Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Đối mặt với một người một chó đột nhiên xuất hiện, Tiêu bà tử biểu tình dại ra nhìn rồi nhìn, rồi sau đó cúi đầu tiếp tục ngẩn người với hồ nước.
Đối với Tiêu bà tử đang thừa nhận nỗi thống khổ tang nữ mà nói, Úc Cẩn và Nhị Ngưu xuất hiện chính là do hoa mắt.
Úc Cẩn hồ đồ rồi.
Hắn đang cân nhắc là giết người diệt khẩu đó, vẫn là giết người diệt khẩu đó, bà tử này bơ hắn là có ý tứ gì nha?
Nhị Ngưu thấy chủ nhân không phản ứng, cắn cắn ống quần hắn.
Muốn xử lý bà tử này hay không, chủ nhân ngài meo ~ một tiếng đi nha.
Úc Cẩn hoàn hồn, lạnh mặt khoa tay múa chân làm thủ thế một vòng tròn.
Nhị Ngưu lập tức luống cuống.
Chủ nhân ấy thế mà muốn phạt bớt một chậu thịt xương!
Cún bự ủ rũ cụp đuôi lắc lư chạy tới một phương hướng.
Úc Cẩn nhấc chân đuổi theo, đi vài bước lại quay lại, giơ tay đánh ngất Tiêu bà tử.
Ừm, vẫn là như vậy an tâm hơn.
Nhị Ngưu ở phía trước dẫn đường, ngựa quen đường cũ lẻn vào Hải Đường Cư.
Trong lòng Úc Cẩn khó chịu quá cơ: Nhị Ngưu thế mà còn quen thuộc khuê phòng của A Tự hơn cả hắn, xem ra chờ cưới A Tự vào cửa, vẫn là đem bán gia hỏa này đi thôi.
Nhị Ngưu hoàn toàn không biết chủ nhân đang ăn dấm chua, nhảy qua bụi chuối tây phía trước cửa sổ, nâng lên hai chi trước rầm rầm rầm đập cửa sổ, đập đến cái gọi là quang minh chính đại, đúng lý hợp tình.
Úc Cẩn yên lặng đứng ở chân tường, trong lòng chỉ có một ý niệm: Người không bằng chó a ~……
Cửa sổ lập tức mở ra, mơ hồ truyền đến tiếng kêu kinh hỉ của A Man: “Nhị Ngưu, ngươi lại tới rồi, mau vào đây, mau vào đây.”
Nhị Ngưu lưu loát nhảy vào, một bàn tay trắng vươn ra chuẩn bị đóng cửa sổ lại.
Úc Cẩn nhướng mày.
Hôm nay nếu như bị một chó hạ thấp, vậy hắn đừng nên lăn lộn nữa.
Hắn vài bước đi qua, duỗi tay giữ lại cánh cửa sổ sắp sửa khép lại.
Đột nhiên xuất hiện khuôn mặt làm A Man hoảng sợ, nói chuyện đều lắp bắp: “Dư, Dư công tử?”
Úc Cẩn không rên một tiếng, lưu loát nhảy từ cửa sổ vào.
“Ai nha, ngài sao có thể tới lúc này chứ.” A Man oán giận một câu, nhanh chóng tránh ra, “Cô nương, là Dư công tử.”
A Xảo cũng ở trong phòng hầu hạ sớm đã trợn mắt há hốc mồm.
Đối với Úc Cẩn đột nhiên đến thăm, Khương Tự mặc dù ngoài ý muốn nhưng lại nhanh chóng phản ứng lại, ra hiệu A Man và A Xảo lui ra.
A Xảo chần chờ không nhúc nhích, bị A Man lôi ra ngoài.
Cách một cánh cửa, A Xảo hoảng loạn không thôi, thấp giọng nói: “Sao có thể để cô nương với một nam nhân ở chung với nhau chứ?”
A Man bình chân như vại: “ Trong lòng cô nương hiểu rõ.”
Nghĩ đến khuôn mặt bình tĩnh của cô nương nhà mình, A Xảo thở dài.
Tốt thôi, trong lòng cô nương hiểu rõ là được.
Còn chưa tới lúc đi ngủ, phòng trong còn sáng ngời, cửa sổ mở rộng có gió lạnh thổi vào, thổi trúng vạt áo Úc Cẩn bay phần phật.
Nhị Ngưu quơ đuôi nhào hướng Khương Tự, thân mật ngửi tay nàng.
Khương Tự sờ sờ đầu Nhị Ngưu, tầm mắt cùng ánh mắt Úc Cẩn chạm nhau.
Úc Cẩn chen tới ủi Nhị Ngưu qua một bên, giải thích nói: “Để Nhị Ngưu truyền tin chung quy không tiện cho lắm, cho nên ta liền tới đây.”
Nhị Ngưu bất mãn khẽ kêu một tiếng.
Khương Tự ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lông cho Nhị Ngưu.
“Hôm nay ngươi hẹn gặp mặt ta, là có tin tức của người chuộc thân cho Vũ nhi sao?”
“Phương diện này còn chưa có tin tức, hẹn nàng gặp mặt là có hai việc muốn nói.”
Khương Tự dừng tay, chờ hắn nói tiếp.
“Lúc trước không phải nàng suy đoán nhóm người đuổi giết Sở Sở cô nương kỳ thật là nhằm về phía nàng sao, hôm nay ta bắt được bọn người đó, quả thật là như thế.” Nhắc tới đám người nọ, Úc Cẩn nhăn mày kiếm.
Những người đó lai lịch không đơn giản.
Râu quai nón không chút do dự chịu chết, nam tử áo dài nhìn văn nhược, trải qua nghiêm hình tra tấn lại không nói ra điều gì, hiện giờ chỉ còn lại có nửa hơi.
Bản thân Úc Cẩn cũng rất buồn bực, một hoàng tử không được thánh sủng như hắn, những người đó có mưu đồ gì kia chứ?
Loại tình trạng như lọt vào trong sương mù này thật là làm người ta bực bội quá cơ, cũng may thái độ gần đây của A Tự đối với hắn đã có xu hướng mềm hóa, giúp hắn chống đỡ lại tất cả tâm tình xấu tệ.
Khương Tự nhất thời cảm thấy băn khoăn: “Nói như vậy là ta liên luỵ Sở Sở cô nương.”
Cho dù là kiếp trước, nàng cũng là loại người người kính ta một thước ta kính người một trượng, đối với người khiêu khích gây chuyện không cần khách khí mặt lạnh đáp lại, đối với người trợ giúp mình mặc dù không nói tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, nhưng cũng sẽ làm hết sức.
Nghĩ đến một cô nương xa lạ thiếu chút nữa bởi vì nàng mà mất đi tính mạng, Khương Tự ngẫm lại mà sợ, trịnh trọng nói lời cảm tạ với Úc Cẩn.
Úc Cẩn thần sắc cổ quái nhìn chằm chằm Khương Tự.
“Sao vậy?” Khương Tự bị hắn nhìn chằm chằm đến chả hiểu mô tê gì.
“A Tự, nàng vậy mà vì một người ngoài cố ý nói lời cảm tạ với ta.”
Trăm triệu không nghĩ tới, hắn chẳng những phải tranh sủng với nam nhân, tranh sủng với Nhị Ngưu, mà còn phải tranh sủng cả với nữ nhân!
Khương Tự lười ba hoa với hắn, thở dài: “Có cơ hội vẫn là nói rõ với Sở Sở cô nương đi.”
“Đây có cái gì mà nói, dù sao hiện giờ nàng ta cũng không sao cả.” Úc Cẩn cảm thấy làm điều thừa.
Khương Tự nhíu mày: “Hại người khác còn để cho người khác coi ta là ân nhân, ta làm không được.”
Úc Cẩn cười xoa xoa đầu nàng: “ A Tự chúng ta thật là một cô nương tốt.”
Bán người còn để cho người nọ kiếm tiền, hắn cảm thấy rất tốt á.
Khương Tự nghiêng đầu né tránh: “Chuyện thứ hai là gì?”
Sở Sở là một chuyện, còn chuyện nhờ Úc Thất tìm người lại chưa có tin tức, nàng nghĩ không ra còn có chuyện gì nữa.
Úc Cẩn đột nhiên thò tới, trong mắt tràn đầy nghiêm túc: “Chuyện thứ hai so với chuyện thứ nhất còn quan trọng hơn.”
“Chuyện gì?”
Trong con ngươi đen bóng của thiếu niên nhu tình muôn vàn, từng chữ từng chữ nói: “Ta nhớ nàng.”
Khương Tự tự dưng đỏ mặt.
Nói đến cũng kỳ quái, hắn hôn nàng ôm nàng, nàng chỉ nghĩ đòi ngược lại, hồn nhiên không biết thẹn thùng là gì. Nhưng ở trong khuê phòng đêm khuya tĩnh lặng này, nghe hắn nói những lời này, lại đột nhiên cảm nhận được tim đập rộn ràng.
Loại cảm giác này làm Khương Tự có chút hoảng.
Một bàn tay to vươn tới, cầm chặt tay nàng.
Tay thiếu niên còn có chút đơn bạc, tay thiếu nữ càng bé nhỏ hơn.
Hai người tay nắm tay, ở dưới ánh đèn như hai khối dương chi bạch ngọc.
Khương Tự rút tay về, ra vẻ bình tĩnh: “Sự tình nói xong rồi, ngươi trở về đi.”
“Tới đều tới rồi, cũng phải cho ta uống ngụm nước chớ.” Úc Cẩn hạ quyết tâm ở lại thêm chốc lát, bưng chén trà trên bàn nhấp một ngụm, tức khắc có loại cảm giác chiếm đại tiện nghi.
Đây là chén trà A Tự từng dùng qua đó mờ.
Thanh âm kinh ngạc của thiếu nữ vang lên: “ Đó là nước A Man uống thừa.”
Úc Cẩn da mặt cứng đờ, ngụm nước nuốt xuống tựa như một cục than lửa rơi vào trong bụng, thiêu cháy đến khó chịu.
Thật vất vả mới hòa hoãn lại, hắn tức chết đi được: “Nào có nha hoàn không quy củ như vậy, sao có thể sử dụng chén trà trong phòng chủ tử uống nước chớ!”
Chờ A Tự qua cửa, mang cả Nhị Ngưu với A Man bán hết bán hết.
Khương Tự cười khanh khách nhìn Úc Cẩn tức muốn hộc máu.
Úc Cẩn đột nhiên phản ứng lại: “A Tự, nàng lừa ta?”
Thế mà lấy chuyện ghê tởm như thế lừa hắn, quả thực không thể nhịn!
Úc Cẩn bỗng nhiên kéo Khương Tự một cái.
Giữa hai người cách cái bàn, chén trà trên bàn rớt xuống mặt đất.
Úc Cẩn cũng không để ý này đó, bắt lấy Khương Tự hung tợn lên án: “A Tự, nàng học hư!”
“Nhị Ngưu còn ở đây đó, đừng động thủ động cước.” Dư quang thoáng nhìn Nhị Ngưu đi tới, Khương Tự cảnh cáo nói.
“Không để ý tới nó.”
Dù sao Nhị Ngưu cũng sẽ không nói ra.
Cún bự lặng yên không một tiếng động đi đến bên cạnh nhìn một hồi rồi do dự một khắc, sau đó, há mồm cắn bụp một ngụm trên mông nam nhân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui