Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Nhị Ngưu tuy không hiểu Long Đán nói cái gì, nhưng chủ nhân chưa trở về làm nó bản năng cảm thấy bất an. Mà lúc này, nữ chủ nhân trấn an liền đặc biệt trọng yếu.
Nhị Ngưu hướng về phía Khương Tự khẽ kêu hư hư hai tiếng.
Khương Tự xoa xoa đầu Nhị Ngưu, hỏi Long Đán: “ Dư công tử là bị sai gia Thuận Thiên phủ mang đi?”
Long Đán từ ngữ mập mờ: “ Ả, tiểu nhân cũng không biết đến tột cùng là quan sai của nha môn nào, ở địa phương như kinh thành nha môn có thể duỗi tay quản có nhiều lắm.”
“ Nếu thế, ta kêu huynh trưởng hỏi thăm một chút.”
Long Đán vội khoát tay: “ Không cần, tiểu nhân sai người nghe ngóng là được rồi.”
Khương Tự tắt tiếng.
Đã thế, Long Đán còn nói với nàng nhiều như vậy làm gì?
Long Đán âm thầm quan sát đến thần sắc Khương Tự, châm chước nói: “ Khương cô nương, công tử chúng ta ở kinh thành không chỗ nương tựa, tiểu nhân phải bận rộn chạy quan hệ cứu công tử ra, nhất thời không ai chiếu cố Nhị Ngưu, cô nương xem ——”
Lão Vương giữ cửa yên lặng trốn ở góc tường giả vờ như không tồn tại.
“ Không ai cho Nhị Ngưu ăn cơm, nó sẽ chết đói.”
Nhị Ngưu tựa như nghe hiểu, nằm xuống mặt đất, một bộ sống không còn gì luyến tiếc.
Thái dương Khương Tự hằn lên gân xanh.
Long Đán lòng như lửa đốt nói hồi lâu, chính là vì để nàng chiếu cố Nhị Ngưu?
Từ từ, đây có phải nói rõ Úc Thất vốn không có đại sự gì hay không?
Khương Tự dần dần khôi phục tỉnh táo, vì lo lắng không kìm lòng được vừa rồi mà ảo não.
Nàng mới lười đến quản hắn chết hay sống!
“ Như vậy đi, để cho Nhị Ngưu đi theo huynh trưởng ta mấy ngày.”
“ Không được đâu, Nhị Ngưu đổi địa phương ngủ không yên.”
“ Gâu ——” Nhị Ngưu kêu to một tiếng, biểu thị phụ họa.
Khương Tự liếc Nhị Ngưu một cái.
Nàng cho tới bây giờ cũng không biết Nhị Ngưu còn có tật xấu này.
Nhị Ngưu nâng lên mặt chó, lấy lòng nhún nhún mũi với Khương Tự, một đôi mắt đen bóng ngập nước, phảng phất như nếu nàng mà không đáp ứng thì có thể lập tức khóc ngay.
Khương Tự yên lặng thở dài.
Thôi, bất kể nói thế nào, Úc Thất tất nhiên là gặp chuyện, vậy nàng liền chiếu cố Nhị Ngưu mấy ngày đi.
“ Vậy ta mỗi ngày sẽ bớt thời gian tới đây một chuyến, rốt cuộc tình huống của Dư công tử như thế nào, chờ ngươi nghe được nhớ nói cho ta một tiếng.”
Long Đán liên tục gật đầu: “ Khương cô nương yên tâm, tiểu nhân thăm dò được tin tức sẽ nói cho ngài đầu tiên, miễn cho ngài lo lắng.”
Khương Tự mím mím môi son.
Nàng mới không lo lắng......
“ A Man, đi thôi.”
Khương Tự vừa mang theo A Man rời đi, Long Đán lập tức chạy đến sương phòng.
Chủ tử tốt xấu cũng là hoàng tử, nguy hiểm tính mạng hẳn là không có, có điều muốn nghe được tình huống của chủ tử thiếu tiền bạc mở đường là không thể được, cũng may tiền dấu đáy hòm của hắn không ít, trước lấy ra chuẩn bị quan hệ cho chủ tử chắc cũng đủ.
Long Đán chạy đến chỗ giấu tiền, vừa thấy y phục lật loạn trực giác không ổn, vội vàng gạt hết y phục chồng chất ở phía trên cùng sờ soạng dưới đáy hòm.
Đáy hòm cũng không sờ được cái gì hết.
Long Đán trong nháy mắt đổi sắc mặt, dứt khoát lật ngược cái rương, một đống đồ đạc rối lung tung beng đổ ra một đống, nhưng không thấy túi tiền kia đâu.
“Lão Vương!” Long Đán hét lên một tiếng.
Lão Vương chắp tay đứng ở cửa: “ Gì vậy?”
“ Trong nhà có trộm?”
“ Không có nha.”
“ Vậy túi tiền ta nhét dưới đáy hòm sao không thấy đâu?” Long Đán một tiếng cao hơn một tiếng.
Lão Vương móc móc lỗ tai, chỉ chỉ Nhị Ngưu: “ Vậy ngươi phải hỏi Nhị Ngưu.”
Long Đán ép buộc mình trấn định lại, trừng mắt Nhị Ngưu.”
Hắn mơ hồ có một loại dự cảm không hay!
“ Nhị Ngưu, túi tiền của ta đâu?”
“Gâu gâu.” Nhị Ngưu giương mắt nhìn trời.
Nói gì đó? Nó nghe không hiểu nha.
Vẫn là lão Vương nhìn không được, vạch trần nói: “ Nhị Ngưu đưa cho Khương cô nương rồi.”
Sau ngắn ngủi trầm mặc, Long Đán tê tâm liệt phế quát: “ Đó là tiền ta dấu đáy hòm giữ lại cưới vợ, Nhị Ngưu, ngươi cái con khốn kiếp này, ta muốn lột da của ngươi ——”
Nhị Ngưu vứt cho Long Đán một cái ánh mắt khinh thường, vẫy đuôi chạy đi.
Chủ tớ Khương Tự trở lại Hải Đường Cư, A Man kinh hô một tiếng: “ Cô nương, bên trong thật nhiều tiền!”
Thật nhiều tiền?
Khương Tự nhướng mày.
“ Cô nương ngài coi, có một chồng ngân phiếu cơ.”
“ Cất kỹ, chờ Dư công tử trở về thì trả lại.”
“ Haz.” A Man lên tiếng, đem cất kỹ túi tiền, “ Cô nương, ngài nói Dư công tử phạm vào chuyện gì nha? Sao lại còn dẫn tới tai ương lao ngục nữa vậy?”
Khương Tự lạnh lùng nói: “ Với cái tính tình ấy của hắn, không có gì kỳ quái.”
Rõ ràng là một hoàng tử, nhưng không có chuyện hắn không dám làm, nàng ở kiếp trước đã được lĩnh giáo qua.
“ Cô nương, ngài cũng đừng lo lắng nha.” A Man quan tâm khuyên nhủ.
Khương cô nương tựa như mèo bị đạp đuôi: “ Không được nói hươu nói vượn!”
A Man lặng lẽ trợn mắt.
Đầu năm nay còn không cho người ta nói thật, quả nhiên đại nha hoàn không dễ làm mà.
Một hồi sau, Khương Tự phân phó nói: “ Đi kêu lão Tần thông báo A Phi một tiếng, xem có thể nghe ngóng được chuyện của Dư công tử hay không.”
A Man: “......” Cô nương, ngài có thể kiên trì lâu hơn một chút rồi mới mở miệng có được không?
“ Nhanh đi!” Khương Tự cảm thấy xấu hổ, trừng A Man một cái.
“ Vâng, tiểu tỳ đi ngay đây.” A Man nín cười đi ra ngoài.
Khương Tự đứng dậy bước đi thong thả mấy bước, đi đến bên giường ngồi xuống, ôm gối mềm thở dài thật sâu.
Nàng đại khái còn phải dùng chút thời gian mới có thể triệt để buông xuống tên hỗn đản kia.
Đợi nửa ngày, A Man truyền về lời của A Phi, tự nhiên là không có thăm dò được chuyện của Úc Cẩn.
Trước mắt sự tình Úc Cẩn được phong Vương tuy rằng dẫn tới oanh động, nhưng lại giới hạn giữa hậu cung cùng các đại thần tin tức linh thông, tin tức còn chưa truyền ra bên ngoài. Đương nhiên, cho dù tin tức truyền đi, dù là ai cũng sẽ không nghĩ tới Thất hoàng tử với Dư Thất là một người, một lòng nghe ngóng tình huống của Úc Thất, A Phi sẽ không lưu ý đến những điểm này.
Cho nên Khương Tự khẳng định phải thất vọng rồi.
Lúc Úc Cẩn ra cửa mang theo Lãnh Ảnh, nửa ngày sau Long Đán cuối cùng cũng liên lạc được với Lãnh Ảnh.
“ Chủ, chủ tử phong Vương?” Hai mắt Long Đán trợn thật to, cái cằm suýt chút nữa rớt xuống.
“ Ừ.” Lãnh Ảnh lời ít mà ý nhiều.
Long Đán chọc chọc Lãnh Ảnh: “ Ngươi nói rõ chi tiết xem nào.”
Người này một gậy đánh không ra cái rắm, gấp chết người.
“ Ta cũng không biết rõ lắm, những người kia trước tiên nhốt ta lại, về sau lại thả ta ra, sau đó liền chúc mừng ta, ta mới biết được chủ tử được Hoàng Thượng phong Vương.”
Long Đán lau mặt một cái: “ Việc này có chút cổ quái rồi đó, ngươi có nhìn thấy chủ tử không?”
“ Không có, chủ tử bị cấm vệ trực tiếp mang đi diện thánh, về sau giải đi Tông Nhân phủ, đây đều là nghe những người đó nói lại.”
Thân vệ hoàng tử giống như Lảnh Ảnh, không có phía trên chỉ thị rõ ràng xử lý rất có co dãn.
Bởi vì Cảnh Minh Đế mệnh lệnh chỉ nhắc đến các hoàng tử, căn bản không thèm để ý những thị vệ đi theo này như thế nào, cho nên mới sẽ có Lãnh Ảnh bị giam ngay từ đầu, nghe nói Thất hoàng tử phong Vương lại lập tức được thả ra.
Hiện thực đang nói, đây chính là một người đắc đạo gà chó cũng thăng thiên.
“ Vậy ngươi đến tột cùng biết cái gì?” Long Đán tức giận nói.
“ Chủ tử ba ngày sau sẽ được thả ra.”
Sau ba ngày, sự kiện Thất hoàng tử phong Vương rốt cục truyền khắp triều chính.
Khương Tự vẫn không nhận được tin tức của Úc Cẩn, lại không tiện tùy tiện để A Phi tìm hiểu chuyện của hoàng tử, rốt cục nhịn không được đi tìm Khương An Thành nghe ngóng: “ Phụ thân, gần đây bên ngoài có chuyện gì mới mẻ không?”
“ Chuyện mới mẻ? Trong kinh ngày nào cũng có chuyện mới mẻ mà.”
“ Có quan hệ đến triều đình kìa?”
Khương An Thành nghĩ nghĩ: “ Đúng thật là có một cọc, vị Thất hoàng tử từ nhỏ nuôi dưỡng ở ngoài cung được phong Vương.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui