Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Nhị Ngưu quơ đuôi chạy vào, thấy chủ nhân ngồi không nhúc nhích, nằm xuống bên cạnh hắn, miệng chó đặt ở trên giày chủ nhân, thoải mái nheo mắt.

Nhị Ngưu yên tĩnh nhu thuận làm Úc Cẩn hạ mắt xuống trên người nó, đưa tay vuốt vuốt đầu của nó, lẩm bẩm nói: " Nàng thật đúng là không tức chết ta không bỏ qua......"

Hắn không cầu gì khác, chỉ hi vọng cùng với cô nương chưa gặp bao lâu đã đặt ở trong lòng bên nhau đến già, nhưng khi thực hiện vì sao lại khó như vậy chứ?

Úc Cẩn cho tới bây giờ chưa tùng nghĩ tới từ bỏ.

Hắn đã cho nàng một lần lựa chọn.

Sau khi biết nàng đính hôn, hắn cũng từng nhịn xuống xúc động giết người phóng hỏa mà yên lặng chúc phúc, thế nhưng chuyện chung thân của nàng không thành, hắn không có khả năng lần nữa trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác.

Nhưng nàng không nguyện ý rốt cuộc là vì cái gì?

Úc Cẩn rất hoang mang.

Hắn không phải tay ăn chơi phong lưu vương vấn trong bụi hoa, làm sao dỗ cho nữ tử vui vẻ cũng không am hiểu, lần lượt tới gần Khương Tự chẳng qua chỉ dựa vào một trái tim kiên nhẫn mà thôi.

Nhưng mà bây giờ hắn đã nếm được cái gì gọi là đau lòng, hận không thể mổ xẻ trái tim ra rồi quăng tới trước mặt người trong lòng, làm cho nàng xem thành tâm của hắn, cũng hỏi một tiếng vì sao.

Cho dù lấy chồng cũng không muốn gả cho hắn?

Úc Cẩn chỉ cần nghĩ đến lời này từ trong miệng Khương Tự nói ra, đã cảm thấy cả người như chìm ở trong khe hở băng tuyết, ngoại trừ lạnh thấu xương ra thì còn có cảm giác hít thở không thông che trời lấp đất.

Về sau sẽ không bao giờ gặp hắn nữa?

Úc Cẩn nâng chung trà lên rót mấy ngụm trà lạnh, uống cạn chén trà, sau đó vứt chén trà xuống mặt đất.

Chén trà vậy mà không vỡ, nhanh như chớp lăn hướng góc tường, nửa đường bị Nhị Ngưu giơ móng vuốt đè lại, lè lưỡi liếm liếm nước trà còn sót lại.

Cún bự lộ ra vẻ mặt khó chịu.

Uống không ngon, khó trách chủ nhân không vui.

Úc Cẩn đứng lên, đi qua đi lại trong phòng.

Thương tâm thì thương tâm, tức giận thì tức giận, hắn vẫn cứ thích A Tự!

Từ trong miệng Khương Trạm nghe đến mấy câu này tính là gì? Dù muốn nghe, hắn cũng phải nghe từ trong miệng A Tự mới giữ lời.

Tản bộ vài vòng, Úc Cẩn hạ quyết tâm: A Tự không tới gặp hắn, vậy hắn đi gặp A Tự là được rồi, dù sao so với một mình trằn trọc nghẹn ra nội thương tốt hơn nhiều.

Nếu thật sự tức đến đổ bệnh, lại không ai đau lòng.

Vĩnh Xương Bá phủ và Đông Bình Bá phủ chỉ cách nhau có một bức tường, bố cục hai phủ cơ bản cũng giống nhau.

Nhưng Vĩnh Xương Bá chuyên về kinh doanh, mấy năm trước đây bởi vì lập được đại công mà làm tước vị vốn dĩ kết thúc vào đời thứ ba cứ thế được kéo dài tiếp, toàn bộ Vĩnh Xương Bá phủ một lần nữa được đổi mới lại, thoạt nhìn có sức sống dạt dào hơn so với Đông Bình Bá phủ nhiều.

Trong khuê phòng Tạ Thanh Yểu bày biện một vài bồn hoa tươi, đồng dạng lộ ra một luồng sức sống bừng bừng.

" A Tự, ngươi có đang nghe ta nói chuyện không á?" Tạ Thanh Yểu nói một hồi, quay qua lại thấy bạn tốt đang thất thần, giơ tay đẩy nàng một cái.

Khương Tự lấy lại tinh thần: "Cái gì?"

Lúc này Nhị ca hẳn là tìm hắn nói rồi, cũng không biết hắn có phản ứng gì ——

" Xem xem, lại thất thần." Tạ Thanh Yểu đột nhiên lại gần, đôi mắt liên tục chớp chớp, " A Tự, ngươi thành thật khai ra, không phải động xuân tâm rồi chớ?"

" Nói bậy bạ gì đó." Khương Tự trừng bạn tốt một cái, thu hồi tâm tình rối bời.

Tạ Thanh Yểu đuổi nha hoàn đi, vẻ mặt nhiều chuyện nói: " Chẳng lẽ ngươi không nghe nói, gần đây kinh thành xuất hiện một vị Như Ngọc công tử hả."

" Như Ngọc công tử gì cơ?"

" Nghe nói vị công tử kia là công tử nhà phủ Doãn Thuận Thiên, tướng mạo đẹp, tài hoa cao, mới vào kinh không lâu."

Công tử nhà phủ Doãn Thuận Thiên?

Trước mắt Khương Tự lập tức hiện ra hình tượng của nam tử trung niên ánh mắt cơ trí để râu dài.

Vị công tử mà Tạ Thanh Yểu nhắc tới không lẽ là con trai của Chân đại nhân?

" Nếu mới vào kinh, sao lại tạo được thanh danh lớn như thế?" Khương Tự theo câu chuyện hỏi Tạ Thanh Yểu.

Tạ Thanh Yểu không khỏi mở to hai mắt, thật không thể tưởng tượng nổi: " A Tự, mấy ngày nay ngươi không lưu ý sự tình bên ngoài sao?"

" Chỉ nghe nói Thất hoàng tử được phong Vương, cái khác không nghe nói."

Nàng mấy ngày nay chỉ nhớ tới chuyện Úc Thất đột nhiên không thấy, nơi nào có tâm tư rãnh rỗi lưu ý Như Ngọc công tử gì gì đó.

Tạ Thanh Yểu che miệng cười: " Hoàng tử vương gia với chúng ta có liên quan gì đâu, đương nhiên vẫn là chuyện của Như Ngọc công tử có ý tứ hơn."

Nghe Tạ Thanh Yểu nói xong, Khương Tự mới biết được hai ngày này trong kinh thành lại phát sinh một sự kiện thu hút sự chú ý của người khác.

Kinh thành có một tửu lâu tên Trạng Nguyên Lâu, đám học sinh vì mưu đồ một chút danh tiếng tốt, mà vừa có tên tuổi sẽ lập tức chạy tới uống rượu, chủ nhân của Trạng Nguyên Lâu cũng là một người biết xử sự, phàm là học sinh làm ra thơ từ kinh người ngay tại chỗ sẽ được miễn phí tiền rượu, dần dà Trạng Nguyên Lâu liền thành chỗ tụ tập của văn nhân mặc khách.

Phủ Doãn Thuận Thiên trước kia là quan kinh thành, con cái kỳ thật đều sinh ra ở kinh thành, về sau mới theo cha đi nhậm chức. Như Ngọc công tử trở lại kinh thành, tự nhiên có một ít bạn thân chơi khi còn bé bày tiệc đón gió tẩy trần cho hắn, yến tiệc đón gió liền bày ở Trạng Nguyên Lâu.

Mọi chuyện vừa khéo, lúc ấy Trạng Nguyên Lâu có mấy thư sinh mặc phục sức của người Tây Lương, đang khiêu khích đám học sinh Đại Chu uống rượu trong tửu lâu.

Tây Lương cùng Đại Chu tiếp giáp, đã từng là nước phụ thuộc Đại Chu, về sau dù văn hóa cùng kinh tế của Đại Chu phồn vinh không suy, nhưng quân đội lại không nên thân, Tây Lương liền cánh cứng, dần dần không còn coi Đại Chu ra gì.

Cho tới bây giờ, Tây Lương luôn có xu hướng cạnh tranh với Đại Chu trên phương diện văn hóa, và thậm chí cho rằng bọn họ mới là nguồn gốc hưng thịnh của Bách Gia Chư Tử*.

(*Bách Gia Chư Tử là những triết lý và tư tưởng ở Trung Hoa cổ đại nở rộ vào giai đoạn từ thế kỷ thứ 6 đến năm 221 TCN trong thời kỳ Xuân Thu và Chiến Quốc. Đây là thời kỳ hoàng kim của triết học Trung Quốc vì rất nhiều hệ thống triết lý và tư tưởng được phát triển và bàn luận một cách tự do.)

Này cũng lợi hại, người Tây Lương nhanh chóng vượt qua người Tề cùng người Nam Lan, vinh quang vượt lên chèn ép người Đại Chu đứng đầu bảng.

Cố tình hai nước lại ở rất gần nhau, văn hóa phong tục tương tự, qua lại cũng nhiều hơn so với bất kỳ quốc gia nào, tỉ như học sinh Tây Lương đến Đại Chu du học chính là việc nhìn lắm thành quen.

Học sinh giao phong, đương nhiên không biết cũng khinh thường động nắm đấm, mà là so đấu thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa.

Trong mấy người Tây Lương có một văn nhân văn thải xuất chúng, thế mà lại ép cho đám học sinh Đại Chu đầy trong Lâu không dám ngẩng đầu, mà lúc này Như Ngọc công tử xuất hiện, từ đối câu đối đến ngâm thơ làm phú, mạnh mẽ đả kích khí thế của người Tây Lương, cuối cùng làm cho bọn họ thua tâm phục khẩu phục, xám xịt rời đi.

Người Đại Chu thích nhất xem náo nhiệt, huống chi vẫn là chuyện phong nhã tăng thể diện cho nhà mình, rất nhanh sự tình Như Ngọc công tử khuất nhục tài tử Tây Lương liền truyền ra.

" Vị Chân công tử đó à, nghe nói không lớn hơn chúng ta bao nhiêu cũng đã là tú tài, còn muốn tham gia thi Hương năm nay cơ. Ngươi nói lợi hại hay không?" Ở trước mặt bạn khuê mật Tạ Thanh Yểu không có gì phải thẹn thùng, ánh mắt sáng ngời nói về đề tài các tiểu nương tử đều thích nghị luận.

Khương Tự gật đầu: "Lợi hại."

Có một phụ thân như Chân đại nhân, vị Chân công tử kia tất nhiên là người cực kỳ thông minh.

Thấy Khương Tự không hứng thú lắm, Tạ Thanh Yểu cũng không nhắc tới nữa.

Thiếu niên lang xuất sắc ưu tú sẽ dẫn tới thiếu nữ chú ý chính là nhân chi thường tình, còn nói phương tâm âm thầm ao ước thì lại chưa đến mức đó.

" Cô nương, bánh Bông Tuyết có rồi." Một tỳ nữ áo xanh nhận được Tạ Thanh Yểu cho phép, bưng một khay sứ hình lá sen đi đến.

Trên khay lá sen xanh biếc, điểm tâm tuyết trắng bày thành hình đóa hoa rắc sợi dừa lên trên, thoạt nhìn thoải mái khoan khoái lại ngon miệng, làm cho người ta thèm nhỏ dãi.

Tạ Thanh Yểu cười hì hì cầm lên một khối bánh Bông Tuyết đưa tới bên môi Khương Tự: " A Tự ngươi nếm thử xem, nữ đầu bếp trong phủ chúng ta làm bánh Bông Tuyết chính là tuyệt nhất, ta mỗi ngày đều phải ăn hai khối, nếu không phải sợ béo phì, một khay đều có thể ăn hết."

Khương Tự thưởng thức, quả nhiên mỹ vị ngon miệng, lập tức tán thưởng không dứt.

Tạ Thanh Yểu thấy Khương Tự thích, mím môi cười.

Nhìn thấy bạn tốt tươi cười ngọt ngào, Khương Tự thầm nghĩ phiền não của Vĩnh Xương Bá phu nhân hẳn là đã được giải quyết rồi.

Ai ngờ chuyển ngày, Vĩnh Xương Bá phủ liền xảy ra một chuyện lớn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui