Cảm giác này rất kỳ dị.
Nhưng chỉ kéo dài chừng mười phút rồi biến mất.
"Chắc vảy của mình đã trở nên càng cứng rắn hơn?" Lâm Hạo cẩn thận cảm nhận rồi thầm cười hắc hắc trong lòng.
Ban đầu hắn muốn tăng lên năng lực phòng ngự của thân thể, không nghĩ tới còn rút trúng thứ này.
Quả thực là buồn ngủ gặp ngay chiếu manh.
"Lân phiến cấp bậc màu lam, cũng không biết con rắn kia có phá phòng ngự được hay không."
Nghĩ như vậy, hắn vẫn hơi khẩn trương.
Khó trách trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy số lượng cá chép ít đi, nếu như suy đoán không sai thì hẳn là bị con rắn đó ăn hết!
"Bây giờ còn có thể tiếp tục thăng cấp tiến hóa, vậy cứ tiếp tục đi!"
Cấp bậc trước mắt còn rất thấp, nhất định phải tiếp tục thăng cấp tiến hóa mới được.
Không thì sớm muộn gì cũng có ngày đối mặt với con rắn biến dị kia!
Trong lúc Lâm Hạo suy nghĩ thì bốn trăm điểm tiến hoá đã trực tiếp bị trừ, trong nháy mắt hắn đã tiến vào trạng thái tiến hóa!
.
.
"Bị cá chạch giết?"
"Anh đang lừa gạt ai vậy!"
Cùng lúc đó, mấy viên cảnh sát đã đi theo một người đàn ông áo đỏ bước về hướng một con thuyền đánh cá bỏ neo trên một bờ biển cách đó không xa.
"Thật mà, con cá chạch kia trực tiếp cắn nát cổ lão Trịnh rồi chui vào thân thể ông ta!"
"Đêm qua tôi quá sợ hãi, không thì tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.
.
."
Người đàn ông áo đỏ nghĩ đến từng cảnh tượng xảy ra đêm qua, hiện tại thân thể vẫn theo bản năng mà run rẩy.
Quá kinh khủng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì anh ta cũng không tin cá chạch có thể giết người!
"Đi xem thử trước đã."
Mấy cảnh viên trầm mặc một lát rồi được người đàn ông áo đỏ dẫn dắt đi về hướng thuyền cá.
"Ngay ở trong đó à?"
Sau khi họ đi lên thuyền cá, không ít người cũng vây lại quan sát.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"
"A, hôm nay tôi không nhìn thấy lão Trịnh đi ra."
".
.
."
Không ít ngư dân lộ ra vẻ tò mò.
Mấy cảnh viên nhìn nhau một cái, trong mắt cũng hiện ra ý thận trọng.
Răng rắc _ _ _
Giờ phút này bọn họ cẩn thận lấy súng lục ra lên đạn.
Nếu như là lúc trước, bọn họ nhất định sẽ nghĩ người đàn ông áo đỏ này bị bệnh thần kinh.
Cái gì mà cá chạch giết người, quả thực có điên mới tin tưởng? Nhưng chuyện quái thú khổng lồ mắc cạn bên bờ mới xảy ra vào hai ngày trước, tuy nhiên bọn họ không có tham gia nhiệm vụ đó, nhưng lại nghe kể lại không ít.
Một cảnh viên trong đó có mũi rất nhạy, hắn hít hà là có thể ngửi ra được mùi máu tươi trong thuyền đánh cá.
"Đội trưởng.
.
."
"Cẩn thận một chút, có lẽ bên trong thật sự có thứ gì."
Cảnh viên cầm đầu hít vào một hơi thật sâu, lập tức nắm súng một chân đá văng cửa gỗ phía trước!
Ánh mắt hắn trợn to, hai tay đã sớm đặt trên cò súng.
"Không có.
.
.
Không có ai! ?"
Nhưng ngay lúc này, bọn họ lại phát hiện căn bản không có ai!
"Không ai! ?" Người đàn ông áo đỏ phía sau ngây ngẩn cả người.
"Làm sao có thể!" Lúc này anh ta không nghĩ được gì nhiều mà trực tiếp vọt vào.
Anh ta xông vào xem xét, lại phát hiện căn bản không có bóng dáng ai cả!
"Không thể nào! Lão Trịnh thật sự là bị con cá chạch kia giết chết!" Anh ta không ngừng la lên.
Chẳng lẽ là não anh ta thật sự xảy ra vấn đề?
Tình huống xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mộng sao?
Không có khả năng! ! !
Anh ta nhớ rõ cảnh tượng kinh khủng kia.
"Bình tĩnh một chút!" Hai cảnh viên lập tức bắt lấy người đàn ông áo đỏ.
"Có máu."
Đội trưởng cảnh viên đi vào, nhìn kỹ một chút có thể phát hiện trên mặt đất có vết máu tươi.
Trên mặt đất còn có thật nhiều mảnh vỡ thủy tinh.
Tiếp tục tìm kiếm trong không gian không lớn một phen, họ căn bản không nhìn thấy bóng người.
"Cảnh quan, tôi nói đều là thật, tôi không phải bệnh thần kinh!"
Người đàn ông áo đỏ nhìn thấy hai cảnh viên bắt lấy mình thì sợ người khác nghĩ anh ta là tâm thần, vội vàng cuống cuồng la lên.
"Dẫn anh ta trở về trước, chuyện này có chút kỳ quặc." Đội trưởng cảnh viên tiếp tục tìm tòi, sau đó lại chau mày.
Tình huống hiện tại thật sự quá quái dị, không thể đảm bảo người đàn ông áo đỏ nói thật.
Nhưng căn cứ vào vết máu trên mặt đất thì người đàn ông được gọi là lão Trịnh đã xảy ra chuyện.
"Không phải tôi giết!"
"Ông ta thật là bị cá chạch giết!"
"Tin tưởng tôi! Tin tưởng tôi!"
".
.
."
Một số ngư dân bên ngoài nhìn thấy người đàn ông áo đỏ bị mang đi, còn có lời anh ta nói ra thì lập tức ngơ người.
"Không phải thằng ranh này bị bệnh tâm thần đã giết lão Trịnh đó chứ!" Lúc này một người đàn ông không nhịn được lên tiếng.
Khi hắn ta vừa dứt lời, những người còn lại đều tê cả da đầu.
Cũng rất có khả năng!
Không thì tại sao anh ta lại la hét cá chạch giết người.
Cá chạch, loài này có thể giết người sao?
Chỉ có mấy ngư dân trầm mặc không nói, thậm chí sắc mặt hơi trắng xám.
Trước đó bọn họ đã nhìn thấy con thú khổng lồ khủng bố mắc cạn bên bờ biển kia.
Phía chính phủ đã nghiêm khắc nói cho bọn họ, không thể tùy tiện đồn đãi ra ngoài.
Có lẽ vật kia không phải cá chạch, mà là một loại quái vật trong hải dương!
.
.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh chiều tà như máu.
Một bóng người đang đi về hướng một con đường nhỏ dã ngoại.
Thân thể ông ta rất kỳ quái, đi trên đường trông có vẻ không cân đối.
Khuôn mặt vô cùng thảm hại, không có chút màu máu nào cả.
Ở cổ của ông ta có một lỗ thủng nhỏ, nhưng đã không có máu tươi chảy ra.
Càng quỷ dị chính là đôi mắt ông ta đã trợn trắng, quả thực y như Zombies!
Ông ta đi chưa bao lâu thì cả người đã lảo đảo một cái, trực tiếp té lăn quay trên mặt đất.
Một thứ giống như cá chạch lúc nhúc chuyển động trong miệng của ông ta, sau đó bắt đầu bò về phía trước.
Phía trước vừa vặn có một dòng sông nhỏ, không bò bao lâu thì cả thân thể ông ta đã tiến vào dòng nước.
"Nhanh một chút!"
"Đánh bắt nhiều thêm một chút, ông chủ Bành muốn lấy đi phóng sinh!"
".
.
."
Lúc này bên bờ sông cách đó không xa, ba người đàn ông đang không ngừng đánh bắt cá lau kiếng.
Cá lau kiếng trong dòng sông này sinh sơi tràn lan, số lượng đã rất rất nhiều.
"Ông chủ Bành này thật thất đức, muốn phóng sinh thì dùng cá chép phóng sinh, lại đi thả loài cá này." Một người đàn ông vừa đánh bắt vừa nhịn không được lên tiếng.
"Hiện tại cái gì cũng tăng giá, giá cá chép tối thiểu cũng mười mấy đồng một cân, cá lau kiếng này thì có rất nhiều, không đáng tiền." Một người đàn ông đầu trọc vừa đánh bắt vừa nói.
"Nhưng thất đức thì đúng thất đức, có điều cũng không phải chúng ta làm, chúng ta chỉ phụ trách đánh bắt mà thôi."
Hắn ta nói, rất nhanh lại dùng lưới bắt rất nhiều cá lau kiếng ném vào một cái thùng nước lớn màu trắng.
Bóng đêm bắt đầu bao phủ, trong cái thùng trắng kia đã chứa đầy cá lau kiếng.
"OK, cũng được rồi đấy, kết thúc công việc!" Hắn ta cười, lại ném một con cá lau kiếng hình thể rất lớn vào thùng.
Thân thể cứng rắn của con cá lau kiếng này rung động, trong miệng nó có đầu của thứ gì đó.
Nhưng những người còn lại căn bản không phát hiện.