"Minh Tịch em thật đáng yêu." An Bình hôn một cái.“Minh Tịch từ nay em là bạn gái của anh” Lại một nụ nụ hôn nữa được gửi đến đôi môi mềm.…“Haaaa, hiyaaa… Minh Tịch c-chính là bạn gái của anh.
Anh cứ chờ xem, em sẽ sớm trở thành nương tử của anh ngay thôi...!”Nụ hôn nóng bỏng của An Bình lần lượt kéo xuống phía dưới rốn cô, nảy nở trên cặp bắp đùi ngọc thạch nhạy cảm không ngừng.“Aaa ~ nữa… nữa đi...!~”Miệng hắn cứ hôn, hai tay cứ mơn trớn chà chắp thân thể phổng phao nàng.
Tay ma đạo khám phá hết từng ngóc ngách, ngõ hẻm.
Từ vòng eo thon đến cặp mông mềm mại, kích thích cái bụng săn chắc có tí mỡ em bé mềm nhẹ cứ một chút lại run lên.Đáng yêu.Lúc này khi anh biết chắc chắn quyền hạn của mình, An Bình liên tục tiến công, đánh tan ý chí chống cự của Minh Tịch, biến cơ thể tê tái của nàng thành nô lệ dưới sự sung sướng của ái tình.Cơ thể cô không ngừng run lên đến từng đỉnh điểm.“Anh~...Hiyaaaaa… Anh yêu~”Sự đối lập của một sư nương áp đảo với một kỹ nữ khát tình khiến con người vô cùng hưng phấn.
Mặc dù sau màn ái tình, nàng sẽ đỏ mặt hết cả lên nhưng An Bình không thể nương tay cho hồng hoa, bạch tuyết.
Nếu Minh Tịch đã thành của anh, anh có quyền phát triển cô thành người bạn gái, người vợ hạnh phúc, dâm đãng nhất tu tiên dị giới này, Thiên đạo mở mắt mà chờ xem.Việc phát triển cơ thể và hạnh phúc của Minh Tịch không thể bị ép buộc.
Nếu lần đầu của một nam nhân, nữ tử mà được làm quá vụng về hay quá sức thô bạo sẽ khiến tình nhân trở nên hoặc sớm nhàm chán hoặc sợ hãi trước màn ái tình.Dù cho các tiểu thuyết có viết thế nào đi chăng nữa, việc phát triển tình ái nên được sự đồng ý của cả hai cá thể mà dần dần tiến tới.Luyện nô không gì tốt hơn luyện một người tự nguyện."Minh Tịch, em kể cho anh nghe đi?" An Bình một tay xoa xoa đầu cô, chơi đùa với lọn tóc đen truyền, một tay nắm lấy bạch sơn mà mơn trớn nhẹ, kính cẩn mà giảm sự căng thẳng của nàng.Anh hôn lên má nàng.“Em muốn gì từ một người bạn trai, chồng… có tư thế hay tình huống nào em muốn thử không, cứ nói với anh.”“-Đừng ngại, anh muốn biết thêm về bạn gái mình, chúng ta sẽ cùng nhau ở chung… anh muốn hiểu thêm về em.”Minh Tịch nhắm mắt, mặt nàng mỗi khi hiện một nét đau buồn, thì sẽ có một cái xoa xoa trấn an từ An Bình.
Chỉ tiết là… sự thật thì chưa phải lúc để nói.
Còn về việc này… cuối cùng nàng cũng bộc phát sự ham muốn không kìm chế được nữa.Nàng lấy tay của anh rồi để lên ngực mình.“N-Nhũ..hoa, em rất nhạy cảm ở nhũ hoa,...!a-anh có thể chơi đùa… mạnh hơn cũng không sao.”An Bình gật đầu thấu hiểu, miệng cười yêu quý.
Cúi xuống ngậm hồng đỉnh mà cắn mạnh một cái.Một luồng điện giật thót chạy dọc theo xương sống minh tịch, tê tái đến tận cấm cung bên dưới, khiến hành lang thịt thắt chặt lại.
Mật ngọt túa ra khắp nơi.“Còn gì nữa không em” Anh xoa xoa đầu cô.“Hi...Hiya..
xấu hổ, xấu hổ quá..”“Nếu em không nói, em sẽ liên tục cắn nó đấy nhé” An Bình cầm một bầu ngực lên, lắc lư cái đỉnh hồng căng cứng, đỏ ửng trước mặt cô.“Đừng mà~ a...a...a...a”Mặt kệ van xin anh bắt đầu liếm láp nó, tìm chỗ hiểm mà tiến quân.“Hmmm… a, chỗ này nha… hay là chỗ này? Cắn ở đây khiến cơ thịt giật lên này”“Hiyaa…Anh… em ra mất… dừng..
dừng lại đi!”Anh bỏ miệng khỏi ngực cô, ghẹo.“Anh biết chỗ rồi nha, lần nào anh cũng sẽ cắn ở đấy-”Anh liếm cổ gáy nhạy cảm, tay búng vào đầu núm kêu thành một tiếng “chóc” nhỏ, để kỷ luật cơ thể hư đốn của cô.“Nói cho anh nghe đi, không hình phạt sẽ tiếp tục~”“E-Em hiểu rồi...”Nói rồi cô mở hai chân kiều diễm ra, rồi lại ngượng ngùng mà co khép lại, rồi lại từ từ mở ra, giọng trong thanh thỏ thẻ.“Em m-muốn… muốn anh làm thoải- thoải mái chỗ này”Gật đầu thấu hiểu, miệng cười âu yếm, An Bình từ từ đặt tiểu tướng quân xuống phía dưới hai chân Minh Tịch.
Từ từ đẩy vào cấm cung ướt át, đóng dấu kết duyên giữa hai người bằng bằng chứng một ít máu tươi chảy ra.Minh Tịch đã trở thành người phụ nữ của An Bình.Minh Tịch hay tay che mặt, mắt nhắm không chút phản kháng.
Đỏ mặt vì ngượng.
Cô không biết rằng, việc che mắt lại không nhìn thấy gì lại khiến cơ thể cô trở nên vô cùng mẫn cảm.
Người cô co lại, nhanh chóng thở gấp.“Ha...haa...a...Ưưưư.”An Bình nghe giọng thật kỹ, khi anh nghe được một phần nhói đau trong thanh âm.
Anh dừng lại ngay lập tức.
Cấm cung nguyên sơ đường vào hẹp, tuy ướt át sau trận mưa nhưng nay thắt chặt, khiến tướng viễn chinh bị cố gắng đẩy ra.
Từ chối ngoại giao.Lần đầu của phụ nữ, nếu thô bạo sẽ có thể gây ra hậu quả khó lường.
Một số người khi mất đi trinh tiết khá nhẹ nhàng, một số khác thì sẽ chịu đau đớn hơn một chút, nặng hơn nữa có thể họ đau đớn đến mức không dậy nổi mà nhập viện.
Nếu kẻ chỉ biết sự mê sướng của bản thân mà bỏ mặc bạn tình, thì thật là rác rưởi.Chiến lược thuần phục phải được thay đổi.
An Bình ngừng lại, xoa đầu cô rồi trao cho một nụ hôn Pháp.
Hai tay đay nghiến bạch sơn, kích thích các huyệt đạo, nhanh chóng khiến cô sớm ra một lần nữa.Lần này quân lộ đã ướt át, thông thoáng hơn, viễn chinh tướng quân đã dễ dàng vào ra để điều động binh sĩ.
Minh Tịch hôn lấy anh, miệng cười tươi như hoa mặt trời.
Đây là tính hiệu tốt đối với nam tử.“Anh...Anh yêu...A...a-”“-Chỗ đó… xin đừng bắt nạt chỗ đó của em nữa, em không chịu nổi mất”Minh Tịch van xin, khí huyết nhận linh khí chạy xung kích toàn cơ thể đê mê.
Cửa lũ chốc lại xả ra một lần, nhần chìm đầu óc vào giấc mộng trắng nhất thời.“Em cảm thấy dễ chịu không? Nghe giọng rên của em, anh đoán là em rất thích chứ gì...”.Nói đoạn, anh rút một thứ trong nhẫn trữ, một vật màu đen bọc trong vô số lớp bùa màu Tím có một ống kính thủy tinh bay lơ lửng trên không trung.“C-cái gì vậy anh.”“Camera, một trong những thứ anh đang thí nghiệm, nó có thể ghi lại hình ảnh đáng nhớ của em trong lúc này-” An Bình mỉm cười.“-đừng lo, hiện tại nó có “bọ”, lúc chạy lúc không, và ảnh chỉ mình anh nhìn thấy được thôi.”“Cam Mệ Đà? Ký ảnh? HIYAAA, KHÔNG,AAA… biến thái...anh biến thái quá...!!!” Minh Tịch rên lớn, táng vai An Bình.Đột ngột không báo trước, hành lang cấm cung ấm nóng bóp chặt một phát, kẹp chặt tướng quân giáng một đòn chí mạng vào đầu, súy chút nữa khiến nam tử ra lệnh xuất hết binh sĩ vào bên trong.
Khả năng kiểm soát những thớ thịt mềm thật đáng kinh ngạc.“Hự...AA..” An Bình cảm thấy sự tê tái giật cả mình, anh phải thả máy ảnh vào lại nhẫn trữ, hứa không dùng.
Có lẽ chưa tới lúc, Minh Tịch còn quá ngượng.Sự bất ngờ như làm Minh Tịch nảy sinh một thứ cảm giác quái lạ trong cơ thể.
Nàng không còn cảm thấy đau đớn khi mất đi trinh tiết nữa, não bộ giờ đây như một ngọn hải đăng bị những cơn bão hồng đánh vào.
Cả người ngây ngất, hormone hạnh phúc chạy khắp nơi, miệng nở ra nụ cười dâm tình.Nhận được tín hiệu quen thuộc, An Bình nhanh chóng kéo người nàng dậy, nàng xuất ra một lần cực lớn, người tê lại co vào anh, tay và tay nắm chặt vào nhau.“Hiya….AAAAAA…Ô...ô...!ô”An Bình xoa đầu Minh Tịch, dùng môi vuốt ve lên gò má cô bằng những nụ hôn.
Anh cắn yêu gáy cô một cái, rồi nói.“Xin lỗi Minh Tịch, nhưng anh còn chưa ra được”“Ha...haa...Hyiii… anh vẫn chưa xong sao...” Minh Tịch thở dốc.“N-nếu vậy, anh cứ-cứ thoải mái làm tiếp đi, nếu không, em sẽ giận anh đấy”“Cảm ơn Minh Tịch.” An Bình đáp, ra lệnh cho tiểu tướng tấn công cấm cung liên tục.Âm lộ bây giờ không còn từ chối binh tướng nữa, mà thắt chặt từng thớ thịt theo hình dáng vị diễm tướng không cho rời.
Hắn ta mặc kệ thân thể bị đánh ngất ngây, liên tục khi tiến, khi lùi như đang nhảy múa trước trùng trùng địch quân mà nhấn tới cấm cung giải phóng.Vị viễn chinh đại tướng tuy lần đầu xuất trận còn thiếu kinh nghiệm, nhưng lại sắc bén đến không ngờ.
Hắn ta phát hiện một số nơi có điểm yếu chí mạng trên bức tường hồng ngọc của kẻ thù, liền lập tức xông tới đè đánh liên tục.Mỗi chiêu thức vững chãi, vô tình khiến đối phương xây xẩm toàn thân, tê dại mà phải chịu hàng làm nhục nô.“An Bình~ An Bình~ An Bình… Ô...!ô...!ô...!ô”Nhục thân Minh Tịch tê tái, quằn quại trong cơn say ái tình miệng liên tục gọi tên An Bình khiến anh vô cùng xúc động.
Nếu ở thế giới cũ, liệu có mấy người được người yêu gọi tên mình trìu mến lúc ân ái như thế.Cặp bạch sơn rung chuyển nhịp nhàng theo điệu nhảy của tiểu tướng quân, sau một hồi thời khắc đã điểm, diễm tướng ra lệnh, toàn bộ bạch binh áo trắng người nóng như lửa đốt tuôn vào bên trong như vòi rồng.
Cấm cung thất thủ nhanh chóng yếu ớt đầu hàng, cả thành chịu sự bắt nạt từ binh sĩ bạch y mà run lên từng đợt mê muội.Viễn chinh tướng quân cứ thế thả lính, dáng hình to lớn hiên ngang quay người trở về.
Hùng binh tỏa ra khắp nơi truy tìm Thiên châu để lập đại công, thăng chức thành hài tử...Minh Tịch rên lên một tiếng, người như không còn sức lực, chìm vào giấc ngủ.
Cổng âm môn mở nhẹ, một lượng sĩ binh lạc hướng tràn ra ngoài, chảy xuống cặp mông trắng.
Từng giọt dư giả rơi xuống mặt hồ nước nóng tại thành từng vòng tròn rợn sóng lăn tăn trên bề mặt Diễm hồ.An Bình xoa đầu Minh Tịch rồi nhất bổng cô khỏi hồ nước.
Nhanh chóng thay vào cho cô bộ y phục đen quen thuộc rồi ngắm nhìn bầu trời xa.
Chờ cô tỉnh giấc để cả hai cùng về.Có thanh phi kiếm, nhưng lại không biết “phi” kiếm thật khổ.Minh Tịch thức giấc, cả hai cùng ôm ấp nhau thêm một chút nữa.
Lúc này anh rút máy ảnh ra rồi phát lệnh chụp.Minh Tịch quay người lại, mặt còn đỏ hồng đến tận tai, mỉm cười nhìn nam tử.Những phiến lá phong dị giới màu xanh dương cuốn theo gió bay xào xạc.
Nước động, khói mờ cùng núi xanh làm nền.
Nhấn giữa khung hình là một mỹ nhân tuyệt thế..