Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Úc Cẩn thúc giục làm Chu phu nhân càng thêm bực bội.
Bà ta sao biết vì sao đến giờ nhi tử còn chưa trở về, con dâu cả đi thắp nén hương thôi thế mà gây ra chuyện lớn như vậy, đến bây giờ bà ta còn đang ngơ ngác đây này.
Thấy Chu phu nhân không trả lời được, Úc Cẩn ngược lại cũng không định khó xử, chút có chút không sờ đầu Nhị Ngưu.
Chu phu nhân dời tầm mắt xuống, dừng ở trên người cún bự đang ngồi dựa bên cạnh Úc Cẩn.
Cún bự cao nửa người ngồi như vậy, rất có loại cảm giác áp bách làm trong lòng người ta run sợ.
Phát hiện tầm mắt của Chu phu nhân, Nhị Ngưu yên lặng quay đầu.
Thật phiền, chủ nhân đưa nó tới nơi này làm gì? Vừa không có nữ chủ nhân, cũng chẳng có thịt xương nốt.
Biểu tình của Chu phu nhân nháy mắt méo mó một chút.
Bà ta hoa mắt sao, thế mà lại từ trong mắt con chó này nhìn thấy tràn đầy ghét bỏ.
Bất mãn của Chu phu nhân với Úc Cẩn lập tức sâu hơn một tầng: Chưa thấy qua ai tới tra án còn mang theo chó!
Ngẫm lại phòng khách này của bà ta chiêu đãi trước nay đều là người có thân phận, thô bỉ bình thường đều sẽ không giao tiếp, nhưng hôm nay thế mà lại để cho một con chó công khai ngênh ngang vào nhà, Chu phu nhân chỉ cảm thấy bực mình vô cùng.
Một nha hoàn áo xanh bước nhanh tới: "Phu nhân, lão gia đã trở lại."
Rất nhanh một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, một nam tử trung niên đi vào phòng, ôm quyền với Úc Cẩn rồi nói: "Để Vương gia đợi lâu."
Úc Cẩn cười cười: "Không sao."
Chu Thiếu Khanh nhìn về phía Chu phu nhân, hỏi: "Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?"
Chu phu nhân mở miệng nói: "Hôm nay Tử Ngọc bồi Khương thị đi chùa Bạch Vân dâng hương, ai ngờ không lâu trước đây Vương gia mang theo quan sai Thuận Thiên Phủ tới, nói Khương gia Tứ cô nương tố cáo nhà ta, đến bây giờ ta cũng không biết xảy ra chuyện gì."
Chu Thiếu Khanh nhìn về phía Úc Cẩn: "Vương gia --"
Úc Cẩn xoa xoa đầu Nhị Ngưu, cười nói: "Việc này vẫn chờ khổ chủ về rồi lại nói tỉ mỉ đi."
Khóe miệng Chu Thiếu Khanh giật giật, cười gượng nói: "Vương gia vẫn là đem tình huống nói một chút cho hạ quan đi, đỡ cho hạ quan mơ mơ hồ đồ."
Úc Cẩn cười lắc đầu, vẻ mặt cao thâm khó đoán.
Trước khi chưa gặp mặt A Tự hắn mới sẽ không nói lung tung đâu, bằng không đến lúc đó phối hợp không tốt làm sao bây giờ?
Còn về công bằng công chính, ha hả, không tồn tại, hắn là kiểu người giúp lý không giúp thân sao?
Chu Thiếu Khanh hoàn toàn không có biện pháp.
Đường đường Vương gia không muốn mở miệng, ông ta cũng không thể cạy miệng người ta ra.
Bầu không khí trong sảnh đột nhiên trầm mặc, Úc Cẩn không thèm để ý, tiếp tục vuốt lông cho cún bự.
Nhìn lông chó rớt đầy đất, Chu phu nhân mấy lần muốn kêu nha hoàn tới thu dọn, lại phải cố nhịn xuống loại xúc động này.
Rốt cuộc nhịn đến khi nha hoàn tiến vào bẩm báo đám người Chu Tử Ngọc hồi phủ, vợ chồng Chu Thiếu Khanh không kịp chờ đi ra ngoài đón.
Lúc này Úc Cẩn lại chần chờ, lặng lẽ phủi phủi tro bụi không tồn tại trên áo quần, lúc này mới thẳng sống lưng đi ra ngoài.
Xa xa mấy người đi tới, Úc Cẩn liếc mắt một cái liền nhìn thấy thiếu nữ mặt như hàn sương kia.
Ừm, hình như mỗi lần gặp, A Tự đều là bộ dạng khổ đại cừu thâm như vậy, một tiểu cô nương đâu ra nhiều tâm sự vậy chứ?
Úc Cẩn đau lòng không thôi, nhìn thấy Khương An Thành đi bên cạnh Khương Tự, biểu tình nháy mắt cứng đờ.
Tình huống thế nào vậy, vì sao phụ thân A Tự cũng tới?
Hắn, hắn còn chưa hoàn toàn chuẩn bị sẵn sàng!
Vốn dĩ Úc Cẩn ở trước mặt Khương An Thành đã thành công ngụy trang thành một thiếu niên tốt có gia cảnh bình thường, độc lập tự mình cố gắng, nhiệt tâm giúp người, tùy thời đều có thể đến Đông Bình Bá phủ làm khách, hiện tại nếu như đột nhiên bại lộ thân phận, vạn nhất nhạc phụ đại nhân tương lai không thể tiếp thu làm sao bây giờ?
Vừa nghĩ như thế, Úc Cẩn liền luống cuống, mồ hôi lạnh theo vầng trán nhỏ xuống.
Chu Thiếu Khanh bước nhanh nghênh đón, tuy rất bất ngờ khi Khương An Thành xuất hiện nhưng vẫn có thể vững vàng, cười nói: "Ông thông gia cũng tới."
Khương An Thành hừ lạnh một tiếng: "Còn không tới nữ nhi của ta nói không chừng sẽ bị hại chết, không thể không tới."
"Lời này nói thế nào?" Chu Thiếu Khanh nhanh chóng liếc Chu Tử Ngọc một cái, nhìn thấy chính là một khuôn mặt nặng nề bất đắc dĩ.
"Để nhi tử của ông nói đi." Khương An Thành tức giận nói, bất mãn với đại tế bay lên tới cực điểm.
Mệt trưởng nữ vẫn luôn nói với ông phu thê hòa thuận, không nghĩ tới nhà chồng cả chuyện hại mạng người đều có thể làm ra, phu quân như vậy cần làm quái gì?
Khương An Thành đang chửi thầm, liếc mắt một cái nhìn thấy Úc Cẩn, không khỏi sửng sốt.
Tiểu Dư sao lại ở chỗ này?
Hơi hơi ngẫm nghĩ, Khương An Thành suy nghĩ rõ ràng: Đúng rồi, Tiểu Dư làm việc dưới tay Chân lão ca mà, Tự Nhi phái A Man đi Thuận Thiên Phủ báo quan, Tiểu Dư lãnh nha dịch tới Chu phủ cũng là có lý cả.
Hơi liếc mắt đánh giá tiểu nữ nhi, lại liếc mắt đánh giá Tiểu Dư làm người ta thích, Khương An Thành bỗng nhiên cảm thấy một chuyến này thật sự đi rất đúng.
Nói không chừng hai đứa tiểu nhi nữ nhìn thuận mắt nhau, vậy ông liền bớt lo rầu.
Khương An Thành cũng không lo lắng Tiểu Dư, lấy phẩm mạo của Tự Nhi nhà trai còn không nhìn trúng ấy chính là mắt mù, loại người mù này không cần cũng thế cả.
Ông lo chính là nữ nhi á, nữ nhi ngay cả tân khoa Giải Nguyên lang đều không vừa ý, tiếp tục như vậy chẳng phải thật sự phải giữ ở nhà cả đời. Tuy nói có nữ nhi bồi mãi bên cạnh âu là phúc khí, nhưng ông sợ đến khi nữ nhi lớn tuổi sẽ có ngày hối hận.
Úc Cẩn bị một cái liếc mắt của Khương An Thành nhìn đến da đầu tê dại, cũng may lúc này Chu Tử Ngọc đã mở miệng, đem sự tình trải qua kể lại một phen, cuối cùng nói: " Cây châm kia đâm vào mông ngựa như thế nào kỳ thật khó nói, vốn dĩ không nên làm phiền Thuận Thiên Phủ......"
"Sao lại không nên?" Khương An Thành cười lạnh, "Cô gia, ta nghe lời này của ngươi có hơi che chở xa phu, lẽ nào an nguy của Y Nhi ở trong lòng ngươi không quan trọng bằng xa phu?"
Chu Tử Ngọc đầu lớn như cái đấu, vội nói: "Nhạc phụ đại nhân hiểu lầm, tiểu tế chỉ là cảm thấy việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, về phần ai làm hại Y nương, đương nhiên phải tìm ra rồi xử trí thật nặng."
Úc Cẩn ho khan một tiếng: "Có nên mời quan phủ tham gia hay không hiện tại không cần thiết nhiều lời, nếu đã báo quan, vậy gọi xa phu tới đây tiếp nhận tra hỏi đi."
Khương An Thành lập tức cảm thấy Tiểu Dư nhiều ngày không gặp lại thuận mắt hơn chút, mạnh hơn đại tế mặt mày đáng ghét nhiều, vừa muốn mở miệng chào hỏi Úc Cẩn, liền thấy đối phương chớp chớp mắt với mình.
Khương An Thành đầu tiên là sửng sốt, rất mau thì hiểu ý: Không thể để người Chu gia phát hiện ông với Tiểu Dư quen biết, bằng không sẽ rơi xuống đầu đề câu chuyện.
Khương đại lão gia tự thấy phản ứng cực nhanh khe khẽ gật đầu với Úc Cẩn, ý bảo hắn yên tâm.
Úc Cẩn tạm thời buông nửa trái tim.
Ừm, tạm thời lừa phụ thân A Tự cho qua cái đã, còn lại Chu Thiếu Khanh phải giải quyết.
"Vương --" Chu Thiếu Khanh vừa mở miệng, liền nhận được ánh mắt Úc Cẩn lia tới.
Thiếu niên ngũ quan tinh xảo, nhất là một đôi con ngươi ba quang liễm diễm, ánh mắt như thế lia tới thế mà không khác gì làn thu thủy không gợn sóng.
Chữ " Gia " đằng sau Chu Thiếu Khanh quên cả nói, bỗng nhiên ho khan lên.
Sau khi hòa hoãn lại, Chu Thiếu Khanh đột nhiên dâng lên một ý niệm: Nhìn dáng vẻ Đông Bình Bá là không biết thân phận Yến Vương, vậy ông hà tất nói ra chứ. Với tính tình của Đông Bình Bá, nói không được mấy câu ắt sẽ đắc tội Yến Vương, đến lúc đó tự nhiên càng có lợi cho Chu phủ.
Chu Thiếu Khanh thuận thế sửa miệng: " Quên giới thiệu cho ông thông gia, vị này chính là thuộc hạ của Thuận Thiên Phủ Chân đại nhân, lần này đến đây chính là xử lý việc này."
Khương An Thành tức giận ừ một tiếng.
Dùng hai ánh mắt giải quyết nguy cơ bại lộ thân phận, Úc Cẩn lặng lẽ liếc nhìn Khương Tự một cái. # Edit by Khuynh Vũ #


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui