"Không, không phải giành ăn không tích cực, hình như là do số lượng trở nên ít đi."
Lâm Hạo tỉ mỉ quan sát một hồi, lập tức cảm giác được số lượng cá chép ít đi rất nhiều so với hôm qua.
Điều này khiến hắn hơi cảnh giác.
Dù sao đêm hôm đó thứ tỏa ra tia sáng màu đỏ đã tiến vào Hoá Long Trì này.
Có phải những con cá chép đó đã bị ăn không ít không? Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng có chút sợ hãi.
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá nữa, ăn nhiều thêm chút vụn bánh mì rồi lại nói.
【 Cắn nuốt khối vụn bánh mì lớn, thu được 0.
3 điểm tiến hoá 】
【 Cắn nuốt vụn bánh mì, thu được 0.1 điểm tiến hoá 】
【.
.
.
】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống không ngừng truyền đến vào lúc này.
Tuy mỗi lần chỉ gia tăng 0.1 điểm tiến hoá, nhưng chân muỗi nhỏ đến mấy cũng là thịt!
Hiện tại hắn phải nhanh chóng tích góp đến hai trăm điểm tiến hoá để tiếp tục tiến hóa mới được!
"198 điểm tiến hoá!" Thời gian rất nhanh đã đến đêm, Long Vương miếu từ náo nhiệt lúc đầu trở nên yên tĩnh đến dị thường.
Lúc này Lâm Hạo nhìn kỹ bảng điều khiển hệ thống của mình, mới phát hiện mình làm việc cả một ngày mà vẫn thiếu hai điểm mới có thể tiến hóa.
"Đã không tìm được tôm xác đen nữa rồi."
"Đám cá lau kiếng nhỏ đều bị ăn sạch, lớn một chút thì giờ mình muốn cắn nuốt vẫn tương đối khó."
Lâm Hạo tiếp tục bơi lội.
Rất nhanh, hắn phát hiện một vài thứ ở một khu vực trồng sen.
Là ốc bươu vàng.
Loại này là một loài ốc xoắn ăn tạp, thường xuyên ăn lục bình, hoa quả, cũng gặm ăn những bông hoa sen.
Khả năng sinh sản của thứ này rất mạnh, cũng là một loại giống loài xâm lấn.
Tuy bề ngoài chúng nhìn khá tương tự ốc đồng, nhưng bình thường sẽ không ai ăn cả, nguyên nhân là do khó ăn, hơn nữa không triệt để đun sôi thì ăn vào dễ khiến người ta nhiễm bệnh!
"Thứ này chắc cũng ăn được nhỉ?"
Nghe nói loại ốc bươu vàng này rất khó ăn, nhưng khó ăn đến mấy cũng không ghê hơn cá lau kiếng đúng không?
Chỉ chần chờ một lát, Lâm Hạo đã trực tiếp hé miệng, hai hàng răng cưa sắc bén trên dưới trực tiếp cắn nát con ốc bươu vàng.
Ken két ken két!
Chậc, thật khó ăn!
Vì điểm tiến hoá, hắn nhịn!
【 Cắn nuốt ốc bươu vàng, thu được điểm 0.5 điểm tiến hoá】
"0.5 điểm tiến hoá! ?" Nhìn thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống, ánh mắt Lâm Hạo sáng lên.
Một con là 0.5 điểm tiến hoá, mười con tức là 5 điểm!
Hơn nữa đặc điểm của loại sinh vật xâm lấn này là số lượng rất nhiều!
Đây không phải là cơ hội tốt để mình kiếm điểm tiến hoá sao!
"Trước đó mình lại không phát hiện, hắc hắc."
Rất nhanh, khi Lâm Hạo không ngừng cắn nuốt thì điểm tiến hoá cũng không ngừng tăng lên!
【 Kí chủ: Lâm Hạo 】
【 Chủng tộc: Hắc Cẩm Lý 】
【 Đẳng cấp: 3 】
【 Hình thể 】: Dài 45 cm, nặng 4.2 cân
【 Chiến lực: 1.3 】
【 Kỹ năng: Cứ Xỉ Tê Giảo, Cường Lực Vĩ Phách, Cương Thép Lân Giáp】
【 Thần thông: Không 】
【 Điểm tiến hoá: 251/ 200 】
"Tổng cộng có 251 điểm tiến hoá!"
Nhìn thấy thay đổi trên bảng điều khiển hệ thống, Lâm Hạo có chút hưng phấn.
Vừa rồi đã sớm nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống hỏi có tiến hóa không, nhưng đúng lúc hắn đang sảng khoái nuốt những con ốc bươu vàng kia nên đâu rảnh mà bận tâm.
"Ta tiến hóa trước, xong rồi lại ăn sạch các ngươi." Nhìn đám cá lau kiếng cách đó không xa, Lâm Hạo lộ ra một nụ cười lạnh.
Hắn tìm đến phía sau một khối đá, sau khi cảm thấy không có nguy hiểm, hắn trực tiếp lựa chọn kích hoạt tiến hóa!
Sau khi bắt đầu tiến hóa, hắn cảm giác trước mắt tối sầm lại, rất nhanh đã rơi vào giấc ngủ cấp độ sâu.
.
.
"Lão Trịnh, đây là vật gì?"
"Trông bề ngoài giống cá chạch, hơn nữa còn tỏa ra ánh vàng."
Lúc này trong một con thuyền đánh cá bên bờ biển, một người đàn ông trung niên cầm một cái chậu thủy tinh có chứa một sinh vật như con lươn, mà đứng đối diện ông ta là một người đàn ông mặc áo đỏ.
Trên sống lưng sinh vật này tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, trông có vẻ rất kỳ dị.
"Kỳ thật hôm nay không chỉ bọn A Triệu phát hiện quái vật bên bờ biển, cả tôi cũng phát hiện.” Người đàn ông trung niên được gọi là lão Trịnh cười hì hì rồi nói.
"Tôi phát hiện thứ này bên cạnh thi thể của con quái vật, tôi còn tưởng rằng nó ngủm rồi nên cầm lấy rồi chạy.
Không ngờ trở về thả vào hồ cá thì nó còn sống." Ông ta đưa mắt nhìn bốn phía, sau đó thấp giọng nói.
"Trông hơi giống cá chạch biển."
"Lão Trịnh, có nên báo cáo thứ này cho chính phủ hay không?” Người đàn ông áo đỏ ngẫm nghĩ rồi lên tiếng.
Tuy thứ này nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng anh ta cứ cảm thấy khá quái dị.
"Báo cái đệt.
Anh từng nhìn thấy loại cá chạch này chưa?” Lão Trịnh lạnh hừ một tiếng.
"Tôi nói cho anh biết, tôi có đường dây liên hệ ngầm với những người có tiền, thứ này nhất định có thể bán được giá tốt."
Nhìn con “Cá chạch” trong cái chậu, ông ta có chút hưng phấn.
Đùng đùng đùng!
Ngay khi ông ta lên tiếng, Con “cá chạch” kia đột nhiên bắt đầu điên cuồng đập vào thành chậu.
Cả cái chậu bị đập mạnh đến mức không ngừng đung đưa.
"Làm gì vậy!” Lão Trịnh bị dọa sợ, cả bàn tay bưng cái chậu cũng cảm thấy chấn động.
Đùng!
Sau một khắc, nương theo một tiếng vang thanh thuý truyền ra, cả cái chậu trực tiếp nổ tung!
Con “cá chạch” kia thuận thế bay ngay vào cổ của ông ta.
"A! ! !” Trong nháy mắt này, lão Trịnh phát ra một tiếng kêu rên thảm thiết.
Con “cá chạch” đó đã trực tiếp cắn vào cổ ông ta!
"Lão Trịnh!” Người đàn ông áo đỏ giật mình kêu lên.
Tình cảnh trước mắt thay đổi thật sự quá nhanh, ai mà nghĩ đến mọi chuyện lại biến thành như vậy.
"A! Cút cho tao, cút cho tao! ! !"
Lão Trịnh điên cuồng dùng tay muốn bắt được con “cá chạch”, nhưng thân thể của nó quá trơn, không có kỹ xảo nhất định thì căn bản không bắt được.
Ầm!
Sau một khắc, thân thể ông ta ngã xuống mặt đất, máu tươi chảy ào ạt ra bên ngoài.
Con “cá chạch” kia đã thông qua động mạch cổ mà tiến vào trong cơ thể ông ta!
"Lão.
.
.
Lão Trịnh.
.
." Lúc này người đàn ông áo đỏ đã bị dọa tè ra quần!
Hai chân anh ta không ngừng run rẩy.
Có bao giờ anh ta nhìn thấy cảnh tượng máu me kinh khủng như vậy đâu.
Hơn nữa lúc này anh ta còn mơ hồ nhìn thấy làn da của lão Trịnh không ngừng nhấp nhô lên xuống.
Hình như con “cá chạch” kia đang không ngừng bò trong cơ thể ông ta.
Quái vật.
.
.
Quái vật! ! !
Người đàn ông áo đỏ đã không suy nghĩ được gì nữa, hoảng sợ mãnh liệt làm trong đầu anh ta chỉ có một suy nghĩ: Chạy! Phải lập tức bỏ chạy!
.
.
Thời gian rất nhanh đã đến ngày hôm sau.
"Long Vương đại nhân phù hộ, Long Vương đại nhân nhất định phải phù hộ cho con!"
"Lão Trịnh không phải do con giết, là con quái vật kia, là quái vật kia!"
".
.
."
Sắc trời còn chưa sáng, Lâm Hạo đã mơ hồ nghe thấy trong Long Vương miếu truyền tới từng đợt âm thanh.
"Sớm như vậy đã có người tới cầu phúc rồi à.” Lâm Hạo chậm rãi mở mắt ra, rất nhanh đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
"Hả? !” Hắn giật mình một cái và cũng kịp phản ứng, hiện tại đã là trạng thái sau khi tiến hóa thành công!