Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Lúc này thế nhân rất tin quỷ thần, không dám dễ dàng chỉ tay lên trời cao thề thốt. Tô Thanh Tuyết một phát thề độc, mọi người liền tin tám chín phần mười.
Khương Tự lại không tin.
Người ở đây, ngoài người tính kế nàng ra, không có ai rõ hơn nàng vì sao Tô Thanh Ý lại quấn lấy nàng.
Nếu như Tô Thanh Ý gặp nàng là trùng hợp, có lẽ sẽ không có người thứ ba tồn tại, nhưng nếu tỳ nữ áo xanh cố tình dẫn nàng đến bên Cúc Hà hồ, vậy thì Tô Thanh Ý chờ ở Triêu Dương đình không thể nghi ngờ là có người an bài.
Chính như lời Úc Thất nói, Tô Thanh Ý là một đứa ngốc, muốn hắn ta thành thành thật thật chờ ở trong đình căn bản không có khả năng, vậy thì tất nhiên có người đang ở trong đình dỗ dành hắn ta chơi.
Khương Tự lẳng lặng nhìn Tô Thanh Tuyết chỉ trời thề, khóe miệng hơi nhếch.
Bất luận Tô Thanh Tuyết giải thích ra sao, người kia là Tô Thanh Tuyết có khả năng lớn nhất, trừ phi nàng choáng váng mới tin lời Tô Thanh Tuyết nói khăn tay là bị gió thổi qua.
Tô đại lão gia nhìn thứ nữ vẻ mặt nghiêm nghị, thở dài, quay đầu nói với Chân Thế Thành: “Thôi, khuyển tử hẳn là trượt chân rơi xuống nước, hôm nay làm phiền Chân đại nhân đi một chuyến rồi.”
Chân Thế Thành nhíu mày nhìn Tô đại lão gia.
Hắn rõ ràng cảm giác được đối phương không muốn tiếp tục truy đến cùng nữa, mà đây là bệnh chung của rất nhiều nhà phú quý.
Với bọn họ mà nói, chân tướng thường thường không quan trọng bằng thể diện gia tộc.
Chân Thế Thành lại không định giữ mặt mũi cho Tô đại lão gia.
Dân không cử quan không truy xét, nếu Nghi Ninh Hầu phủ không mời quan phủ tham gia, hắn đương nhiên sẽ không ăn no rửng mỡ chạy tới tra án, nhưng nếu đã mời hắn tới, không điều tra rõ chân tướng đã muốn hắn chạy lấy người, đây là cố ý làm hắn ngủ không yên sao?
Phàm là người muốn làm ảnh hưởng giấc ngủ của Chân đại nhân, Chân đại nhân sẽ như gió thu quét hết lá vàng vô tình đối đãi.
“Ai nói lệnh công tử là trượt chân rơi xuống nước?” Chân Thế Thành híp mắt hỏi lại.
Tô đại lão gia ngẩn ra: “Chân đại nhân đây là ý gì?”
Chân Thế Thành nhìn về phía Úc Cẩn: “Dư ——”
Hơi do dự một chút, Chân Thế Thành kêu: “Tiểu Dư à, ngươi nói cho bọn họ nghe đi.”
Hắn nói mà, có một hoàng tử đi theo tra án ngay cả xưng hô cũng phiền toái như vậy, cũng may vị Thất hoàng tử này biết nhẫn nại hơn so với trong tưởng tượng của hắn nhiều, không phải cái loại bao cỏ chỉ biết làm dáng.
Trong bất tri bất giác, Chân Thế Thành đã tán thành biểu hiện hôm nay của Úc Cẩn.
Úc Cẩn rõ ràng cảm giác được tầm mắt của mọi người đều dừng ở trên người mình, trong đó có một đạo ánh mắt làm con tim be bé của hắn nhảy nhót không thôi, lại rất nhanh cưỡng ép bản thân bình tĩnh trở lại.
Hắn đi hướng bờ hồ Cúc Hà, dừng lại ở nơi hai dấu chân cuối cùng mà Tô Thanh Ý lưu lại, chỉ vào mặt đất nói: “Không biết các vị có lưu ý dấu vết ở chỗ này không?”
Dấu vết?
Mọi người bị hỏi đến sửng sốt.
Úc Cẩn nhàn nhạt giải thích nói: “Bờ hồ ẩm ướt, chỉ cần là người từng hoạt động ở chỗ này, ắt sẽ lưu lại dấu vết.”
“Ngươi là chỉ những dấu chân này?” Tô đại lão gia hỏi.
“Dấu chân chỉ là một trong số đó. Các vị có thể thử nghĩ một chút, nếu Tô nhị công tử là trượt chân rơi xuống nước, vậy chắc chắn phải có một chút dấu vết sau khi chân hắn ta trượt vào trong hồ, thế nhưng nơi này lại không có. Này thuyết minh cái gì?” Úc Cẩn đem vấn đề vứt cho mọi người, không đợi mọi người trả lời liền dùng ngữ khí chắc chắn khẳng định nói, “Thuyết minh hắn ta là bị người đột ngột đẩy vào trong hồ, cho nên mới không có lưu lại dấu vết như vậy.”
Chân Thế Thành không khỏi gật đầu.
Lúc trước nhân dịp không ai chú ý Thất hoàng tử liền lặng lẽ đề ra manh mối này với hắn, với hắn mà nói đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Niềm vui ngoài ý muốn này, cũng không phải chỉ riêng án này của Nghi Ninh Hầu phủ, mà là một ít kinh nghiệm của Thất hoàng tử đối với phương diện dấu vết làm cho công cuộc phá án sau này của hắn có thêm một cái phương hướng.
Dấu vết cùng chứng cứ quan trọng như nhau.
Tô đại lão gia nghe xong nhíu mày: “Đây chỉ là phỏng đoán mà thôi ——”
Úc Cẩn cười lạnh đánh gãy lời ông ta: “Không, đây là chứng cứ thiết thực hiện trường lưu lại. Tô thế tử cho rằng lệnh công tử trượt chân rơi xuống nước, mới là suy đoán không hề có căn cứ.”
Nói tới đây, khóe miệng hắn khẽ nhếch, treo giễu cợt: “ Ngay cả phỏng đoán cũng chưa đáng nói tới.”
Khương Tự nhìn về phía Úc Cẩn ánh mắt sâu thẳm hẳn.
Kiếp trước nàng quen thuộc lời ngon tiếng ngọt cùng thân thử cao siêu của hắn, cũng không biết ở mặt phá án hắn còn có kiến giải như vậy.
Giờ khắc này, tâm tình Khương Tự có chút phức tạp.
Nàng vẫn luôn cảm thấy hiểu rất rõ đối phương, hiện tại xem ra, muốn hoàn toàn hiểu rõ một người nào phải chuyện dễ dàng như vậy.
Phát hiện ánh mắt lia tới, Úc Cẩn hơi hơi chuyển mắt, châm biếm nháy mắt chuyển mềm.
Khuôn mặt Tô đại lão gia cực kỳ khó coi, ẩn nhẫn giận dữ nói: “Chân đại nhân, cấp dưới của ngài có lẽ nên quản thúc một chút!”
Chân Thế Thành nghiêm túc nói: “Tô thế tử yên tâm, quay đầu bản quan chắc chắn quản giáo thật tốt.”
Hứa hẹn suông mà thôi, dù sao sẽ không rớt nửa miếng thịt.
Tô đại lão gia nghe Chân Thế Thành nói như vậy, tự giác vãn hồi nấy phần mặt mũi, sắc mặt hơi hòa hoãn.
Lúc này một đạo thanh âm mềm nhẹ truyền đến: “Ta có mấy câu muốn nói.”
Mọi người nghe tiếng nhìn lại, liền thấy Khương Tự đứng dậy.
“Tứ muội ——” Khương Y nhịn không được kêu một tiếng, mặt mang lo lắng.
Khương Trạm lại việc không liên quan mình hai tay ôm ngực, không có bất luận hành động gì ngăn cản Khương Tự ra mặt.
Khương Nhị công tử nghĩ rất đơn giản: Không có gì phải ngăn cản cả, dù sao ai muốn khi dễ Tứ muội, vung nắm đấm đánh người là được rồi.
Tô đại lão gia nhìn Khương Tự, nhíu mày: “Chuyện của người lớn, ngươi không cần xen vào.”
Khương Tự nghiêm mặt nói: “Đại cữu, lúc trước cháu gái ngoại bị cho là hung thủ, nếu không bắt được hung thủ chân chính mặc cho thế nhân suy đoán lung tung, luôn có một số người sẽ kéo lên trên người ta. Ta không phải muốn xen vào chuyện của người lớn, mà là thân đã ở trong đó, thân bất do kỷ. Một khi đã như vậy, ta đương nhiên có tư cách nói nói mấy câu, ngài nói xem?”
Tô đại lão gia không nghĩ tới cháu gái ngoại ngày thường ít lời thế mà giờ lại có thay đổi lớn như vậy, nhìn xoáy sâu nàng một cái mới nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Khương Tự đi đến trước mặt Tô Thanh Tuyết, nhìn nàng ta không chớp mắt.
Tô Thanh Tuyết vừa mới nhẹ nhàng thở ra, thấy thế cả người lại bắt đầu căng cứng: “Ngươi muốn làm gì?”
“Nhị biểu muội có dám phát thề lần nữa không?”
“Cái gì?”
“Cái khác đều không cần sửa, chỉ là có một chỗ, Nhị biểu muội nói nếu như Nhị biểu đệ bị ngươi hại chết mặc cho thiên lôi đánh xuống, nơi này ta cảm thấy quá tuyệt đối, không bằng đổi thành nếu cái chết của Nhị biểu đệ có liên quan đến Nhị biểu muội thì mặc thiên lôi đánh xuống đi.” Khương Tự nhàn nhạt nói.
Đã có người tính kế nàng, muốn để cho Tô Thanh Ý bại hoại danh tiết của nàng, bước hành động kế tiếp của người trốn ở trong Triêu Dương đình chắc sẽ là đưa người khác tới bắt tại trận, nhưng đối phương không ngờ rằng nàng lại thoát thân nhanh như vậy.
Có thể thử nghĩ, ngay khi nàng mang theo A Man vội vàng rời đi, phản ứng hợp lý nhất của Tô Thanh Ý đó là một lần nữa trở lại trong Triêu Dương đình, bởi vì nơi đó còn có người bồi hắn ta chơi đùa.
Nhưng Tô Thanh Ý lại đã chết.
Khương Tự có thể khẳng định, Tô Thanh Tuyết có lẽ không phải hung thủ hại chết Tô Thanh Ý, cho nên mới dám chỉ thiên phát thề độc, nhưng nếu nói nàng ta với việc Tô Thanh Ý chết không có liên quan, tuyệt đối không có khả năng.
“Nhị biểu muội sao không nói lời nào?”
Tô Thanh Tuyết sắc mặt xanh mét, cười lạnh nói: “Thật là buồn cười, Tự biểu tỷ cũng không phải cha mẹ ta, có tư cách gì yêu cầu ta thề lần hai?”
Nhìn Tô Thanh Tuyết tức muốn hộc máu, Khương Tự lành lạnh cười: “Xem ra Nhị biểu muội không dám.”
Tô Thanh Tuyết cắn môi trừng Khương Tự, nhịn không được đánh cái rùng mình.
Lẽ nào nàng ta biết cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui