Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đối với kiếp trước trưởng tỷ Khương Y cùng người tư thông rồi bị hưu, Khương Tự tuyệt đối không tin, nhưng trải qua thăm dò lúc đại thọ bà ngoại không lâu trước đây, lại không thu hoạch được gì.
Khương Tự nghĩ tới nghĩ lui, tạm thời không có cách nào duỗi tay đến trong Chu gia, vậy trước mắt có thể làm chính là nhìn chằm chằm Chu Tử Ngọc.
Làm phu quân của trưởng tỷ, Chu Tử Ngọc là người Khương Y thân cận nhất, vô luận kiếp trước có ẩn tình gì, hắn ta đều không có khả năng hoàn toàn là người ngoài cuộc. Nhìn chằm chằm hắn ta có lẽ sẽ không thu hoạch được gì, nhưng dù sao cũng hơn là không làm gì.
Khương Tự có chút tiếc nuối.
Trưởng tỷ bởi vì tư thông bị hưu về nhà mẹ đẻ, nàng trở về gặp trưởng tỷ một lần, lúc ấy cả người trưởng tỷ cứ như mất hồn vậy, hỏi cái gì cũng đều không nói, chỉ không ngừng nói “Ta không có”, làm người nhìn thấy mà trong lòng khó chịu.
Nàng không dám kích thích trưởng tỷ nữa, nghĩ chờ trưởng tỷ nghĩ thoáng chút rồi lại hỏi cho rõ ngọn nguồn, ai biết sau khi hồi phủ không lâu liền chờ tới tin tức trưởng tỷ thắt cổ tự vẫn bỏ mình.
Nếu kiếp trước ép trưởng tỷ nhiều lời vài câu, có lẽ sẽ không như bây giờ không có manh mối gì.
Không đúng, cũng không hoàn toàn là không tìm ra manh mối.
Khương Tự nhớ rõ lần gặp mặt cuối cùng của hai tỷ muội ở kiếp trước, còn từ trong miệng Khương Y nghe được một câu.
Đó là lúc nàng an ủi Khương Y xong rồi rời đi, đi tới cửa nhấc lên mành vải thật dày, gió kèm theo tuyết đập vào mặt, khiến nàng không tự chủ được đánh cái rùng mình, bước chân hơi dừng.
Ngay lúc ấy, buồng trong truyền đến một tiếng kêu khóc như có như không: “Không nên cứu hắn!”
Một tiếng kêu khóc trầm thấp, bay tới bên ngoài đã bị gió thổi tan, thế cho nên nàng cho rằng mình nghe nhầm.
Đến bây giờ, cách kiếp trước kiếp này, Khương Tự vẫn như cũ không xác định khi đó trưởng tỷ có nói một câu như vậy hay không, có điều nàng không định bỏ qua bất luận một manh mối nào.
Nếu xác thật có một câu như thế, vậy trưởng tỷ cứu người nào? Lại vì sao nói không nên cứu người đó? Hoặc là nói người đó là những người khác cứu?
Liên tiếp vấn đề làm Khương Tự cho ra một kết luận: Ở dưới tiền đề tin tưởng Khương Y tuyệt đối không có tư thông, câu nói kia rất có thể nói rõ trưởng tỷ rơi vào kết cục như vậy có liên quan đến việc cứu một người. Như vậy người này chính là mấu chốt giải quyết khốn cục của Khương Y.
Đáy mắt Khương Tự hiện lên lãnh quang: Nàng nhất định phải tìm ra người này.
“Cô nương, vậy tiểu nhân đi nha.” A Phi thấy Khương Tự lâm vào trầm tư một hồi lâu vẫn không hoàn hồn, thật cẩn thận nói.
“Đi đi, nhớ kỹ cách ba ngày báo lại với ta, vô luận có dị thường hay không.”
A Phi là người thông minh, thấy Khương Tự có thái độ như vậy, lập tức đề cao trình độ coi trọng chuyện này, vỗ bộ ngực nói: “Cô nương ngài yên tâm đi.”
Rời khỏi tòa nhà thuê, Khương Tự mang theo A Man đến cửa hàng son phấn một chuyến.
Gian cửa hàng nhỏ bị nàng thuận miệng đặt tên “Lộ Sinh Hương” từ lúc mới mở trước cửa có thể giăng lưới bắt chim đến bây giờ đã trở nên có vài phần náo nhiệt, cửa lớn rộng mở thường thường có nữ tử ra vào.
Lộ Sinh Hương là do A Xảo phụ trách, bao gồm qua lại tiếp xúc với Tú nương tử, kiểm toán vân vân đều là một tay A Xảo xử lý.
Trước đó vài ngày A Xảo ghé vào trước mặt nàng thở ngắn than dài, khóc lóc kể lể cửa hàng son phấn mới mở bị hai cửa hiệu son phấn lâu năm chèn ép sau đó trực tiếp lỗ lã, còn tiếp tục như vậy cửa hàng sẽ không có lời.
Khương Tự khứu giác xuất chúng, có thể nắm giữ mùi hương không biến hóa, ở trên điều hương có được ưu thế trời ưu ái. Lúc ấy nàng tiện tay viết một phương thuốc Hương Lộ giao cho A Xảo, rất nhanh khoản Hương Lộ này liền truyền ra tiếng tăm.
Cũng là Hương Lộ, Hương Lộ của Lộ Sinh Hương ngửi vào chính là hương thơm đặc biệt thoải mái.
Biến hóa rất nhỏ của mùi hương mang đến cho mọi người chính là cảm thụ hoàn toàn khác nhau, Lộ Sinh Hương bởi vì một khoản Hương Lộ độc nhất vô nhị lập tức rực rỡ hẳn lên.
Vào cửa hàng, Khương Tự cũng không gỡ xuống mũ có rèm, mà là cách lụa mỏng nhìn chung quanh một phen.
Cửa hàng nho nhỏ quét dọn đến không nhiễm một hạt bụi, các loại đồ vật để đâu vào đấy, một phụ nhân trên đầu trùm vải hoa lam đế vụn xuyên tới xuyên lui tiếp đón khách nhân.
Một cửa hàng son phấn nhỏ như vậy một chưởng quầy thêm một tiểu nhị vậy là đủ rồi.
Lộ Sinh Hương từ không đến có, từ quạnh quẽ đến náo nhiệt, chứng kiến Tú nương tử tham dự vào tất cả mọi việc dường như cũng chậm rãi khôi phục từ trong nỗi đau mất con, trên mặt một lần nữa có tươi cười.
Khương Tự không có quấy rầy Tú nương tử, mang theo A Man lặng yên rời đi, trong lòng lại có ý tưởng: Nàng lại muốn điều chế hai loại Hương Lộ, làm cho Lộ Sinh Hương ở trong các loại Hương Lộ càng có ưu thế hơn, như vậy làm ăn sẽ càng thêm phát triển.
Tiền tài không thể nghi ngờ là lực lượng của một người, mà chỗ Khương Tự phải dùng đến tiền có rất nhiều, không nói cái khác, bên chỗ A Phi có không ít người phải lung lạc, những cái này tự nhiên phải lấy tiền tới lấp.
Đi ra Lộ Sinh Hương chưa được vài bước, A Man đột nhiên nhẹ nhàng kéo ống tay áo Khương Tự: “Cô nương, ngài xem vị phu nhân kia, nô tỳ nhìn có chút quen mặt.”
Khương Tự hơi dừng bước, nhìn theo hướng A Man chỉ, liền thấy một phụ nhân tuổi trẻ được nha hoàn bồi đi về hướng Lộ Sinh Hương.
Khương Tự hơi thấy ngoài ý muốn.
Nữ tử trẻ tuổi chải sơ búi tóc của phụ nhân này ấy thế mà là người trong lòng Quý Sùng Dịch Xảo Nương, ấy, hiện tại hẳn phải xưng nàng là Quý Tam nãi nãi.
Hoàn toàn khác biệt với thiếu nữ nho nhã xinh đẹp trâm mận váy vải nhìn thấy bên hồ Mạc Ưu đêm đó, lúc này Xảo Nương thay váy áo đẹp đẽ quý giá, trên đầu đeo kim bộ diêu, mỗi một bước đi châu ngọc kim bộ diêu rũ xuống đều nhẹ nhàng lay động theo, so với mấy tháng trước tưởng như hai người khác nhau.
Khiến Khương Tự kinh ngạc chính là, Xảo Nương được như ý nguyện gả vào nhà cao cửa rộng mà khí sắc thoạt nhìn cũng không tốt lắm.
Khương Tự rất nhanh thu hồi ánh mắt, cùng Xảo Nương gặp thoáng qua.
“Hương Lộ nơi này quả thực tốt như vậy sao?” Xảo Nương giương mắt nhìn tấm biển Lộ Sinh Hương thấp giọng nói một câu, mang theo vài phần chần chờ.
Mấy ngày nay nàng ta rõ ràng cảm nhận được thời gian Quý Sùng Dịch trở về phòng không nhiều bằng trước kia, tuy rằng đối xử với nàng ta vẫn ôn nhu thì thầm như trước, nhưng nàng ta lại theo bản năng cảm thấy bất an.
Ngày ấy lúc nhàm chán dạo hoa viên, trong lúc vô tình nghe thấy bọn nha hoàn khen mùi Hương Lộ trên người đại cô nương dễ ngửi, nghe nói là mới mua từ một gian cửa hàng nhỏ mới mở không lâu, nàng ta lặng lẽ đem tên cửa hàng ghi tạc trong lòng, thật vất vả tìm được cơ hội tới đây mua.
Nghe Xảo Nương nghi ngờ cửa hàng nhà mình, A Man cười khanh khách tiếp lời: “Đương nhiên tốt rồi, phu nhân ngài thử một chút thì biết, cô nương chúng ta cũng sử dụng đó.”
“A Man.” Khương Tự thấp giọng cảnh cáo A Man một tiếng.
Bắt đầu từ khi thuận lợi từ hôn, nàng liền không muốn có liên quan gì đến hai người này nữa.
Xảo Nương đầu tiên là sửng sốt, cảm giác được thiện ý của A Man thì cười cười, hơi hơi cúi đầu đi vào cửa hàng.
Lúc trở về Khương Tự không vui nói: “ Ngươi chỉ biết nói nhiều.”
A Man le lưỡi: “Ai bảo nàng ta hoài nghi Hương Lộ của cửa hàng chúng ta không tốt chứ. Lại nói, tiểu tỳ thật sự cảm thấy vị phu nhân kia quen mặt lắm cơ, kỳ quái, đến tột cùng là gặp qua ở nơi nào nhỉ?”
Mới đi được hai bước, A Man bỗng nhiên nghĩ ra, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi: “Cô, cô nương, nàng ta là cái người, cái người ——”
Khương Tự thần sắc lãnh đạm: “Nàng ta là khách nhân tới cửa hàng chúng ta mua Hương Lộ mà thôi, trừ cái đó ra cái gì cũng không phải.”
A Man chớp chớp mắt, an tĩnh lại.
Tuy rằng không hiểu cô nương là có ý gì, nhưng nhìn bộ dạng cô nương chẳng hề để ý, thật đúng là cảm thấy thống khoái mà.
Khương Tự về đến nhà, nâng bút viết cho Khương Y một phong thơ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui