"Cái gì mà giống loài xâm lấn, anh nghe những người này nói bậy nói bạ gì vậy!"
".
.
."
Lúc này Lâm Hạo cũng nghe rõ được cuộc đối thoại của hai người đàn ông kia, hắn có chút hiếu kỳ.
Hình như có người muốn đến phóng sinh thứ gì! ? Hắn bơi đến một khu vực khác, rất nhanh đã nhìn thấy hai người cầm đèn pin, xách theo một túi cá lớn đi đến bên bờ ao, sau đó bắt đầu đổ xuống hết.
"Cổ nhân nói: Ông trời có đức hiếu sinh.
Phóng sinh là chuyện công đức, nhất định phải phù hộ tôi.
.
.” Người đàn ông trung niên phóng sinh đám cá kia chắp tay trước ngực, bắt đầu cầu phúc.
"A Tam, người gặp đều là phúc, anh còn không mau cầu phúc?"
"Chúng ta phóng sinh những con cá này ở Hoá Long Trì, Long Vương gia sẽ phù hộ chúng ta.” Ông ta trừng người đàn ông trẻ tuổi đứng bên cạnh một cái.
"Ông chủ Bành, cá lau kiếng tuy rẻ, nhưng hình như không thể tùy tiên phóng sinh.
.
.” Người đàn ông trẻ được gọi là A Tam vẫn không nhịn được lên tiếng.
Tuy không biết tại sao ông chủ đột nhiên muốn mua cá cầu phúc, nhưng ông ta mua loại cá rẻ tiền này, hắn mơ hồ nhớ đến khái niệm giống loài xâm lấn không thể tùy tiện phóng sinh.
"Vừa rồi anh không nghe tôi nói sao?"
"Ông trời có đức hiếu sinh! Dù là sinh vật gì thì cũng là mạng sống! Đều có sinh mệnh! Phóng sinh đều có được công đức! Anh chả biết cái gì cả, đáng đời cả đời làm thuê.
.
."
Ông chủ Bành bắt đầu lên mặt dạy đời luyên thuyên.
"Cá lau kiếng! ?"
Vừa rồi Lâm Hạo còn chưa thấy rõ, lúc này khi những con cá kia hoàn toàn tiến vào trong nước, dưới năng lực nhìn ban đêm, hắn đã thấy rõ được bóng dáng của những thứ này.
Toàn thân chúng có hoa văn màu đen, hình giọt nước, mắt rất nhỏ.
Hắn có nghiên cứu sinh vật trong nước nên đương nhiên biết con này gọi là cá lau kiếng.
Loại cá này tên khoa học là Leopard Catfish, là giống loài xâm lấn.
Trước kia một số thương gia bất hảo buôn bán loại cá này, khoa trương tuyên truyền chúng là cá hạ tầng, chỉ ăn đồ cặn bã và bỏ đi.
Rất nhiều người mua để tự nuôi thì phát hiện căn bản không phải như vậy.
Loại cá này thật sự sẽ ăn cặn bã, nhưng đó là dưới tình huống không có thức ăn khác, gặp được một số loài cá bị thương thì chúng sẽ chủ động bám vào vết thương của con cá đó rồi gặm cắn.
Còn có một điều càng quan trọng, bọn này còn bài tiết rất nhiều, làm ô nhiễm càng nhiều lên.
Cho nên rất nhiều người mua về nuôi phát hiện tình huống này đã tùy ý ném chúng xuống sông.
Nhưng năng lực sinh tồn của bọn chúng rất mạnh, da thịt rất cứng, không có thiên địch, dễ dàng sinh sôi số lượng lớn, chúng chèn ép những loài cá nằm trong hệ sinh thái ban đầu, từ đó ảnh hưởng hoàn cảnh sinh thái!
"Người này sẽ bị trời phạt.” Lâm Hạo không nhịn được thầm mắng một tiếng.
Vì ham rẻ mà phóng sinh giống loài xâm lấn này, thật là thứ khốn kiếp.
"Tiếp tục như thế thì con mẹ nó không bao lâu nữa cả Hoá Long Trì đều là cá lau kiếng?” Vừa nghĩ tới đó, Lâm Hạo đã cảm thấy tê cả da đầu.
"Thả một đám xuống trước đi, mấy ngày nữa tôi lại mua thêm một mớ phóng sinh tiếp.” Ông chủ Bành lên tiếng rồi mang theo nhân viên của mình rời khỏi nơi này.
"Còn thả? Con mẹ tiên sư nhà mày.” Lâm Hạo nhịn không được thầm mắng trong lòng.
"Đám cá lau kiếng này không có thiên địch ở chỗ này, con mẹ nó ai ăn chúng.
.
."
"Chờ một chút, mình có thể ăn chúng được không nhỉ?"
Rất nhanh hắn đã phản ứng lại.
Bây giờ hắn vừa tiến hóa ra răng cưa, đang rầu không có đồ cho mình thử.
Hiện tại không phải tự đưa tới cửa sao?
Thử xem thế nào!
Lâm Hạo không suy nghĩ nhiều đã cấp tốc bơi thẳng đến khu vực phía dưới.
Hắn tìm một con cá lau kiếng hình thể tương đối nhỏ rồi bỗng vồ qua, hé miệng liền cắn!
Ken két!
Nương theo một tiếng vang thanh thúy, cái răng cưa này trực tiếp đâm vào sống lưng của nó.
Thật cứng!
Cá lau kiếng căn bản không có thịt gì, còn có vẻ rất cứng nên mới không có thiên địch.
Rất khó ăn, cũng không dễ nuốt!
Lúc này cá lau kiếng bắt đầu giãy dụa, nhưng lực cắn của Lâm Hạo còn tính không tệ, hơn nữa con này cũng khá nhỏ, hắn tiếp tục không ngừng dùng lực đã cắn được nửa bên thân thể của nó.
Ken két ken két!
Hắn không ngừng nhai nuốt và phát ra từng tiếng vang thanh thuý.
"Quả thực như gặm xương vậy.” Lâm Hạo hơi bó tay rồi.
Nhưng hắn không ngừng lại mà tiếp tục dùng lực cắn.
【 Cắn nuốt cá lau kiếng con non, thu được 10 điểm tiến hoá】
"10 điểm tiến hoá!'
Khi hắn ăn xong toàn bộ con cá lau kiếng thì tiếng nhắc nhở của hệ thống rốt cục cũng vang lên.
10 điểm tiến hoá còn tính không tệ!
"Nhưng cắn làm mình hơi ghê răng.' Lâm Hạo cũng hơi bất đắc dĩ, so với loài cá khác thì cá lau kiếng không chỉ khó cắn, hơn nữa vị cũng quá khó nuốt.
"Con non có 10 điểm tiến hoá, điểm tiến hoá của thể trưởng thành chắc càng nhiều đúng không?” Hắn đưa mắt tiếp tục tìm kiếm chúng.
Rất nhanh hắn lại phát hiện một con cá lau kiếng hình thể hơi nhỏ.
Hắn không chần chờ chút nào mà bơi qua đó rồi trực tiếp há mồm liền cắn!
Tuy nhiên khen thưởng răng cưa của bảo rương hệ thống không quá sắc bén, nhưng lực cắn còn tính không tệ.
Cưỡng ép gặm cắn còn có thể trực tiếp nhai nát nuốt cá lau kiếng vào.
【 Cắn nuốt cá lau kiếng con non, thu được 10 điểm tiến hoá】
【.
.
.
】
Một đêm rất nhanh đã trôi qua, cuối cùng hắn cắn nuốt tất cả năm con cá lau kiếng non, thu được 50 điểm tiến hoá.
Cộng thêm trước đó cắn nuốt không ít tôm xác đen, hiện tại tính gộp lại cũng đạt đến 161 điểm tiến hoá.
"Hôm nay hẳn có thể tiếp tục thăng cấp."
Sáng sớm Lâm Hạo đã tỉnh táo tinh thần mà bơi lội trong ao.
"Anh có nghe nói không, tối hôm qua xảy ra chuyện rồi!"
"Hình như bờ biển Đông khu có rồng mắc cạn."
"Không phải chứ? Trước kia tôi nghe nói đến sự kiện rồng rơi xuống bờ biển, chẳng lẽ lại là thật?"
"Có trời mới biết, đi tìm Long Vương gia cầu phúc trước lại nói, gần đây xảy ra càng ngày càng nhiều chuyện kỳ quái, hiện tại những video liên quan vừa được đăng lên đã bị xóa bỏ cả rồi!"
".
.
."
Trên cây cầu dẫn đến Long Vương miếu khu vực trung tâm ao lục tục có người đi qua, thỉnh thoảng nghe được tiếng nói chuyện của những người kia.
"Có rồng mắc cạn?” Nghe lời nói của những người này, Lâm Hạo cũng cảm thấy kinh ngạc.
"Không thể nào.” Hắn cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Trước kia hắn nghe nói vào thập niên chín mươi từng phát sinh sự kiện rồng rơi, nhưng hắn chỉ nghe như chuyện xưa thôi, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ xuất hiện trong thế giới hiện thực.
Nhưng nhìn những chuyện xảy ra từ sau khi hắn chết thì thế giới này có vẻ còn ẩn giấu rất nhiều bí mật.
"Rồng.
.
.
Nếu như mình có thể tiến hóa thành rồng thì quá tốt rồi.” Lâm Hạo không khỏi cảm khái.
"Ừm! ? Có trẻ con ném vụn bánh mì! ?"
Ngay lúc này, hắn như nhìn thấy cái gì, lập tức vẩy đuôi một cái rồi bơi đi.
Lâm Hạo vừa cướp vụn bánh mì ăn vừa cảm thấy có chút kỳ quái.
Hôm nay cá chép có vẻ giành ăn không tích cực lắm?