Cách mà một tông môn vận hành ở Dị giới, thành thực mà nói, giống như cách một trường đại học quân sự hoạt động.
Đó là nếu họ hoạt động được một cách hiệu quá như một trường quân sự hiện đại, vì thực tế, toàn thể Thiên Kiếm Môn hiện tại đang lâm vào tình cảnh hỗn loạn.Thỉnh thoảng phút chốc lại có giọng nói hốt hoảng vang lên cùng tiếng phi kiếm xé gió trên bầu trời tập hợp đội hình.
Tất cả cổng chính của tông môn đã đóng lại, kết giới đều được mở ra và kích hoạt.
Những viên linh thạch khổng lồ từ từ bay lên từ thạch trận, tỏa ra ánh hào quang màu xanh sáng, linh quang kéo dài đến tận mây xanh trông như những cây trụ cột khổng lồ chống đỡ cho trời đất.Nếu kẻ tinh mắt dùng thiên lý nhãn nhìn xuống phía dưới chân núi, có thể thấy dân thường nhanh chóng rối loạn, chạy như một đàn kiến tỏa ra khắp hướng.
Những đứa trẻ mặt đầy sự hoảng sợ, tay ôm hoặc dìu dắt những đứa sơ sinh hoặc quá bé không thể chạy được mà bắt đầu di chuyển vào các tầng hầm ẩn nấp được đào sẵn từ nhiều đời.Cánh đàn ông trai tráng người vận những bộ giáp thô sơ, tay cầm đao kiếm rần rần chạy lên những bức tường thành, phụ nữ vai đeo nỏ nặng chạy theo sao, người già thì chống theo cây giáo, chậm rãi bước vào các đội hình mà giương ngọn thương lên cao- một thứ đội hình tử thủ.
Nếu cổng vỡ, họ sẽ là những người hi sinh đầu tiên.Ở Dị giới, tuy muôn màu muôn sắc nhưng lại hiểm nguy trùng trùng, và mọi thứ có thể chuyển sang tông màu u tối ngay lập tức.
Việc cả phụ nữ và người già dù khỏe mạnh hay bệnh tật phải tham chiến cũng không có gì lạ, bởi vì, nếu tính theo triết lý của những kẻ tu tiên giả truyền thống, một số thường “Diệt cỏ diệt tận ngọn” tàn sát tất cả mọi thứ, đến gia súc, cây cối còn không tha.
Chính vì sự tàn ác được thực hiện nhiều đến mức mọi người coi như là chuyện hiển nhiên như thế, người dân thường chỉ có thể dốc hết mình mà chống trả, hi vọng cái chết của họ có thể khiến thế hệ trẻ sau này còn có cơ hội sinh tồn.Trong tông môn không có lệnh của tông chủ gửi về, cũng không có dặn dò của Minh Tịch cho các đệ tử tông nàng.
Có thể mọi người không ai ngờ hoàn cảnh này, hoặc tất cả đã…Suy nghĩ u tối phải dẹp qua.
Suy nghĩ u tối phải dẹp qua.Nhưng nói sao thì vẫn vậy, việc thiếu đi chỉ dẫn hành động trong tình huống nguy cấp là một phần tắt trách đáng lên án cho những người lãnh đạo.Hơn nữa khi trong tông môn cũng không phải tất cả mọi người có thể chiến đấu, nếu vận động hết sức toàn bộ tông môn thì cũng chỉ nhỉnh hơn một vạn có thể cầm kiếm mà chém nhau với kẻ địch.
Số còn lại ít hơn năm nghìn phụ trách những thứ hậu cần hỗ trợ cho toàn bộ lãnh thổ.Bàn về tình trạng hiện tại, nếu tông chiến xảy ra thì lục đại đường môn sẽ liên kết với nhau để hỗ trợ khai chiến.
Duy chỉ có đường môn còn lại của… Minh Tịch là không có chỉ dẫn gì.
Do đám cuồng tu bên ấy không thể chiến đấu chung với nhau, hoặc sẽ nguy hiểm hơn khi bọn cuồng tu làm một việc gì đó chung với nhau, nên khi chuyện trọng yếu xảy ra, môn đồ Minh Tịch có thể tự do di chuyển vào hỗ trợ những đường môn khác hoặc tự mình hành động độc lập với điều kiện không được làm rối loạn sự chỉ huy của lãnh đạo.Dù rằng An Bình chắc chắn sẽ có vài kẻ môn mình tự lao đầu vào nguy hiểm như khủng bố ôm thuốc nổ.Việc quản lý thoải mái như thế này, suy ra lại là điềm xấu cho An Bình, bây giờ anh không biết phải làm gì, theo ai, giúp ai hay bỏ đi tìm kiếm Minh Tịch trong vô vọng.
Sau khi gom hết những thứ quan trọng, giờ đây anh lại xoay vòng như một cái chong chóng.
Tất cả mọi người như đã rời tông môn, để lại nơi đây làm một nơi trống vắng.
Việc lớn diễn ra bên ngoài, những người bị thương tích sẽ được đưa về đây.
Chỉ vài canh giờ sau, mà một số tu tiên giả cấp thấp người đầy trọng thương tự lê lếch về trên phi kiếm mà An Bình cảm thấy xót ruột.Và chết tiệt hơn nữa, thứ khiến những lựa chọn của An Bình bị giới hạn bây giờ là việc phi kiếm.
Anh vẫn không biết phi kiếm.
Người đời tập lái xe vài tháng, anh mới chuyển sinh? Trùng sinh? Xuyên không gì đấy vài tháng trước.Nay việc lái một thứ máy bay không hướng dẫn, có trời độ mà làm được.Học thật nhiều, cày thật nhiều nay lại rơi vào tình huống làm kẻ vô dụng.Chiến trường đánh nhau, ai lại bận công ẵm theo một kẻ vô dụng…Chưa kể việc đây là lần đầu thực sự gặp một việc rối rắm đến trách nhiệm nhiều người.
Nếu đang đánh nhau lỡ không kiềm chế được phù chú mà hại chết người.
An Bình vốn không thể làm được, chỉ nghĩ đến thôi là đã muốn nôn thốc nôn tháo hết cả.
Việc so tài là một chuyện, việc hạ tay đồ sát nhân mạng thì lại là một chuyện khác.Nam nhân áo vàng ngồi thẫn thờ trên ghế, nhìn đoàn người bắt đầu tán ra trên bầu trời, theo phi kiếm bay về tứ phía mà miệng không ngừng cắn ngón tay cái, một cử chỉ bị lây từ Minh Tịch khi nàng cảm thấy khó chịu.Nhắc đến Minh Tịch thì An Bình lại cảm thấy bất an, cô ấy bây giờ như một chỗ dựa tinh thần cho An Bình trong một thế giới xa lạ.
Sự ấm áp của nàng...!Nay nếu nàng có mệnh hệ gì… Một thứ khí tức khó chịu tanh tưởi như xộc lên mũi anh, không biết từ đâu ra, càng khiến người ngộp thở.Chết tiệt, chết dẫm… An Bình nắm tay đấm không khí.
Người thở dốc và nghẹn lại.
Linh lực chạy cấp tốc lên đầu não để nguội người.
Nhưng khả năng nhìn thấy trước tương lai từ thượng đan điền càng làm mọi thứ như mờ nhạt thành hai hình ảnh khác nhau, kéo theo sự lo lắng gấp đôi.
“Nếu mình làm sai gì đó thì sao? Nếu phù tu thực sự không hiệu quả như tính toán? Liên hệ bản thân là một chuyện, khiến người khác nguy hại, khiến Minh Tịch nguy hại…”Một tiếng tắc kè kêu, xé đôi sự tĩnh lặng, An Bình nhìn con tắc kè mình giữ để bắt chuột.
Thở dài.Tắt kè trắng lè lưỡi, liếm mặt của nó như không quan tâm thế sự.
Trong cặp mắt màu vàng có thể thấy được sự tự tin của một kẻ dám nuốt chửng càn khôn.An Bình nhìn Nidhogg.
Anh bạn chỉ là một tắc kè, không hề có sức mạnh hay huyết thống cao to gì, lại ngạo nghễ như thế.
Tự tin với những gì anh bạn bé nhỏ làm được-An Bình nhìn nó.Nidhogg xoay đầu, như ra hiệu nhún vai.An Bình lấy tay che mặt, gục đầu tư lự.….Rồi ngả người cười thoải mái.“Anh bạn nói đúng… ngồi lo hảo cũng chẳng ích gì-”Nam tử đứng thẳng người, trông như cao lớn hơn.
Anh những đầu ngón tay đan vào nhau, duỗi về phía trước, những tiếng kêu thoải mái vang lên.
Vị tiên giả hai tay vỗ mặt, một tay giương ra cho tắc kè nhảy phốc lên ngồi trên vai.
Cười nói.“Đến muộn vẫn hơn là không đến, chi bằng cố hết sức mình.
Nếu cứ chết nhát mà ngồi đây, nàng về sẽ chỉ thấy một kẻ vô dụng bất tài."An Bình vỗ vai, vuốt đầu con tắc kè mà tự động viên mình."Đôi khi sự dũng cảm không phải là một tiếng hét to, nó chỉ đơn giản là lời thì thầm "Mình sẽ cố gắng vào ngày hôm sau" trong mỗi buổi tối.
Tốt.
Để ta xem dị giới này có gì làm khó được chúng ta.”“E” Tắc kè nhỏ đáp, liếm những bông tuyết xoay chuyển trong gió lạnh.
Ra hiệu cho nam nhân tiến bước.Dáng hình cả hai cùng phóng đi, tuy thật có chậm hơn việc phi kiếm nhưng lại nhiều phần vững chãi.***Phóng vụt qua một thiên hà những bông tuyết trắng, con người có thể thấy được sự tử tế của tạo hóa ban tặng.
Những luồng gió lạnh phả qua áo gấm vàng kim, phất phơ ảnh hình của lãng khách vội vã trên con đường phủ màu bạch y.
Trên trời cao kia có một mặt trời rực rỡ, tuy phong hoa tuyết nguyệt nguyên sơ đẹp mê người nhưng thiên địa lại thật tráo trở bất thình lình; chỉ cần ra khỏi những nơi kết giới vài dặm, đột nhiên bốn bề sẽ im lặng đến rợn da, thỉnh thoảng có tiếng sinh vật, chim chóc kêu oai oán giữa trùng khơi.An Bình theo hướng dẫn của những đệ tử hậu cần, di chuyển cấp tốc đến hướng nơi có lều chỉ huy của Quang Anh.
Cô ấy phụ trách trọng trách thảo phạt cho toàn tông môn lần này, An Bình dự định cứ đến đó nhận nhiệm vụ rồi ai giao gì thì làm nấy.Thành thật mà nói, anh có nghe loáng thoáng việc sư nương Quang Anh ghét mình, cũng không hiểu nguyên do vì sao, chỉ mong lần này, đừng đưa ra những yêu cầu vô lý là được.Hay nói cách khác, miễn đừng vô lý như đám cuồng tu ở đường môn Minh Tịch là được.Một tên tối ngày đòi người giấy không biết để làm gì, một kẻ đòi một tấn phô mai để chi? Ăn cho tiêu chảy chết? Còn vài nữ thần tiên bị vấn đề đầu óc nữa, tốt nhất không nên đụng vào.Thôi thì cố gắng hết mình, trợ giúp mọi người.Tại sao toàn quái nhân tu hú trong đường môn Minh Tịch thế? Giật mình, An Bình tự nhìn bản thân “Có lẽ nào mình cũng y như bọn họ?” Không thể nào, anh có lẽ là người bình thường duy nhất trong đám người bất thường.Thanh niên cười thầm, cứ thẳng hướng phía trước mà phóng tới.
Trong đầu tua lại những kỷ niệm xưa cũ từ kiếp trước, kiếp này, về nàng Minh Tịch mà vững vàng nhịp bước.Đi bẵng đến tối, An Bình dừng đột ngột lại phía trước con đường bị cày xới hỗn loạn.Đất đá, gỗ tuyết chất chồng lên thành một ngọn núi cao, che khuất hết những gì phía trước.
Một mùi máu, mùi đất và cây cối đổ hòa quyện cùng nhau thành một thứ tạp hương khó tả- như đốc thúc người nam tử quay lưng lại.Chốc chốc lại có tiếng kiếm chém vào vào xương thịt ghê rợn vang lên.
An Bình nghe thấy, nuốt nước bọt rồi chầm chậm tiến tới.
Một tảng đá lung lay rơi xuống phát ra một tiếng kêu, làm không gian như sững lại.Tiếng kiếm chém vào thịt cũng biến mất, mùi máu còn nồng nặc hơn trước, nay đã át hết tất cả mọi thứ.An Bình nghe máu mà muốn nôn ói, ra hiệu cho phù xanh tỏa ra thành kết giới báo động, cố gắng giữ vững tâm trí.
Sau một lúc, tình trạng khá hơn, nhưng ngọt… một cảm giác thèm thứ gì đó ngọt chạy gắt trong cổ.Ngọt…Đã đến đây, chẳng lẽ quay về tay không, thế sự như hiện tại, chắc chắn là có biến.
Dò thấy một tiếng rên rỉ nhỏ, An Bình nhanh chóng nhảy vượt qua những tảng đá để trông xem tình hình phía bên kia như thế nào.Đập vào mặt An Bình là một biển máu và tứ chi.
Trong đó thấp thoáng là màu áo của những đệ tử Thiên Kiếm Môn.Chưa kịp hoàn hồn, phù xanh đã báo ngay lập tức, An Bình nhanh chóng ném thẳng ba lá bùa đỏ đến trước kẻ địch.Trong đêm tối đầy tuyết, diễm phù cắm trước mặt sinh vật lạ nổ vang như một điềm báo, tàn dư linh lực màu đỏ chớp sáng một khắc, thắp sáng dáng hình một, không… đúng, hai,ba- hàng trăm con yêu thú mặt mày lấm lem máu.
Những ánh mắt sáng hoắc trong đêm đen đột nhiên đoàn loạt hướng thẳng về phí An Bình.
Báo hiệu điềm bất lành.An Bình nhanh chóng phóng một lá bùa xanh lên cao, phù chú nhanh chóng kích hoạt lơ lửng phát ra ánh sáng xanh dương trong bầu trời nặng tuyết.Một hành động sai lầm.
Điều này tuy cung cấp cho An Bình cái nhìn tổng quát, nhưng lại đánh thức tất cả những con yêu thú trong đàn đã yên ngủ.Chúng là một đàn vô số những sinh vật trông như những con khỉ lớn, màu lông lại như hổ, ve vẩy đằng sau là đuôi trâu đứng ngồi ngổn ngang trên đống xác người, một số khác xoáy đuôi trên những ngọn cây phảng phất dưới ánh phù xanh như những bóng ma đen mờ ảo.Ở phía xa xa là một số nam, nữ tu tiên giả bị lột sạch quần áo, trói vào trong cột để làm thức ăn dự phòng vào hôm sau.
Cơ thể không còn linh giáp, cả người bầm tím vì bị những con Trệ thích vũ lực đem ra làm bao cát để trút giận.Những con sau khi đã chán bạo lực thì đang gặm chút xương thịt còn xót lại của những tu tiên giả xấu số, số con thức giấc thì nhấc người khỏi đống xương chúng dùng để gối mình.
Tất cả đồng lòng nhìn về hướng đường đất cao.An Bình chỉ biết nuốt nước bọt, một tiếng rủa cũng không thể phát ra.Nhận thấy kẻ địch chỉ có một mình, cả đàn yêu thú tên Trệ cùng nhau ngửa mặt lên trời, tru âm thanh ma quái như những con chó hoang đói khát.
Có lẽ không cần so sánh lắm, vì giọng chúng chính là giọng của những con chó hoang sủa ma vào những đêm tối thay vì là giọng của những con khỉ hay hổ.
Giọng điên dại.Tất cả những bộ mặt hoa hao nhân loại bê bết một màu đỏ tươi nhanh chóng cùng lúc nở ra nụ cười nhuốm máu kéo đến tận mang tai.
Mắt mở to vàng dưới ánh phù xanh.Cùng lúc, không cần hiệu lệnh, không cần chỉ dẫn, chúng phóng ồ ạt vào phía kẻ thù, như một cơn vũ bão.***.