Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Editor: Khuynh Vũ
Vừa nghe Chân Thế Thành nói như vậy, đám người Vĩnh Xương Bá lập tức xích lại gần để xem.
Trên giấy dầu ố vàng nằm hai sợi tóc dài, trong đó một sợi toàn thân màu đen, một sợi khác từ gốc sợi tóc đã trắng hơn phân nửa. Hai sợi tóc này có một đặc điểm rõ ràng, uốn lượn như gợn sóng, lại nhìn một đầu tóc dài rối tung của Đậu Nương, chính như rong biển uốn quăn.
Người có kiểu tóc quăn trời sinh này cực kỳ hiếm thấy, nếu nói trùng hợp sẽ không ai tin.
Đám người nhìn về phía Đậu Nương ánh mắt lập tức thay đổi, căm ghét cũng có, căm hận cũng có, hiếu kì cũng có.
Sợi tóc Chân đại nhân phát hiện từ chỗ hung thủ ẩn thân giống y như tóc của Đậu Nương, phu nhân nhất định là do Đậu Nương hại chết không thể nghi ngờ. Chính là Đậu Nương chỉ là một đầu bếp nữ vì sao phải hại phu nhân? Phu nhân rõ ràng có ân với Đậu Nương kia mà.
Đám người không hẹn mà cùng nghĩ đến vấn đề này, tất cả đều không chuyển mắt nhìn chằm chằm Đậu Nương.
Có một bà tử quản sự bỗng nhiên ồ lên một tiếng.
Chân Thế Thành lập tức nhìn về phía bà tử quản sự vừa phát ra tiếng: " Ngươi nghĩ đến cái gì chăng?"
Bà tử quản sự vẻ mặt không xác định, do dự không có mở miệng.
" Vô luận nghĩ đến cái gì đều có thể nói ra, sai cũng không sao, sẽ không ai truy cứu ngươi." Chân Thế Thành trấn an bà tử quản sự đồng thời cho Vĩnh Xương Bá một ánh mắt.
Đã trải qua sai lầm nghĩ rằng mình sát hại thê tử, lại đến đại nha hoàn Thu Lộ cùng thông phòng Triều Vân, hiện giờ cuối cùng cũng lôi được Đậu Nương ra, hiện tại điều Vĩnh Xương Bá muốn biết nhất chính là động cơ giết người của Đậu Nương, cho nên dưới ánh mắt ra hiệu của Chân Thế Thành lập tức nói: " Đại nhân nói không sai, ngươi nghĩ ra cái gì thì cứ nói, nói sai không quan trọng, nếu nói ra hữu dụng quay đầu sẽ có thưởng."
Bà tử quản sự nghe xong không băn khoăn nữa, nhanh chóng quét Đậu Nương một cái rồi nói: " Nhìn thấy một đầu tóc này của Đậu Nương, lão nô đột nhiên nhớ tới một người nha hoàn, nha hoàn kia cũng có một đầu tóc dài uốn quăn trời sinh, có điều nàng ta hơn mười năm trước đã bị đuổi đi rồi."
Chân Thế Thành nghe xong trong lòng hơi động.
Trên danh sách viết Đậu Nương năm nay ba mươi bốn tuổi, phóng tới mười mấy năm trước chính là tuổi làm nha hoàn.
" Nha hoàn kia gọi ——" Bà tử quản sự cố gắng nhớ lại, đột nhiên vỗ đùi, " Lão nô nhớ rồi, nha hoàn kia gọi A Oản!"
Hai chữ "A Oản" vừa ra, một ít lão nhân của Vĩnh Xương Bá phủ lờ mờ có ấn tượng.
Tên đại quản sự lúc trước vẫn luôn đáp lời Chân Thế Thành nhìn chằm chằm Đậu Nương sắc mặt càng đại biến, bật thốt lên: " Ngươi là A Oản?"
Mi mắt Đậu Nương run rẩy, chậm rãi chuyển mắt nhìn về phía Vĩnh Xương Bá.
Cái nhìn kia vậy mà lộ ra hận ý thấu xương.
Đại quản sự nói làm cho bà tử quản sự lập tức bừng tỉnh đại ngộ: " Ta nói sao mà càng nhìn Đậu Nương càng cảm thấy quen mắt, trời ạ, nàng ta còn không phải là A Oản năm đó bị đuổi đi sao!"
Thời gian hơn mười năm đủ để làm một người trở nên hoàn toàn thay đổi, đặc biệt là những người vốn cũng không quen thuộc, hơn mười năm sau gặp lại không nhận ra cũng không hiếm lạ.
Có điều sau khi một đặc điểm đặc biệt bị vạch ra, van ký ức của mọi người liền được mở ra.
Bà tử quản sự lúc đầu còn do dự đến cuối cùng kiên định, vỗ tay nói: " Không sai, nàng ta chính là A Oản!"
Đám người bắt đầu nghị luận.
" A Oản là ai vậy?" Tiểu nha hoàn tuổi còn trẻ hiếu kì hỏi.
" Không biết nha, chưa từng nghe nói trong phủ có một người như vậy."
" Khi đó các ngươi còn chưa vào phủ làm việc đâu, nhưng ta thật ra lờ mờ có chút ấn tượng, hơn mười năm trước có một nha hoàn gọi A Oản bởi vì chọc Bá gia cùng phu nhân không vui mà bị đuổi ra ngoài, có điều khi đó nàng ta hầu hạ ở nơi nào đã không nhớ rõ nữa......"
Đậu Nương đứng ở trung tâm, mặc cho người ta nghị luận, trên mặt nhìn qua tuy rằng xem như bình tĩnh, nhưng tay xuôi ở bên người lại run nhè nhẹ.
Rốt cuộc vẫn bị nhận ra sao? Tóc nàng ta bao bọc kín kẽ như vậy, vị Chân đại nhân này làm sao có thể kết luận hai sợi tóc rơi vào trong tủ quần áo chính là của nàng? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng ta là một trong hai người ở lại phòng bếp chưa từng đi ra?
Chân Thế Thành tạm thời phơi Đậu Nương ở một bên, tiếp tục hỏi bà tử quản sự: " Năm đó A Oản vì sao bị đuổi đi?"
Bà tử quản sự hiển nhiên còn có ấn tượng, nghe vậy lập tức nhìn về phía Vĩnh Xương Bá.
Vĩnh Xương Bá hoàn toàn không nhớ nổi người A Oản này, một tiểu nha hoàn hơn mười năm trước bị đuổi đi ông làm sao có thể nhớ kỹ, lập tức nói: " Nói!"
Bà tử quản sự yên tâm nói: " Khi đó phu nhân mang bầu thế tử, liền muốn chọn một nha hoàn thông phòng hầu hạ Bá gia. Phu nhân lúc ấy chọn ra mấy người, cuối cùng định ra Xuân Mai, ai ngờ A Oản đột nhiên chạy đến trước mặt phu nhân, một hai nói Bá gia đã...... Đã có được thân thể của nàng. Phu nhân cho rằng A Oản vì muốn lên làm thông phòng mà hồ ngôn loạn ngữ bại hoại thanh danh Bá gia, tâm tư bất chính, liền đuổi nàng ta ra khỏi phủ......"
Vĩnh Xương Bá vừa nghe vừa nhíu mày, mơ hồ có ấn tượng.
Hơn mười năm trước, hình như là có một nha hoàn như thế chạy đến trước mặt phu nhân khóc lóc sướt mướt, có điều ông căn bản không để trong lòng, ngay cả nha hoàn kia gọi là gì cũng chưa từng lưu ý.
Chẳng lẽ nói, tai họa này chính là mầm tai họa năm đó chôn xuống?
Lúc này một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến.
" Đại nhân, tìm được rồi!" Một nha dịch bước nhanh đi đến trước mặt Chân Thế Thành, cầm vật trong tay trình lên.
Đó là một đôi giày vải kiểu nữ, nhìn qua có chút cũ, trên mặt giày còn có mỡ đông, phi thường phù hợp với người mang giày làm việc ở phòng bếp.
" Đại nhân, đây là giày lục ra từ trong hòm tre trong phòng Đậu Nương, dùng y phục này trùm lại. " Nha dịch cầm lên một kiện y phục nửa mới nửa cũ nói.
Dùng một kiện y phục trùm lại một đôi giày cũ nát, cái này hiển nhiên không hợp với lẽ thường.
Nha dịch rất nhanh lật ngược giày lại lộ ra đế giày: " Đại nhân ngài coi!"
Trên đế giày có đường vân nhàn nhạt, giữa khe hở những đường vân kia có chỗ dính vết bẩn, có chỗ màu sắc hơi phiếm nâu.
Chân Thế Thành nhìn chằm chằm màu nâu đó, ánh mắt co rụt lại.
Bằng vào kinh nghiệm, đây là giày dẫm lên máu tươi lưu lại.
Chân Thế Thành đem giày giơ lên trước mặt Đậu Nương: "Đậu Nương, hai sợi tóc ngươi có lẽ còn có thể giảo biện, vậy lại thêm đôi giày dính máu này nữa thì sao?"
Hắn lúc trước phái thủ hạ vào trong phòng Đậu Nương tìm kiếm manh mối, cố ý nhấn mạnh giày, nguyên nhân rất đơn giản.
Trước khi Đậu Nương hành hung có thể mặc hai tầng áo ngoài, sau khi hành hung thì cởi áo ngoài cùng bộ y phục bị bắn máu tươi đem chôn, trên người lại sạch sẽ, nhưng nàng ta tám chín phần mười sẽ không chuẩn bị hai đôi giày, như thế quá không thuận tiện. Nếu thế, Đậu Nương liền không thể chôn cả giày trên chân lẫn huyết y cùng nhau, bằng không nàng ta đi chân trần trở về phòng, trên đường một khi gặp được người khác thì sẽ không nói rõ được.
Một đôi giày mang lúc hành hung, với tính cách kín đáo của Đậu Nương tất nhiên sẽ không xỏ vào lần nữa, nhưng trong khoảng thời gian ngắn muốn tiêu hủy hoàn toàn căn bản không kịp, tạm thời dấu kỹ là lựa chọn tốt nhất.
Mà sự thật cũng chứng minh hắn đoán không lầm.
" Đại nhân, còn có cái này." Nha dịch lại lấy ra một cái hầu bao màu trắng trình lên cho Chân Thế Thành, " Đây là hầu bao phát hiện được trong gối đầu của Đậu Nương, thuộc hạ ngửi được một mùi hương lạ lùng, lại thấy cái hầu bao này giấu bí ẩn có lẽ có gì đó kỳ quặc, liền mang về theo."
Chân Thế Thành đưa hầu bao đến chóp mũi ngửi ngửi, cười lạnh nói: " Đậu Nương, mùi hương lạ lùng lưu lại trong tủ treo quần áo không có gì khác với hầu bao này của ngươi, bây giờ ngươi còn lời gì để nói?"
Đậu Nương bờ môi trắng bệch nhìn chằm chằm hầu bao, trong lòng biết đại thế đã mất, cười thảm một tiếng: " Ta không lời nào để nói, chỉ hận Vĩnh Xương Bá không bởi vì xấu hổ ngộ sát thê tử mà tự sát, thật là trời xanh bất công!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui