Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Bàn tay đặt ở đầu gối của Khương Tự nhẹ nhàng giật giật.
Không thể không thừa nhận, vị Chân đại nhân trước mặt này có tâm tư nhạy bén siêu phàm.
Đối với người như vậy, nói dối chỉ là tự rước lấy nhục thôi.
Khương Tự cũng dứt khoát, cong môi cười nói: “ Có lẽ đi.”
Chân Thế Thành vuốt vuốt râu, cảm thấy tiểu cô nương trước mắt càng ngày càng có ý tứ.
“ Bản quan rất tò mò, vì sao Tú nương tử cùng Trì viên ngoại lại đồng thời mơ thấy oan hồn ái nữ báo mộng kia chứ?” Đây là Chân Thế Thành thử thăm dò, sau khi nói xong hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Khương Tự.
Thiếu nữ trước mắt thần sắc ung dung, ngữ khí bình tĩnh: “ Tựa như mọi người thường nói, ngẩng đầu ba thước có thần minh, người đang làm, trời đang nhìn thôi.”
“ Hay cho một câu người đang làm, trời đang nhìn!” Thần sắc Chân Thế Thành càng thêm nghiêm túc, “ Trời muốn trừng phạt ác nhân, chắc chắn mượn dùng tay người. Khương cô nương, ngươi nói phải chứ?”
Khương Tự mỉm cười: “ Đại nhân không phải chính là người như vậy sao? Có vị Thanh Thiên đại lão gia như ngài ở đây, mới đưa được Trường Hưng Hầu thế tử ra công lý, khiến cho những nữ tử bị hại kia được giải sạch oan khuất.”
Chân Thế Thành ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm Khương Tự.
Khương Tự nâng lên cái cằm có đường cong ưu mỹ, tùy ý cho hắn dò xét.
Nàng không thẹn với lương tâm, tự nhiên không sợ bất luận nghi vấn gì đề ra.
Cho dù xác nhận là nàng giả thần giả quỷ lại như thế nào, Chân đại nhân không có khả năng lấy lý do này bắt nàng lại đi?
Chân Thế Thành lại chợt bật cười, chớp chớp mắt với Khương Tự.
Khương Tự nhất thời có chút ngơ ngác.
Chân đại nhân đã một bó tuổi, bỗng nhiên lại làm ra loại vẻ mặt kỳ quái dọa người này.
“ Tiểu cô nương, ngươi cũng đừng coi ta thành cái gì mà Thuận Thiên phủ Doãn, cứ coi như thành bằng hữu có duyên đi, nói cho ta ngươi làm sao làm được?”
Đối phương đột nhiên chuyển biến khiến Khương Tự không khỏi giật giật khóe miệng, giả ngu nói: “ Đại nhân đang nói gì thế? Tiểu nữ tử một chút cũng nghe không hiểu.”
Chân Thế Thành: “......” Mệt hắn còn không để ý mặt già bán xuẩn ( giả vờ ngu ngốc), không nghĩ tới tiểu cô nương vô tình như thế!
Trong mắt Khương Tự chớp động ý cười.
Đối phương suy đoán như thế nào nàng mặc kệ, dù sao nên giả ngu nhất định phải giả ngu.
Cũng may vị Chân đại nhân này không phải loại người vì đạt tới mục đích mà sẽ bức ép một tiểu cô nương.
Chân Thế Thành thở dài một tiếng: “ Thôi, có lẽ là bản quan suy nghĩ nhiều.”
Bán xuẩn không thành, cũng không biết về sau thân quen rồi có thể nói với hắn lời nói thật hay không nữa?
Đối với người quen nắm hết thảy mọi việc liên quan đến vụ án trong lòng bàn tay mà nói, gặp được một chuyện trăm mối vẫn không có cách giải thật quá cào tâm cào phổi rồi.
Ấy, lại nói trưởng tử của hắn tướng mạo khá được, chẳng mấy chốc sẽ vào kinh, có lẽ có thể để cho bọn họ nhận thức một chút.
Trong nháy mắt, Chân Thế Thành hiện lên mấy luồng suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ý nghĩ cuối cùng này thật tuyệt.
Hừ hừ, nếu tiểu nha đầu mà vào cửa nhà hắn rồi, còn dám không nói thật với vị nhất gia chi chủ này hay sao?
Ừm, xem ra chờ trưởng tử đến đây rồi phải cẩn thận căn dặn tiểu tử kia một chút mới được.
Trên quan đạo, thiếu niên cưỡi bạch mã đi bên cạnh xe ngựa, đột nhiên đánh liên tiếp ba cái hắt xì.
Màn xe cửa sổ nhấc lên một góc, truyền đến thanh âm ôn nhu của phụ nhân: “ A Ngôn, có phải cảm lạnh rồi không?”
Thiếu niên xoa xoa mũi, cười nói: “ Có lẽ là phụ thân nhớ con rồi.”
Mỗi lần phụ thân đại nhân nhớ thương hắn liền không có chuyện tốt! Lần này vào kinh còn không biết có
Khương Tự thấy Chân Thế Thành nét mặt khó nén hưng phấn, hơi hơi nghẹn lời.
Thật không nghĩ tới vị Chân đại nhân xử án như thần này trong âm thầm...... Bình dị gần gũi như thế?
“ Chân đại nhân, không biết Tú nương tử ra sao rồi?”
Chân Thế Thành thu liễm tâm thần, khôi phục biểu tình nghiêm túc: “ Tú nương tử trước mắt được an trí trong phòng cho khách ở hậu trạch nha môn, Khương cô nương rất quan tâm Tú nương tử?”
“ Ta ghe nói Tú nương tử vô cùng đáng thương, trước kia thủ tiết cùng nữ nhi sống nương tựa lẫn nhau, thật vất vả mới nuôi dưỡng nữ nhi lớn lên, không nghĩ tới nữ nhi lại gặp vận rủi này......”
“ Đúng thế.” Chân Thế Thành theo sau thở dài.
Sau mỗi lần phá án điều làm cho người ta thổn thức nhất chính là những khổ chủ này, mà Tú nương tử càng đáng thương hơn.
“ Tiểu nữ tử chuẩn bị mở một gian cửa hàng son phấn, vừa lúc cần nữ công. Chân đại nhân nếu như không có chỗ sắp xếp cho Tú nương tử, liền để nàng ấy đến cửa hàng son phấn của ta chế tác đi.”
Chân Thế Thành hai mắt sáng lên: “ Nếu là như thế, vậy không còn gì tốt hơn.”
Hiện tại bản án chưa hoàn toàn chấm dứt, Tú nương tử ở trong nha môn còn nói được, chờ đến khi hoàn toàn kết án mà còn ở nơi đó sẽ không thích hợp nữa. Gia quyến của hắn còn chưa vào kinh, thế nhân lắm lời, thời gian lâu dài rồi tin nhảm nhí gì cũng đều có thể truyền đi.
Cung cấp cho Tú nương tử một nơi thỏa đáng dựa vào hai tay nuôi sống mình, so với cho nàng ta một khoản tiền coi bộ mạnh hơn nhiều.
Chân Thế Thành nhìn thiếu nữ trước mắt càng ngày càng yêu thích.
Không nghĩ tới hắn đi chuyến này còn có loại thu hoạch ngoài ý muốn này.
“ Ha ha ha, bản quan thay mặt Tú nương tử trước cám ơn Khương cô nương.”
Khương Tự vội nói: “ Đại nhân khách khí. Chỉ là ta mở cửa hàng son phấn không tiện xuất đầu lộ diện, cho nên mong rằng đại nhân thay ta giữ bí mật, cũng không cần lộ ra tình huống của chủ nhà cho Tú nương tử hay.”
“ Đây là tất nhiên, Khương cô nương yên tâm là được. Có điều ——”
“ Đại nhân còn có chỗ khó xử?”
Cao hứng ban đầu qua đi, Chân Thế Thành lại nghĩ tới vấn đề thực tế: “ Tú nương tử chịu đủ thống khổ mất con, một chốc chỉ sợ rất khó tỉnh lại.”
Khương Tự không khỏi nghĩ đến đêm hôm ấy nhìn thấy Tú nương tử.
Với trạng thái tinh thần kia của Tú nương tử, có thể nói cách nửa điên chỉ xa có một bước.
Nàng muốn giúp giúp Tú nương tử.
Người đều có lòng trắc ẩn, huống chi nữ nhi của Tú nương tử và nàng cùng là người bị Trường Hưng Hầu thế tử làm hại, đây đại khái cũng coi như một loại duyên phận khiến người ta thở dài.
Bây giờ nữ nhi của Tú nương tử đã hương tiêu ngọc vẫn, nàng thì thoát khỏi bóng ma kiếp trước, như vậy liền để nàng thay nữ nhi Tú nương tử đến giúp mẫu thân sống sót thật tốt đi.
“ Tú nương tử bao lâu thì rời giường?”
Chân Thế Thành bị hỏi đến sững sờ, lúng túng nói: “ Bản quan cũng không lưu ý.”
Hắn lưu ý cái này làm gì!
Khương Tự tự biết lỡ lời, mím môi cười cười: “ Tiểu nữ tử có một biện pháp, có lẽ có thể làm cho Tú nương tử tỉnh lại.”
“ Ách, nguyện nghe kỹ càng.” Chân Thế Thành hai mắt sáng lên.
Khương Tự thấp giọng nói vài câu, Chân Thế Thành đầu tiên là sững sờ, sau đó không khỏi gật đầu.
“ Chuyến này đi thật không uổng. Khương cô nương, chúng ta sau này còn gặp lại.”
“ Tiểu nữ tử cáo lui.” Khương Tự nhún gối hành lễ, đi ra khỏi phòng.
Diễn trò làm nguyên bộ, Chân Thế Thành nhẫn nại gặp qua Khương Lệ cùng Khương Bội, lúc này mới rời đi Đông Bình Bá phủ.
Phùng lão phu nhân từ đầu tới cuối đều không hề lộ diện, lại phái nha hoàn lưu ý động tĩnh bên này, nghe nói Chân Thế Thành rời đi, luôn miệng nói: “ Gia môn bất hạnh mà, làm sao lại gặp được người nhà như vậy chứ, không duyên cớ rước lấy một thân hôi thối! Đi nói cho Nhị thái thái, bảo Nhị cô nương về sau an phận ở yên trong viện, bình thường không cần ra khỏi cửa.”
Nếu gả qua liền gặp ngược đãi, thì nên sớm nói cho trưởng bối nhà mẹ đẻ, nếu mấy năm trước liền ly hôn thì làm sao có loại cơ sự này!
Phùng lão phu nhân bắt đầu triệt để chán ghét người cháu gái đã từng thương yêu nhất này.
Khương Thiến nhận được tin tức hận đến cắn nát bờ môi.
Phơi bày ra chuyện Tào Hưng Dục giết người tổ mẫu mới nói loại lời này, nếu hai năm trước nàng bởi vì bị đánh mà muốn ly hôn, người thứ nhất không đáp ứng chính là tổ mẫu!
Nàng không cam tâm, nàng muốn trả thù tất cả những người hại nàng rơi xuống tình cảnh này!
Khương Thiến lau máu trên môi, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui