Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Úc Cẩn mặt không biểu tình đi tới, Khương Trạm không khỏi da đầu tê rần.
Dư Thất ca sao đằng đằng sát khí thế? Không phải là uống quá nhiều trà nên nghẹn đến hoảng chứ?
Mưa to vang ào ào, hợp thành dòng theo mái cong chảy xuống.
Khương Trạm lóe lên ý nghĩ này, đang vui sướng nghe tiếng mưa rơi hai chân không khỏi kẹp chặt, đột nhiên cảm thấy nhu cầu cấp bách là đi nhà xí một chuyến.
“Dư Thất ca, huynh trước bồi Lý huynh trò chuyện, ta đi tịnh phòng một lát.”
Khương Trạm vừa đi, Úc Cẩn híp mắt đánh giá Lý công tử.
Trong chớp nhoáng này, Lý công tử có loại cảm giác như bị thợ săn để mắt tới.
“ Vào uống trà?” Úc Cẩn không chút khách khí đẩy ra cửa phòng Khương Trạm, khóe môi nhếch lên nụ cười yếu ớt.
Lý công tử chớp chớp mắt, cảm thấy vừa rồi suy nghĩ nhiều, đi theo sau lưng Úc Cẩn đi vào.
Cửa khép lại, phát ra một tiếng vang cọt kẹt, rơi vào trong tai Lý công tử có chút chói tai.
Hắn không khỏi quay người, liền thấy thiếu niên tuấn mỹ phi phàm ấy chẳng biết lúc nào đã đứng ở đằng sau, gọn gàng mà dứt khoát cài chốt cửa.
“ Ngươi làm gì?” Đến lúc này Lý công tử còn không cảm nhận được không thích hợp thì đúng là choáng váng rồi.
Úc Cẩn miễn cưỡng dựa vào cửa, hai tay vẫn ôm trước ngực: “ Tục ngữ nói vô sự mà ân cần không phải lừa đảo tức là đạo chích, nói mục đích ngươi tới uống trà đi xem nào.”
Lý công tử hơi thay đổi sắc mặt, có chút tức giận lại có chút chột dạ: “ Mục đích? Huynh đài nói đùa, bèo nước gặp nhau cũng là duyên, uống chén trà có thể có mục đích gì?”
“Ha ha.” Một tiếng cười khẽ từ trong cổ họng Úc Cẩn bật ra, mang theo đùa cợt, “ Đã không có mục đích gì, vì sao lại tìm Tưởng Nhị uống trà, mà không phải ta?”
Lý công tử há to miệng.
Này cũng là vấn đề?
Úc Cẩn nhíu mày: “Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng nghĩ không ra nguyên nhân ngươi làm ra lựa chọn sai lầm như thế.”
Lý công tử có chút tức giận, thốt ra: “ Đương nhiên là bởi vì Tưởng huynh có, mà ngươi không có ——”
Thần sắc đối phương bỗng nhiên băng lãnh đánh gãy lời nói đắc ý của hắn.
“Ta đã biết.” Úc Cẩn nhẹ nhàng gật đầu, đi vào phía trong.
“Ngươi biết cái gì?”
Úc Cẩn dừng lại, duỗi tay để lên bàn khẽ dùng sức, liền nghe răng rắc một tiếng, góc bàn rớt xuống.
Hắn nhấc chân nghiền nghiền, góc bàn trong nháy mắt biến thành bột gỗ, để lại trên mặt đất như một đống tro tàn nhỏ.
Lý công tử sắc mặt đại biến, nhìn thiếu niên dáng vẻ lạnh như băng phảng phất như thấy được yêu quái ăn người, co cẳng chạy ra cửa.
“ Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ta gọi người đó!”
Một thanh chủy thủ hàn quang lập loè xuất hiện ở trong tay Úc Cẩn: “ Ngươi có thể thử một chút, xem những người đó tới nhanh, hay là chủy thủ trong tay của ta nhanh.”
“ Ngươi dám giết người? Huyện úy còn ở nơi này đó!” Nghĩ đến Huyện úy xử án lợi hại, Lý công tử ráng chống đỡ dũng khí nói.
Úc Cẩn lạnh lùng nhìn hắn: “Giết ngươi ta có thể chạy mà, cũng sẽ không như Huyền Từ lưu ở trong chùa giả vờ đại vĩ ba ưng*!”
( *: Sống thu mình lại, sống khép kín lại)
Lý công tử kinh hãi.
Người này rõ ràng thoạt nhìn khí chất bất phàm, làm sao ăn nói như bọn lưu manh vậy?
“ Ta, ta rốt cuộc đắc tội huynh đài chỗ nào?”
Úc Cẩn nhẹ nhàng cười một tiếng: “ Ngươi rốt cục hỏi chuyện chính. Ngươi ngấp nghé Tưởng Nhị có mà ta tạm thời không có, chính là cực cực đắc tội ta.”
Lý công tử ngẩn người, sau đó đưa tay chỉ Úc Cẩn: “Ngươi, ngươi ——”
Người này thế mà lại thích muội muội Tưởng Nhị?
Ách, điều này cũng không kỳ quái, muội muội Tưởng Nhị mạo tựa Thiên Tiên, nam nhân nào gặp mà không thích.
Nhưng mà chưa từng nghe lời bá đạo như vậy nha.
Úc Cẩn vuốt vuốt chủy thủ, lười biếng nói: “ Vóc dáng ngươi thấp hơn ta, lớn lên xấu hơn ta, thân thủ kém hơn ta, trong nhà cũng nghèo hơn nhà ta, ai cho ngươi dũng khí đến tìm Tưởng Nhị uống trà?”
Lúc này Khương Trạm trở về, đi tới cửa thì nghe được lời này của Úc Cẩn, sắc mặt cổ quái.
Thì ra tìm hắn uống trà còn có yêu cầu cao như vậy? Hắn làm sao không biết nhỉ?
Khương Trạm đưa tay đẩy cửa phát hiện đẩy không ra, dùng sức vỗ vỗ: “ Dư Thất ca, sao không mở cửa được vậy?”
Úc Cẩn giơ tay lên, chủy thủ rời khỏi tay.
Bởi vì quá mức đột nhiên, nên khi chủy thủ lướt qua gò má Lý công tử găm đến trên ván cửa, Lý công tử mới hậu tri hậu giác kêu thảm một tiếng, dưới háng đã ướt.
Úc Cẩn đi tới, hơi cúi đầu ghé vào bên tai Lý công tử, nói khẽ: “ Còn nhớ thương lung tung, liền dùng chủy thủ găm phần dưới của ngươi!”
Lý công tử: “......” Hu hu hu, thật là đáng sợ, hắn muốn về nhà!
Úc Cẩn đẩy Lý công tử sang bên cạnh, gỡ xuống chủy thủ, vươn tay mở cửa.
“ Mùi gì á?” Khương Trạm hít hít mũi, nhìn thấy một bãi vàng vàng trên mặt đất, như gặp quỷ nhìn về phía Lý công tử sắc mặt trắng bệch.
Lý công tử dùng ánh mắt còn lại ngắm nghía thiếu niên mặt không thay đổi, gạt ra cái nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Mắc tiểu ——”
Nói xong hai chữ hắn rốt cuộc nói không được nữa, che lấy đũng quần chạy trối chết.
“ Này ——” Khương Trạm vừa ngắm nghía trên mặt đất, chậc chậc ra tiếng, “ Sớm biết thế thì đi tịnh phòng với ta không được à, đây cần gì chứ.”
Úc Cẩn híp mắt nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như bay mỉm cười: “ Đúng rồi, lúc không nên nhịn sao có thể nhịn được.”
Tên ngốc Khương Trạm cũng không biết bảo hộ muội muội không bị đăng đồ tử quấy rối, thật là phiền!
Đến buổi trưa, mưa to cuối cùng cũng ngừng, Kim Ô đẩy ra tầng mây, trả thù rải xuống vạn trượng quang mang, rất nhanh vũng nước trên mặt đất liền ít đi.
Lúc này lên đường mặc dù mặt đường còn có bùn lầy, nhưng Khương Tự lại không muốn chờ đợi.
Có lẽ trong chùa phát sinh hung án, nên sau khi mưa tạnh không chỉ đám người bọn họ, mà tất cả những người ngủ lại đều thu thập xong lần lượt rời đi, đi nhanh nhất chính là huynh muội Lý gia.
Trụ trì chưa từng lộ diện của chùa Linh Vụ thế mà cũng ra mặt, đưa tiễn Huyện úy.
“ A Di Đà Phật, cảm tạ đại nhân nhìn rõ mọi việc, thay chùa ta bắt được ác đồ.” Trụ trì chùa Linh Vụ tuổi tác đã rất lớn, ngay cả lông mày đều là màu trắng, một bộ dạng mặt mũi hiền lành.
“ Tìm ra hung phạm tra ra chân tướng là trách nhiệm bản quan phải làm, chỉ là tạo thành ảnh hưởng cho quý tự ——”
Trụ trì chắp tay trước ngực: “ A Di Đà Phật, đại nhân khách khí, người xuất gia vốn nên ở ngoài hồng trần. Về sau bần tăng chắc chắn ước thúc đệ tử trong chùa dốc lòng tu hành, ít gây chuyện hồng trần.”
“Đa tạ trụ trì lý giải.” Huyện úy khách khí hoàn lễ.
Tiểu sa di thừa dịp nhiều người lặng lẽ đi đến bên người Khương Tự, mở ra lòng bàn tay: “ Nữ thí chủ, đây là tiểu tăng tặng ngươi.”
Trong lòng bàn tay mập mạp lẳng lặng nằm một tấm phù bình an, nét mặt của tiểu sa di có chút khẩn trương, có vẻ như lo lắng lễ vật tiễn biệt như này sẽ bị ghét bỏ.
Khương Tự nhận lấy, từ trong túi tiền lấy ra một bao mứt hạnh để vào trong tay tiểu sa di, cười tủm tỉm nói: “Tiểu sư phụ, đây là nữ thí chủ tặng cho ngươi.”
Tiểu sa di tuy nhỏ, nhưng cũng phát hiện Khương Tự đang trêu chọc hắn, lập tức đỏ mặt, cầm lấy mứt hạnh rồi nhanh chóng chạy đi, sau khi chạy được mấy trượng liền trốn ở sau lưng một vị tăng nhân, lặng lẽ lộ ra đầu trọc nhỏ.
Khóe miệng Khương Tự mỉm cười phất phất tay với tiểu sa di.
Sau khi rời đi chùa Linh Vụ đoàn người Khương Tự cùng Huyện úy có một quãng đồng hành.
“ Ba vị tiểu hữu chuẩn bị đi đâu? Nếu có rảnh hôm nay có thể đến Huyện thành tụ họp.”
Trong lòng Khương Trạm rất thích vị Huyện úy xử án như thần này, suýt nữa liền muốn đáp ứng, may mắn Khương Tự rất rõ ràng tính tình của huynh trưởng, không chờ hắn mở miệng liền lặng lẽ nhéo hắn một cái.
Khương Trạm nhếch nhếch miệng: “ Chờ chúng ta xong xuôi mọi chuyện lại đi bái phỏng đại nhân đi, dù sao đại nhân ở ngay tại Phú Hưng huyện, chúng ta trở về cũng tiện đường.”
Thần sắc Huyện úy hơi động, cuối cùng lại không nói gì, chắp tay cười nói: “ Ba vị tiểu hữu, vậy thì sau này còn gặp lại.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui