhiệt hơn một chút.
 
Ở bên ngoài thì náo nhiệt, trực phòng của Chưởng ấn vẫn là dáng vẻ ban đầu, Nguyệt Hồi đi lên hành lang nhà lưỡng vu thì nhìn thấy Tăng Kình, cũng coi như là người quen, nàng tiến lên chào hỏi: “Tăng Thiếu giám, hôm nay ta tiến cung làm việc, đến bẩm báo với Chưởng ấn.”
 
Ban đầu Tăng Kình cũng không chú ý tới nàng, nàng vừa mở miệng hắn ta mới ồ một tiếng: “Cô nương đổi sang y phục của nữ quan thì không giống thường ngày.” Hắn ta vừa nói vừa nâng tay cười: “Sắp hết năm, bên ngoài bận rộn, lão tổ tông vào phòng nghỉ nghị sự rồi. Hay là thế này đi, cô nương vào trong chờ một chút, hôm nay Chỉ huy thiêm sự* của Cẩm Y vệ và Đông Xưởng đều phải vào nha môn báo cáo, đoán chừng chẳng bao lâu nữa là lão tổ tông quay lại rồi.”
 
*指挥佥事: Chỉ huy thiêm sự: cấp bậc chính tứ phẩm, dưới quyền của Chỉ huy sứ cảnh vệ thời Minh, hỗ trợ giải quyết công việc của cấm vệ quân. 
 
Nguyệt Hồi nói được rồi vén màn vào phòng. Nơi của Lương Ngộ đâu đâu cũng lộ ra sự lịch sự tao nhã, trên chiếc bàn nơi nam khang* có quyển sách đang mở ra, trên đỉnh của lư hương to bằng nắm tay có khói bay lượn lờ. Có ánh nắng vào xuôi theo cửa sổ, chuỗi vòng tay bằng gỗ đàn hương đang ở trong mảng quang ảnh, bởi vì bị xoa lâu rồi nên vân gỗ đã trở nên đậm màu nhẵn nhụi.
 
*Nam khang: Một loại giường kiểu thế này

 
Nguyệt Hồi đi qua, ngồi xuống giường phía Nam, nàng tiện tay nhìn lướt qua trang bìa, nàng nhận ra mấy chữ trên đó, Thanh tịnh kinh.
 
“Phiền não vọng tưởng, lo khổ thể xác tinh thần. Nhưng bị… cái gì… cái gì sinh tử, thường chìm vào bể khổ…” Nàng nhìn qua chữ trên sách, rất nhiều chữ nàng không nhận ra. Có điều ca ca thật sự là một người theo đuổi cảnh giới cao cả, lúc thì Phật học lúc thì Đạo học. Thanh tịnh kinh? Huynh ấy có gì mà không thanh tịnh?
 
Đang buồn bực thì nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, xem ra là có một đội người ngựa rất lớn đi tới. Nàng nhìn ra ngoài từ cửa sổ khép hờ, là Lương Ngộ quay về, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ. Lúc hắn đi đến dưới mái hiên thì đột nhiên quay người, bọn thái giám đi theo sát phía sau không dừng lại được gần như là sắp đụng vào. Cũng may là người đi đầu cảnh giác, dưới chân ngừng lại, một nhóm người vội đè gối khom eo lui ra phía sau mấy bước.
 
Trong sân vang lên tiếng quát nổi giận của Lương Ngộ: “Làm ăn thế nào vậy, để cho mấy tên nhà nho hủ lậu kia ở kinh thành tung tin đồn sinh sự! Điều người của Đông Xưởng và Cẩm Y vệ đi cho ta, cho dù có lật cả cái kinh thành này lên thì cũng phải tìm ra những người kia. Gia đây cũng phải nhìn xem, là móc sắt trong ngục lợi hại hay là miệng của bọn chúng lợi hại!”
 
Đám người cuống quýt nhận lệnh đi làm việc, Lương Ngộ hung hăng vén màn lên đi vào, giương mắt nhìn thấy Nguyệt Hồi ngồi trên nam khang phía Nam thì khẽ giật mình.
 
Sự hung ác bên ngoài kia không được mang tới trước mặt muội muội, vẻ mặt của hắn phút chốc trở nên nhã nhặn, hắn ồ một tiếng: “Muội tiến cung rồi? Huynh vốn đang muốn sai người đi đón muội đấy.”
 
Hắn rũ mắt ngồi vào sau bàn, lẩm bẩm nói: “Ngày nào mà không xảy ra nhiễu loạn, càng gần cuối năm thì càng có lời đồn khắp nơi. Giống như hai ngày nay, có mấy người đọc sách ở Nam Phi, dàn dựng ra một màn Hoàng đế bù nhìn nhận cha nuôi, ám chỉ triều chính hiện nay. Hoàng đế bù nhìn…” Hắn cười gằn một tiếng: “Ai lại là cha nuôi kia? Mấy văn nhân này thi cử thất bại liền muốn dùng hết chiêu tệ hại để phát tiết sự bất mãn trong lòng, tiểu nhân đáng ghét, ngụy quân tử thì có thể giết. Không phải là bọn chúng nhìn thái giám không lọt mắt sao, nếu như không để bọn chúng biết được sự lợi hại thì ta làm Đô đốc Đông Xưởng uống phí rồi!”
 
Ôi, chuyện trên đời này quả thật là như thế, luôn có người nhìn ngươi không vừa mắt, cho dù có bắn đại bác cũng không tới nhưng quanh co lòng vòng cũng có thể nói ra điều không tốt của ngươi. Có điều thanh danh của Ti Lễ giám và Đông Xưởng quả thật rất xấu, nàng ở trên bến tàu đã thấy tận mắt hai nha môn này la lối om sòm, gặp người ta là thu thuế lẫn lộn. Nhưng rốt cuộc cũng bởi vì đã nhận thân, trong lòng hướng về hắn, nếu như không nhận thân thì nàng cũng có thể mắng hắn tận trời.
 
Nguyệt Hồi nghiêng đầu, tặc lưỡi, có mấy lời nàng không dám nói bậy, để biểu hiện nhàn nhạt mà an ủi hắn: “Người không thành công mới đi mắng huynh, người thành công đều tâng bốc huynh. Bọn họ hận huynh, ai bảo huynh không cho bọn họ cơ hội gọi huynh là tổ tông, huynh cũng phải cho người ta trút giận mới được.”
 
Lương Ngộ nghe nàng phát biểu cao kiến, sự tích tụ trong lòng ngược lại dường như đã lắng lại mấy phần.
 
Hắn thở dài một cái, hồi lâu mới hỏi nàng: “Nghe nói Hoàng thượng tự mình sắp xếp chỗ ở cho muội? Lạc Chí trai cũng không tệ, ra khỏi ngự hoa viên rồi đi về phía Đông, đi qua năm viện Càn Đông là nha môn Ti Lễ giám.”
 
Nếu nói đến sự sắp xếp của Hoàng đế thì thực sự rất có suy nghĩ khéo léo, Nguyệt Hồi đi về phía Nam thì đến Càn Thanh cung, đi về phía Đông thì đến trực phòng của hắn, thậm chí khoảng cách Đông Nam cũng không xa mấy, có thể nhìn thấy y rất để ý đến Nguyệt Hồi.
 
Nguyệt Hồi cố gắng giấu đi sự vui vẻ của cô nương, nhưng nàng không biết, trong lòng không chứa nổi thì sẽ hiện lên mặt. Nàng nói đúng vậy: “Muội chính là vừa mới thuận theo năm viện Càn Đông mà tới đây, chỗ đó rất tốt, còn là một cái hoa viên, cửa cung không khóa, lại gần ca ca.”
 
Lương Ngộ nhìn sự mừng rỡ giữa lông mày của nàng, đột nhiên hắn cảm thấy có chút chướng mắt.
 
Một khi cô nương một lòng hướng về người khác thì sợ là mười con trâu cũng không kéo lại. Hắn vốn tưởng rằng Nguyệt Hồi là đứa trẻ sáng suốt quả quyết, không nghĩ tới hắn nhìn nhầm rồi, thực sự khiến hắn cảm thấy thất vọng. Hắn cũng không phản đối chuyện sau này nàng đi theo Hoàng đế, nhưng trái tim của mình thì nên giữ vững, tương lai mới tránh được lòng dạ nữ nhân, mới dễ hết lòng làm việc. Thế nhưng suy nghĩ của huynh muội bọn họ hoàn toàn trái ngược nhau, hắn xem trọng quyền lực hơn, mà Nguyệt Hồi chỉ lo niệm tình. Tình thâm dễ đứt, cũng rất dễ bị tổn thương, sự mới mẻ hiện nay của tiểu Hoàng đế có thể duy trì được bao lâu, ai biết được chứ.
 
Bàn tay đặt trên bàn của Lương Ngộ từ từ khép lại, hắn thế mà lại sinh ra tâm tư cười trên nỗi đau của người khác, hắn nhìn Nguyệt Hồi một cái nói: “Hôm nay Thủ phụ Nội các đón Quang Lộc Tự khanh, đến nhà Từ Thái phó tuyên chỉ rồi.”
 
Trên mặt Nguyệt Hồi quả nhiên có chút thay đổi, nàng ồ một tiếng: “Cũng tốt, chiêu cáo thiên hạ, chuyện này liền như ván đã đóng thuyền, không sửa lại được nữa.”
 
Nhưng lúc này nàng không hối hận sao? Người thật sự một tay thúc đẩy cô nương Từ gia trở thành Hoàng hậu chính là nàng. Khi đó có lẽ nàng vẫn chưa thích Hoàng đế, bởi vậy chuyện phong Hậu phong Phi nàng không có một chút tư tâm nào, còn suôn sẻ hù dọa được Trương Thủ phụ. Nếu như thêm hai ngày sau đó, đến ngày này giờ này, nàng lại có tâm tình thế nào?
 
Lương Ngộ chậm rãi lật đề bản, ánh mắt rơi lên trên chữ cực nhỏ, trái tim lại hơi lơ lửng: “Hậu cung của đế vương mỹ nhân như mây, các đời triều đại đều là như thế, muốn sống sót trong cung này, ngoại trừ sự sủng ái của đế vương thì còn phải có trái tim kiên định, giỏi mưu kế. Tử Cấm thành bây giờ, khói lửa đã lắng lại được hai năm, cho nên muội không nhìn thấy gió tanh mưa máu của thời tiên đế. Tần phi cấp thấp không con cái và cung nhân, số người tuẫn táng là một trăm linh tám người, nếu không phải Vương nương nương của Diên Khánh điện thông minh, mua được Thái y nói dối là có thai thì trên danh sách triều thiên nữ* cũng có nàng ta.”
 
*Đầy đủ là triều thiên nữ hộ: Đề cập đến những người chôn cất cùng Hoàng đế.
 
Nguyệt Hồi kinh ngạc: “Hóa ra chuyện Vương nương nương mang thai con của tiên đế đều là giả?”
 
Lương Ngộ lạnh nhạt cười cười: “Sống chết ở ngay trước mắt, có lời nói dối nào mà không dám? Thật ra chuyện này không khó vạch trần, mặc dù trên sách đồng có ghi chép tiên đế sủng hạnh nàng ta, nhưng kinh nguyệt và thời gian nàng ta truyền Thái y chẩn bệnh không chính xác. Khi đó trông nàng ta không ngốc nên không vạch trần nàng ta, cho nên mới có chuyện sau này nàng ta một lòng muốn báo đáp.”
 
Trước kia Nguyệt Hồi cũng từng nghe nói đến chuyện triều thiên nữ, nói những nữ nhân kia sau khi hoàn thành đạo nghĩa thì có thể đổi sang một thân phận khác để thừa kế triều thiên nữ, phụ thân hoặc huynh đệ trong nhà mà ưu tú thì có thể thông qua đó mà gia nhập Cẩm Y vệ. Đương nhiên khi đó bí ẩn trong cung chỉ là đề tài nói chuyện lúc nhàn rỗi của bách tính chợ búa, nàng cảm thấy hoặc nhiều hoặc ít cũng có phần thổi phồng bịa đặt, bây giờ tiến cung rồi mới biết được, hóa ra đều là chuyện từng xảy ra.
 
“Cho nên nói, làm nữ nhân của Hoàng đế có nguy hiểm?” Nàng không dám thở mạnh.
 
Lương Ngộ gật đầu: “Người duy nhất không cần chết theo trong hậu cung chính là Hoàng hậu.”
 
Hoàng hậu… chẳng trách người người hướng về chuyện tốt này, Nguyệt Hồi nói ra từ đáy lòng: “Mệnh của cô nương Từ gia thật là tốt.”
 
Mệnh tốt thì chưa chắc. Lương Ngộ cúi đầu chấm mực nói: “Đại Nghiệp khai quốc đã gần hai trăm năm, chỉ có ba triều Hoàng đế chỉ sắc phong một vị Hoàng hậu. Con cháu đời sau có không ít Hoàng hậu, phế hay lập đều dựa vào sở thích của mình. Hơn nữa vị Hoàng hậu đầu tiên bị nhìn kỹ, người bình thường không đảm đương nổi. Nếu đã sắc lập Từ cô nương thì có thể ngồi trên vị trí này một cách bình yên hay không đều phải xem vận mệnh của nàng ta.”
 
Nguyệt Hồi thở dài, trong lòng không thể nói là cảm giác gì. Giống như trước kia nàng từng có hảo cảm đối với tiên sinh dạy học ở tư thục, kết quả ba ngày sau người ta liền thành hôn, sự tiếc nuối đó, chưa nói tới khắc cốt ghi tâm nhưng chính là nghĩ lại mà sợ. Bây giờ cũng vậy, nàng mới thích Hoàng đế thì chiếu thư phong Hậu của hắn ta liền được ban ra. Hắn ta đính hôn với người khác, sắp cưới tân nương tử, phía sau đó còn có nhiều người chờ vào đây làm thiếp cho hắn ta. Một chút tình nghĩa ấy của mình bị nhấn chìm trong biển người, cùng lắm là nổi lên một cái bong bóng nho nhỏ rồi sau đó không thấy đâu nữa. 
 
Nàng xoa gò má: “Muội vẫn là ở bên canh huynh đi.”
 
Lương Ngộ không tin sự hai mặt của nàng, gặp Hoàng đế thì chỉ sợ là vẫn nuôi dế, nắm tay như cũ.
 
Thế nhưng hắn vừa muốn mở miệng thì liền có người ở cách màn hồi bẩm: “Lão tổ tông, Từ Ninh cung nổ tung rồi, Thái hậu nương nương nổi trận lôi đình, truyền triệu ngài và Trương Thủ phụ đấy.”
 
Ngay cả mắt Lương Ngộ cũng không ngước lên: “Cứ nói ta xuất cung làm việc rồi, tạm thời không về được. Cứ để bà ta ầm ĩ với Trương Hằng trước đi, chờ tính khí giảm xuống rồi ta lại yết kiến.”
 
Thái giám ngoài cửa đáp vâng rồi bước nhanh đi thưa lại.
 
Nguyệt Hồi lo sợ không yên mà nhìn qua hắn: “Ca ca, muội hơi sợ.”
 
Lương Ngộ nói sợ cái gì: “Ngày đó trong Hàm Nhược quán đều là người của huynh, bà ta không bắt được nhược điểm của muội. Nhưng mà chú ý, đừng để bà ta vì ta mà giận cá chém thớt lên muội là được rồi.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui