Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Trên thuyền hoa đèn đuốc sáng trưng, bóng người chen chúc, âm thanh đàn sáo lượn lờ bay vào trong tai.
Khương Tự nghiêng tai lắng nghe, rõ ràng nghe được âm điệu có vẻ tùy tiện của thiếu niên: “ Chỉ chừa mấy tiểu quan* hầu hạ là được rồi, những hoa nương đó toàn bộ cho xuống thuyền đi, người nhiều ngay cả chỗ đặt chân cũng không có.”
(* #Vũ: Tiểu quan này như mấy em trai làm trai bao hầu hạ ấy》 Edit by Khuynh Vũ - Đăng độc quyền tại Wattpad》)
Thanh âm hơi nghi hoặc của Khương Trạm truyền đến: “Tiểu quan?”
Thiếu niên lúc trước mở miệng cười nói: “ Dù sao hôm nay chúng ta tới uống rượu, có nữ tử ở đây uống không thoải mái, có điều nếu Khương huynh thích hoa nương, vậy cho ngươi lưu lại hai người.”
A Man nghe được mấy lời này, không khỏi nhìn về phía Khương Tự.
Đám bạn bè của Nhị công tử hóa ra là cái dạng này, xem xét như thế, còn không bằng Dư công tử đâu.
Khương Tự banh mặt nghe huynh trưởng đáp thế nào.
Nàng bỗng nhiên cảm thấy bình thường phụ thân đại nhân đối với Nhị ca vẫn quá khoan dung, với đứa con như này phải đánh cho thật mạnh.
“Không cần, không cần, tiểu quan là được rồi.” Khương Trạm vội vàng nói.
Nói đùa cái gì vậy, hắn là cái loại người ăn chơi đàng điếm này sao, tới nơi này chủ yếu là bởi vì gặp phải phiền toái Dương Thịnh Tài giúp hắn một phen, cho nên hắn mới nể mặt Dương Thịnh Tài cùng ăn bữa cơm giải hòa với tên tiểu tử Thôi Dật, bằng không hắn mới không theo bọn họ tới sông Kim Thủy đâu.
Khụ khụ, cho dù tới cũng là tự mình tới mới nhẹ nhõm tự tại.
Khương Tự nghe được khóe miệng giật giật.
Cái gì kêu tiểu quan là được rồi? Nhị ca ngốc nghếch này!
Rất nhanh mấy nữ tử trang điểm lộng lẫy lục tục từ trên thuyền hoa đi xuống.
Khương Tự chuẩn bị hai bộ xiêm y, một bộ là váy áo tựa tựa thân phận hoa nương, còn trên người nàng mặc lại là một thân nam trang.
Mấy ngày nay nàng thường xuyên đến bờ sông Kim Thủy cẩn thận quan sát, thân trang phục này chính là cách ăn mặc phổ biến của những tiểu quan trên sông Kim Thủy. Không phải loại tiểu quan vừa xuất hiện là có thể hấp dẫn tầm mắt mọi người, mà là loại không đáng chú ý thích hợp bưng trà đổ nước.
Khương Tự bôi bôi xóa xóa khuôn mặt, vốn dĩ một khuôn mặt xuất chúng liền trở nên bình thường, cùng y phục cực kỳ tương xứng.
“Lão Tần, phụ một tay, đỡ ta lên thuyền hoa đi.”
“Cô nương, vậy còn tiểu tỳ?” A Man vội vàng hỏi.
Đứng ở mạn thuyền Khương Tự quay đầu lại: “Ngươi với lão Tần ở lại trên thuyền, đợi lát nữa chuẩn bị tiếp ứng ta với Nhị công tử.”
Chuyện tới trước mắt, A Man hoàn toàn không an tâm: “Cô nương, một người ngài lên thuyền hoa quá nguy hiểm, để tiểu tỳ cùng đi với ngài đi, có tình huống gì nô tỳ còn có thể che chở ngài ——”
“Dong dài.” Khương Tự trầm mặt, “Người nhiều ngược lại thêm phiền, ta sẽ không có việc gì. Lão Tần, động thủ đi.”
Lão Tần gật gật đầu, chèo thuyền nhỏ tới gần sát sườn thuyền hoa, nâng Khương Tự lên đưa nàng lên trên thuyền hoa.
Mắt thấy Khương Tự động tác linh hoạt trèo qua lan can đi vào trong, trong mắt lão Tần chợt lóe sáng.
Hắn vẫn luôn cho rằng cô nương chỉ là một nữ tử mềm yếu tay trói gà không chặt, nhưng nhìn dáng người linh hoạt của cô nương vừa rồi, ngược lại có chút ý tứ.
Đương nhiên, lão Tần cũng không quan tâm nhiêu đó, từ giờ trở đi hắn sẽ thời khắc không rời xung quanh thuyền hoa, một khi cô nương gặp nguy hiểm có thể ngay lập tức nghĩ cách cứu viện.
“Lão Tần.” A Man nhìn phương hướng Khương Tự biến mất nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Lão Tần không đáp lời, sắc mặt bình tĩnh nhìn về phía A Man.
“Ngươi nói cô nương là chuẩn bị đánh ngất Nhị công tử rồi khiêng rời thuyền sao?”
Mục đích chân chính Khương Tự tới thuyền hoa đương nhiên không thể nói cho A Man.
“Không biết.” Lão Tần lời ít mà ý nhiều.
A Man nhìn chằm chằm thuyền hoa thở dài: “Cô nương thật không dễ dàng mà.”
Khương Tự trà trộn vào thuyền hoa, ngựa quen đường cũ đi hướng đại đường.
Thuyền hoa như vậy lúc trước nàng đã tới mấy lần rồi, đối với phân bố trong đó cũng đã hiểu rõ trong tim.
Trong đại đường sáng như ban ngày, đám người Khương Trạm đã ngồi vào chỗ ở trước bàn.
Vài tên tiểu quan mặt mày không quá xuất chúng bưng trái cây rượu thịt tới tới lui lui, có vài tên tiểu quan cẩm y hoa phục khác ngồi bồi ở bên cạnh đám người Khương Trạm nói giỡn giải trí.
Khương Trạm nhíu mày: “Chúng ta uống rượu, để mấy người này ngồi một bên lải nha lải nhải làm gì? Thật mất hứng!”
Hiển nhiên Khương Nhị công tử là một " Thẳng nam " không có chút hứng thú nào với nam sắc.
Dương Thịnh Tài hôm nay mặc một bộ áo tím sa mỏng, nổi bật khuôn mặt như quan ngọc của gã ta, môi hồng răng trắng, quả nhiên một tướng mạo đẹp mắt.
Khương Tự lẫn vào trong tiểu quan bưng trà rót nước, mắt lạnh đánh giá gã ta, thầm nghĩ trong lòng một tiếng mặt người dạ thú.
Dương Thịnh Tài bị Khương Tự thóa mạ trong lòng hiển nhiên hôm nay tâm tình rất tốt, với Khương Trạm phá lệ khoan dung, nghe vậy lập tức đuổi mấy tiểu quan ăn mặc diêm dúa ra ngoài.
Khương Trạm cảm thấy tự tại hơn rất nhiều, mặt mày vốn thanh tuấn bởi vì có ý cười nhàn nhạt mà càng toát lên nét tuấn lãng vô song.
Mắt Dương Thịnh Tài sáng lên, duỗi tay khoác lên bờ vai Khương Trạm: “Khương huynh, ta còn muốn cảm ơn huynh hôm nay cho ta mặt mũi. Nào, chúng ta uống trước một chén.”
Khương Tự nhìn chằm chằm móng heo chiếm tiện nghi của huynh trưởng, hận không thể rút đao ra chặt xuống.
Dương Thịnh Tài không khỏi cảm thấy cánh tay chợt lạnh, theo bản năng lắc lắc đầu.
Hử, nhất định là ảo giác rồi.
Khương Nhị công tử ngay thẳng hoàn toàn không phát hiện không ổn, bưng chén rượu lên rất thống khoái chạm cốc với Dương Thịnh Tài.
Hai người uống một hơi cạn sạch, Dương Thịnh Tài cười to: “Ta rất thích người thống khoái như Khương huynh, không giống một ít người uống chén rượu còn bày đặt ra sức khước từ, không lên được mặt bàn!”
Ngoài Khương Trạm ra, bốn thiếu niên ở đây một người là Dương Thịnh Tài, tổ phụ là đương triều Lễ Bộ Thượng Thư, tỷ ruột là Thái Tử Phi. Một người là Thôi Dật, phụ thân là danh tướng đương triều, mẫu thân là Vinh Dương trưởng công chúa. Còn hai thiếu niên khác một người là công tử nhà Lễ Bộ thị lang, một người là con trai của Đan Hà quận chúa.
Bốn người tụ vào với nhau, cũng coi như đám công tử ca trong vòng đỉnh cấp ở chốn kinh thành, vì thế Dương Thịnh Tài nói ra lời này rất có phân lượng.
Khương Trạm cười: “Ta cũng thích người thống khoái.”
Tuy rằng ngay từ đầu hắn cảm thấy Dương Thịnh Tài người này có chút nữ khí, nhưng sau khi tiếp xúc cũng coi như không tồi. Ít nhất đáng tin hơn Thôi Dật kia nhiều.
Hắn vừa nở nụ cười, Dương Thịnh Tài càng nhiệt tình hơn.
Một bên Thôi Tự dưới ám chỉ của Dương Thịnh Tài bưng lên chén rượu: “Khương huynh, trước kia là tiểu đệ không hiểu chuyện, mong rằng huynh đừng trách, uống chén rượu này xong, về sau chúng ta chính là bằng hữu.”
Khương Trạm vốn chính là kiểu người trọng nghĩa khinh tài, kết giao bằng hữu công tử ca rộng rãi, nghe xong lời này tuy rằng trong lòng vẫn không thích Thôi Tự cho lắm, nhưng xem ở mặt mũi Dương Thịnh Tài vẫn nhịn xuống, nâng chén chạm một cái rồi ngửa đầu uống cạn.
Hai gã thiếu niên khác vỗ bàn nhao nhao khen hay: “Khương huynh thật sự là thống khoái, các huynh đệ gặp ngươi liền thấy hợp ý, nào nào, chúng ta làm một chén.”
Khương Tự nhìn Khương Trạm trái một chén rượu phải một chén uống vào bụng, tức giận đến đau răng.
Nhị ca ngốc của nàng, thật nên sớm tìm một tẩu tử cọp mẹ quản giáo cho thật tốt, dám đi theo mấy đám bạn bè xấu xa này chơi bời trước đánh cho gần chết rồi nói sau.
Mắt thấy Khương Trạm hai má phiếm hồng, ánh mắt mê ly, đã có cảm giác say, Dương Thịnh Tài thân thiết ôm lấy bờ vai hắn: “Khương huynh, chỉ uống rượu suông chẳng phải không thú vị, chúng ta chơi cái khác đi.”
Đôi mắt mặc ngọc của Khương Trạm hơi hơi trợn to, có sự hồn nhiên cùng tò mò của thiếu niên: “Chơi cái gì?”
Dương Thịnh Tài đột nhiên đứng dậy xích sát vào Khương Trạm, ở bên tai hắn thổi nhẹ làn hơi: “Lập tức ngươi sẽ biết.”
Khương Trạm còn đang phát ngốc, Dương Thịnh Tài há mồm, nhẹ nhàng cắn vành tai hắn.
Cả mấy tiểu quan ở bên trong đám người Thôi Tự đều phát ra từng đợt cười khẽ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui