Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Nương theo Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương rơi xuống nước, thoáng chốc mặt hồ yên tĩnh bị phá vỡ, ngay cả chim chóc nghỉ tại hàng liễu hai bên hồ đều bị hoảng sợ bay tứ tung, rơi xuống mấy cọng lông vũ.
Hiển nhiên Quý Sùng Dịch không biết bơi,theo mặt nước chập trùng một mặt giãy dụa một mặt hô: "Cứu mạng... Cứu mạng..."
Khương Tự chăm chú nhìn hai người giãy dụa ở trong nước, đẩy A Man: "Theo như kế hoạch ban đầu mà hành động!"
A Man như vừa mới từ trong mộng tỉnh lại, nhanh bỏ lấy ra bao y phục giấu ở bên trong một cái chiêng nhỏ, kín đáo đem bao y phục đưa cho Khương Tự, xoay người bỏ chạy.
Khương Tự cũng không dám nán lại, mang theo bao y phục chạy đến đình nghỉ chân lợp bằng cỏ trang cách đó không xa, lấy túi nước ra mở cái nắp hướng mái đình giội xuống, sau đó lui về sau, châm lửa ném tới, cỏ tranh thấm dầu cải lập tức bốc cháy, rất nhanh toàn bộ cỏ tranh trên mái đình liền bị ngọn lửa chiếm lấy.
Loại đình lợp bằng cỏ tranh này bên hồ có bảy tám cái, đều là người câu cá bên hồ ngại cái nắng nóng như nướng người của mùa hè mà dựng lên.
Khương Tự châm lửa cái mái đình thứ hai thì tiếng chiêng vang lên, cùng với tiếng la hốt hoảng: "Hỏa hoạn rồi, hỏa hoạn rồi..."
Rất nhanh nhà dân gần đó lần lượt sáng đèn lên, nam nữ già trẻ lớn bé rối rít cầm vật chứa nước chạy ra.
Bây giờ con người vô cùng sợ hỏa hoạn, mỗi khi có người hô cháy nhà rồi, liền sẽ khẩn cấp chạy ra ngoài cứu hỏa.
Thấy sự chuyện đã tính toán diễn ra suông sẻ, Khương Tự nhẹ nhàng thở ra, cả bao y phục trong tay đều ném vào trong lửa.
Nàng không dám đốt quá nhiều đình cỏ tranh, bằng không dẫn đến trận hỏa lớn chính là sai lầm.
Âm thanh giãy dụa trong nước dần dần yếu đi, Khương Tự xiết chặt nắm đấm nhìn về phía đó.
Trùng sinh trở về nàng đã từng nghĩ tới sau này, đến đêm nay lén lút đi tới nơi này, dứt khoát chờ Quý Sùng Dịch nhảy hồ sau đó nắm lấy đầu cây gậy trúc chờ, chỉ cần hắn ló đầu ra sẽ dùng gậy trúc đâm một cái, tác thành cho hắn cùng người trong lòng hoàn thành tâm nguyện tự tử vì nhau.
Như vậy, hai người họ có thể hóa Điệp song phi, nàng cũng không cần gả đi thủ tiết sau đó gặp phải những chuyện bất hạnh kia.
Thế nhưng nghiêm túc suy nghĩ một chút, vẫn là coi như thôi đi.
Quý Sùng Dịch chỉ là không vui vẻ với nàng, nhưng tội không đáng chết, càng quan trọng hơn là, nếu hắn cứ như thế mà chết đi, nàng sẽ mang trên lưng thanh danh khắc chồng.
Một đời sống lại, mặc dù Khương Tự đối với hư danh đã nghĩ thông suốt, nhưng không có nghĩa là nguyện ý vì người khác mắc phải hành vi ngu xuẩn mà trả giá đắt.
Cho nên chẳng những Quý Sùng Dịch không được chết, Xảo Nương kia nàng cũng muốn cứu.
Hai người họ càng sống, nàng sẽ có lí do quang minh chính đại từ hôn.
Nhìn thấy hai người trong nước nhấp nhô lên xuống, Khương Tự bắt đầu căng thẳng.
Nàng chẳng hề lo lắng Quý Sùng Dịch, một đời trước Quý Sùng Dịch đã không chết, lần này có lẽ vẫn là không có chuyện gì, thế nhưng Xảo Nương lại khác.
Một đời trước, ngay cả thi thể Xảo Nương cũng không có vớt lên được.
"Cháy rồi, là bên hồ cháy rồi!" Cách đó không xa truyền đến tiếng la hét của mọi người, đám người hướng phương hướng đó chạy tới.
Tinh thần căng thẳng của Khương Tự theo đó buông lỏng.
Chỉ cần những người này chạy tới, sẽ có thể phát hiện hai người rơi xuống nước, nàng có thể toàn bộ thối lui.
Nhưng vào lúc này, một trận gió mạnh thổi đến, rất nhanh quét đến mặt hồ, mang theo một luồng hơi khí.
Mượn ánh trăng sáng, Khương Tự rõ ràng thấy được ở giữa Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương xuất hiện một cái vòng xoáy, ngay sau đó Xảo Nương liền chìm xuống dưới, cũng không còn hiện lên nữa.
Trong lòng Khương Tự căng thẳng, chạy đến sau tảng đá lớn nhanh chóng cởi áo ngoài, lộ ra quần áo bó màu xám bạc.
Đó là đồ lặn may bằng da cá, dưới ánh trăng lấp lánh ánh bạc, càng phát hiện nắm eo thiếu nữ không đủ một nắm tay.
Thiếu nữ như một mỹ nhân ngư lặng lẽ tiến vào trong nước, bơi theo vị trí Xảo Nương chìm xuống.
Ban đêm đầu hạ, nước hồ có chút lạnh, vuốt ve da thịt non mềm trần trụi của thiếu nữ từ bên ngoài, miễn cưỡng có thể nhìn thấy Xảo Nương ở trong nước chìm chìm nổi nổi.
Nàng nhanh chóng đi qua, đưa tay bắt lấy mắt cá chân Xảo Nương, kéo lấy nàng ấy theo hướng bên hồ mà bơi tới.
Nhưng mà Khương Tự cũng chỉ mười lăm tuổi, mặc dù kỹ năng bơi không tệ, nhưng khí lực lại không đủ, toàn thân ướt đẫm của Xảo Nương đối với nàng mà nói dường như nặng ngàn cân.
Nàng dùng sức cắn môi, ngay cả môi dưới bị cắn đến chảy máu đều không phát hiện, rốt cục cũng tới bên hồ, thì đã sắp hết sức.
Lúc này người cứu hỏa đã vội chạy tới bên hồ bận bịu tát nước, trốn mình trong đám người A Man nắm tay giọng nói luống cuống hô: "Các người mau nhìn, trong hồ có người!"
Đám người nghe tiếng nhìn lại, đồng loạt biến sắc: "Không tốt, có người rơi xuống nước!"
Rất nhanh liền có người thông thạo bơi lội liên tiếp nhảy vào trong hồ tiến đến cứu người.
Khương Tự dùng sức làm cho Xảo Nương đang hôn mê bất tỉnh đẩy đến bên bờ, lặng yên không một tiếng động lặn xuống nước hướng về chỗ bên cạnh bơi đi, phảng phất nghe đượ sau lưng truyền đến tiếng kinh hô: "Nơi này còn có một người!"
Không lâu sau qsn cùng Xảo Nương đều được cứu lên.
Những thứ này dân chúng nhà ai cũng có hài tử nghịch ngợm trốn người lớn chạy đến hồ tắm rửa, thỉnh thoảng lại phát sinh chết đuối, để người chết đuối cứu như thế nào, bọn họ tự có trình tự xử lí.
Khương Tự từ bên kia bơi tới bên hồ lặng lẽ lên bờ, trốn ở phía sau thân cây nhìn xung quanh, liền thấy hai người ngồi quỳ chân trên mặt đất đối diện Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương tiến hành cấp cứu.
Rất nhanh Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương lần lượt phun ra mấy ngụm nước, mở mắt.
Người được cứu tỉnh, mọi người ngược lại chần chừ.
Một nam một nữ này không biết lai lịch, cũng không thể tùy tiện mang về trong nhà.
Khương Tự đã sớm dặn dò A Man trốn người về phía sau, giọng nói ồm ồm hô: "A, thiếu niên này là Tam công tử phủ An quốc công a, chung ta đem người đưa đi lấy tiền thưởng đi!"
A Man thân cao khều, lại chọn mặc vào một thân nam trang, hiện tại lực chú ý của mọi người đều đặt trên người Quý Sùng Dịch cùng Xảo Nương, cũng không có người chú ý nhiều đến nàng, ngược lại tưởng rằng thiếu niên trẻ tuổi nhà ai.
"Thật là Tam công tử phủ An quốc công?" Mọi người nghe có tiền thưởng xong cũng không khỏi có tinh thần.
Mặc dù lúc cứu người không có ý đồ hồi báo gì, nhưng có thể có tiền thưởng ai sẽ đẩy ra bên ngoài chứ?
"Ta không phải cái gì Tam công tử phủ An quốc công!" Quý Sùng Dịch sống sót sau tai nạn, một hồi lâu mới bớt đau, nghe người ta nói vậy sắc mặt không khỏi biến sắc.
Cái miệng rơi trong hồ đi, thật là bẽ mặt! (Nguyên văn là: Cha cái miệng rơi trong hồ đi, mất mặt a! ~ Nhưng mình thấy tục nên lược bớt vì "cha" này là chửi thề.)
Mọi người lại do dự: "Đến cùng có phải hay không?"
Có người lanh lợi quan sát tỉ mỉ Quý Sùng Dịch một chút: "Công tử này mặc trên người thế nhưng là chất liệu tốt, coi như không phải công tử phủ An quốc công, cũng là nhà giàu sang mà ra."
Có người tính khí gấp gáp hô: "Muốn biết có phải công tử phủ An quốc công hay không còn không bèn, chúng ta phái một người đi An quốc công phủ hỏi một chút phải không."
Dựa vào nhiều người dũng cảm, rất nhanh liền có mấy người hưởng ứng, cùng đề nghị một người cùng nhau tiến về phủ An quốc công thám thính tin tức.
Lúc này phủ An quốc công đã sớm loạn thành một đống, phái người đi ra ngoài tìm kiếm Quý Sùng Dịch đã mấy đợt, nghe người tới nói Tam công tử chết đuối tại hồ Mạc Ưu xong, phu nhân An quốc công lập tức ngất đi.
Đại ca Quý Sùng Dịch Qúy Sùng Lễ lệnh người báo tin đến đây dẫn đường, dẫn gia đinh đi thẳng đến hồ Mạc Ưu.
Động tĩnh lần này tự nhiên không gạt được láng giềng tám hướng, cùng ở một phố từng cái phủ thượng đều phái hạ nhân ra ngoài tìm hiểu tình hình.
Những hạ nhân kia cũng là người lanh lợi, biết trực tiếp hỏi người phủ An quốc công sẽ họ sẽ không nói, lén lút theo ở phía sau đến ven hồ Mạc Ưu, tùy tiện lôi kéo bách tính đứng tại bên hồ xem náo nhiệt hỏi một chút, lại nhìn toàn thân Quý Sùng Dịch ướt sũng cùng nữ tử sát bên hắn, đâu thể không hiểu.
Trời ạ, Tam công tử phủ An quốc công thế mà cùng một cô nương tự tử vì tình!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui