Gió cuối thu lạnh kéo theo mùi hôi tanh của đất bay xuyên những rặng cây, chốc chốc những hạt mưa lạnh báo hiệu mùa đông đã bao trùm nhân gian.
Một đám người kì lạ đứng xung quanh một vụ thảm sát lặp nên kết giới chống những kẻ không liên quan thâm nhập nơi này.Trong ngôi làng đỏ thẫm màu máu, tuyệt nhiên không ai nghe thấy một tiếng sinh vật nào lên tiếng.
Chó mèo nếu có dịp sẽ sủa càn, nay lại như im phăng phắc.
Một tiếng động cũng không có.
Sự tĩnh lặng quá mức bất thường khiến con người như nổi da gà trước những điềm báo không lành.Một số người áo đen của các Mật Vụ phòng các tông môn hối hả sắp xếp lại vị trí những thi thể thành dãy trước khi đem đi hỏa thiêu.
Những luyện đan sư cùng lương y trò chuyện, khám nghiệm dấu vết những cái xác.“Vụ thứ ba trong năm nay.” Một lão giả áo trắng nói, ngồi lấy tay kiểm tra các bộ phận rời rạc mà thở dài.
Một sự u buồn lo lắng bao trùm hết bầu không gian.“Vết cắt rất gọn và ngọt, chứa một lực phi phàm vượt xa người thường…”“Già trẻ lớn bé đều không tha, đến cả gia súc, cầm điểu, đều bị giết hại.”Lão giả quay đầu nhìn về phía đám người đứng suy tính.
Một nữ nhân thân hình bọc kín trong giáp thép đen, không lộ ra chút da thịt nào quay về phía hắn gật đầu.
Báo hiệu việc không có huyết thuật tà ma hay quỷ thuật được sử dụng.Thứ thủ ác chỉ giết chóc, diệt chủng cho đã thật đã tay chẳng vì nguyên do gì đặc biệt.Một nam tử áo gấm đen tay vuốt cằm, ánh mắt có phần tinh anh cất giọng nối lời.“Chỉ có ba khả năng cao cho việc này, hoặc là do ma thú hoặc ma vật gây ra, yêu thú và yêu vật suy ra chỉ hành động như thú vật, không có nhu cầu diệt chủng mọi sinh vật như vậy.”“Hoặc do tu tiên giả?” Giáp nữ lên tiếng vấn.“Tu tiên giả thì cần gì ở nơi này? Linh khí ở đây yếu ớt, phàm nhân thì nghèo đói, chỉ có khoai sắn mà ăn.
Ra tay sát hại vô cớ trong lãnh địa tông môn khác, chẳng khác nào muốn rước họa vào thân-” Lão giả lên tiếng.
Mắt đảo về phía lãnh đạo tông môn nhỏ yếu nơi đây.Người ấy như con gà sấy khô.
Không ngừng run lên bần bật vì áp lực vô hình của các ban chủ tông môn lừng lẫy Đế quốc.
Nhanh chóng dập đầu mà nói.“Kẻ thủ ác ra tay trong phạm vi của tiểu môn tại hạ vô cùng lặng lẽ, Báo Nạn Chuông hôm ấy cũng không thấy điểm.
Chỉ e là đạo pháp thứ đó cao xa vượt tầm của tại hạ, việc nó không khởi đánh tông môn đồ sát hết mọi người đã là chuyện lạ, xin các trưởng lão tha tội bất tài của tiểu nhân.”Nữ nhân trong giáp sắt lên tiếng đỡ cho hắn.
”Dù cho tông môn hay hắn ta có lớn mạnh hơn nữa, thì mọi việc cũng sẽ như vậy, huống chi lần trước Minh Dược Môn dù to lớn đến thế vẫn bị lén lúc đồ sát một làng mà không hay biết.”Mọi người gật gù, việc đó đã khiến Minh Dược Môn của lão giả phải chịu nỗi nhục nhã to lớn.
Bây giờ những người đi lùng sục thứ thủ ác không ai gắt gao hơn người của hắn ta.Để tránh nhắc lại nỗi nhục, lão giả đổi đề tài.“Khả năng cao là dùng vũ khí dạng chém? Kiếm? Đao? Móng hay răng của ma thú không để lại vết cắt ngọt như thế này.
Hay một con linh thú nhân dạng biết dùng vũ khí?”Nam tử áo gấm nhếch mày.“Tại sao không tính đến việc, thứ thủ ác chính là vũ khí? Ma vật thành tinh, trở nên khát máu không phải việc lạ”“Thứ vũ khí gì mà vừa dùng để sát hại gia súc, gia cầm và con người?” Lão giả hỏi ngược.Lúc này đám người đau mày lại suy nghĩ, tìm hiểu theo những phương diện mới.“Hay là một tên tán tu có đạo pháp vô lường.” Nữ nhân trong thiết giáp vẫn nghi ngờ về giả thuyết này của mình.Cô cúi người xuống, kiểm tra các thi thể một lần nữa.Một thi thể người phụ nữ trẻ tuổi mặt tái nhợt, người nằm co quắp lại, các vết móng tay cào cấu thanh quản do bị máu chảy ra làm bịt tắt đường thở.
Một cái chết chìm trên cạn, đau đớn và bi thương.Một thi thể khác bị đâm xuyên qua giữa người, vết đêm làm xuất huyết nội tạng mà chết.Nữ thân thọc tay mình vào vị trí vết thương kiểm tra.
Một cái gì đó-.
Cô giật hẳn mình, mồ hôi lạnh túa ra.Nhanh chóng chạy đến các thi thể có vết đâm khác mà kiểm chứng.
Thấy người kia có hành động lạ, mọi người nhanh chóng làm theo.Nhanh chóng nhận thấy điều bất thường.
Tất cả tông chủ, đệ tử sau khi đã kiểm tra xong đứng nhìn mặt nhau.
Không nói không rằng.Thông tin mới còn tệ hơn thế.Lần này kẻ thủ ác không chỉ có một, mà có rất nhiều, ít nhất cũng hơn mười.***Thiên Kiếm Môn, phòng tạm An Bình (mới), phòng Minh Tịch- chủ đường môn (Cũ).Thế giới Dị giới, nhưng những tiến bộ khoa học kĩ thuật nơi đây vẫn thuộc về thời cổ đại.
Vì thế, cứ tối đến tầm bảy giờ giờ hơn, cả thế gian như chìm vào đêm tối.
Việc dùng đèn đốt khác với trên phim ảnh, thường chỉ một hoặc vài ngọn leo lắt, được dùng cẩn thận do phòng hỏa.
Không trăm ngọn hoành tráng mà chiếu sáng hết cả một đại đường được.Dưới ánh sáng một lá phù Thanh Đăng lơ lửng mờ ảo, An Bình ôm lấy cơ thể phổng phao của Minh Tịch.
Từ ngày sau suối nước nóng, như Epimetheus mở ra chiếc hộp Pandora, cả hai người quyến luyến nhau không ngừng.
Nắm tay, hôn nhau trong chính điện, trong hoa viên, ngay cả trong nhà ăn.Nay thay vì ăn món ăn mới, chúng đệ tử được dịp ăn cơm chó liên tục, mặc kệ bọn cuồng tu có tức cay đến thế nào.
Cũng coi như là trả đũa những tay thần kinh có vấn đề ấy, cho họ biết thế nào là sức mạnh chân ái.Không kẻ nào dám lên tiếng, đương nhiên cũng phải thôi, khi đống Phở tái, bánh giò,...!được bán riêng bởi An Bình.
Khôn thì ngậm miệng lại vừa ăn cẩu lương vừa nhai nem rán.
Dại thì quay về làm máy xúc thép mà nhai bột.Không ai dại dột chọn làm máy xúc sau ngày tin đồn anh học được Mỹ Thực Đạo từ một nơi phía nam xa xôi mà đem đến đây triển khai cho anh em cùng hưởng...Quần áo của Minh Tịch nằm rơi ra một bên, để lộ ra thân hình trắng nõn nà của nữ tiên tử.
Bộ ngực nghịch Thiên to lớn cùng cặp đùi ngọc ửng hồng dưới lớp lụa cánh ve đen mỏng.Đã biết trước điểm yếu của nàng, anh nhanh chóng giáo huấn đôi hồng sơn nhạy cảm, khiến thân thể cô run lên dưới mỗi cái chạm.“An Bình~… Anh…Haaaa, hiya”“Minh Tịch ”Xúc cảm chạy dọc theo làn da mềm, cùng tê dại theo những đầu ngón tay, khiến Minh Tịch rên lên khát vọng được giải thoát.
Nàng được mơn trớn đến nóng hết cả người, mơ màng liên tục gọi tên anh.
Ngực cứ chỉa đến đôi bàn tay thô ráp vì bút mực.
Tay anh từ đầu hiệp đến nay chỉ đùa cợt, trêu ghẹo phần quần nhũ, chưa chạm vào đỉnh hồng căng cứng bao giờ.
Khiến cho người cơ cứ ưỡn tới, miệng tuy chối nhưng những thớ thịt như hét vang, cầu xin được chạm vào, được giày vò dưới hàn linh."Iiiiya…hmm… hmm"An Bình không ngừng xoa đầu nàng, cái ôm chặt chẽ vững chãi khiến người phụ nữ của mình cảm thấy ấm áp.
Dù cho anh chỉ mới tước đoạt đi sự trong trắng của nàng từ vài bữa trước, cơ thể hư hỏng của Minh Tịch đã nhanh chóng học được sự dạy dỗ của An Bình.
Khiến cho dù đệ nhất kỹ nữ toàn cõi Dị giới này cũng phải cúi đầu nhận thua.Hmmm, thật là đáng yêu quá đi.Những thướt da óng ả này, những thớ thịt mềm mại này, như có một bí mật ẩn giấu bên trong.
Đào vào sẽ thấy một tiềm năng tình ái đáng kinh ngạc.
Và để phát triển cơ thể nàng thật tốt, còn phải xem tài năng của đấng trượng phu.Minh Tịch nhắm đôi mắt ẩm nước, lấy tay bẽn lẽn đưa lên má anh vuốt ve thật chậm.
Anh trao cho cô một nụ hôn lên trán, một nụ hôn lên má, một nụ hôn lên tim, ahhh thật chỉ muốn hôn mãi không ngừng.“Em thật là có phước lành.” Nàng nói.
Miệng cười duyên.“Em thật may mắn khi gặp được anh.” Đôi môi đỏ cùng gương mặt ửng hồng khẽ chạm vào má anh.“Trái tim em đau nhức, muốn vỡ òa trong cái ôm của anh, nụ hôn của anh, hơi ấm của anh…”Nàng kể, những ngón tay không ngừng đáp đến làn da săn chắc của hắn.
Chạy dọc theo sống lưng nam tử.“Em đã đi tìm câu hỏi về Thiên đạo trong suốt cuộc đời mình, danh vọng, sức mạnh, đế tôn, hư ảo...!Giấc mộng này này đã kết thúc khi em gặp được anh-”Như ngượn ngùng một chút, hai tay nhân tình nhanh chóng che lấy mặt, giọng dễ thương nhưng có phần cứng rắn.
Giống như một nàng cún con muốn áp đảo người chủ của mình.“Có anh ở bên, như thế là quá đủ.”Nói đoạn, nàng trở mình quay ngược người lại, hai tay kìm hắn ngược xuống phía dưới.
Cơ thể to lớn ửng hồng đè nhẹ lên người hắn.
Nàng cúi người, cặp bạch sơn chà sát lên ngực nam nhân, đỉnh to kéo rê theo mà kích thích tái tê.Đôi mắt nàng đen phảng chiếu ánh sáng ma mị, bên trong lưu trữ một hình ảnh nam tử.Một giọt nước mắt rơi xuống, giọng đã khàn đi, nàng nắm chặt tay anh mà nói.“Vậy khi cho đến ngày Huyết Ma bộc thân, hay ngày em không còn ở bên anh nữa, xin người hãy trân quý những giây phút này.”.