Tự Cẩm - Đông Thiên Đích Liễu Diệp

Nhận tội?
Chu Tử Ngọc nhìn Khương Tự ánh mắt giống như nhìn chằm chằm mãnh thú hồng thủy.
Rõ ràng mọi kế hoạch đều rất tốt đẹp, rốt cuộc vì sao biến thành tình trạng như hiện tại?
Khóe miệng Khương Tự chứa cười lạnh, bình tĩnh nhìn Chu Tử Ngọc, quang mang nhàn nhạt từ lòng bàn tay tuôn ra, lặng yên bay về phía nam tử đang cảm xúc sụp đổ bên cạnh.
“Chu Tử Ngọc, nam nhân mưu hại thê tử vội vàng đội nón xanh cho mình như ngươi, ta vẫn là lần đầu tiên thấy, nói vậy mọi người cũng là lần đầu tiên thấy đi?”
Đám người vây xem cười vang phụ họa: “Đúng vậy, chưa từng nghe nói qua!”
Từng tiếng cười ấy đánh sâu vào màng tai Chu Tử Ngọc, làm đầu hắn chìm vào cơn mê, giống như con ngựa hoang tháo cương không bị khống chế.
Vốn dĩ không cần như vậy!
Khương thị vì cái gì không chết trong lần kinh mã? Nếu như khi đó chết đi, căn bản không cần dùng đến bước cờ Tình nhi này!
Chu Tử Ngọc dưới đáy lòng hò hét, vì bản thân xui xẻo tột đỉnh mà phát điên.
Chính là hắn rất nhanh phát hiện bốn phía hoàn toàn an tĩnh, mọi người dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nhìn hắn.
Một cái tát mạnh mẽ truyền đến.

“Súc sinh, ngươi có biết bản thân đang nói cái gì không!” Ngắn ngủn hai ba ngày, Chu Thiếu Khanh tóc trắng hơn phân nửa, giờ phút này thoạt nhìn già cả lại chật vật, mà nhi tử đột nhiên ăn nói nhảm nhí lại cho ông một đòn nghiêm trọng, nhịn không được cho Chu Tử Ngọc một cái tát.
Ánh mắt Chu Tử Ngọc dần dần khôi phục thanh minh, không khỏi bưng kín miệng.
Hắn vừa mới đem lời trong lòng nói ra?
Lần kinh mã trên đường Chùa Bạch Vân về kia, xác thật là hắn an bài sẵn.
Mẫu thân quản đủ nghiêm, cơ hội Khương thị xa nhà không dễ có, cho nên hắn chuẩn bị kế hoạch song trọng.
Đầu tiên là kinh mã, nếu Khương thị chết trong lần kinh mã, đó là tốt nhất, hắn chỉ cần nhẫn nhịn một năm liền có thể cưới người khác.
Có điều ngoài ý muốn như vậy chung quy không dễ khống chế, nếu Khương thị bình yên vô sự, hắn sẽ buộc một dải lụa màu lên trên dây cương dắt ngựa, Tình nhi đã sớm chờ ở nửa đường nhìn thấy lụa màu tung bay, sẽ lập tức lao tới diễn một tuồng kịch.
Lấy sự hiểu biết của hắn về Khương thị, Khương thị chắc chắn sẽ cứu Tình nhi mang về phủ, vậy thì có thể bắt đầu dùng một kế hoạch khác rồi.
Chỉ cần Khương thị lưng đeo tội danh cùng người tư thông bị hưu về nhà mẹ đẻ, không cần hắn ra tay, Khương thị ắt sẽ tự mình kết thúc, đến lúc đó không còn ai tạo thành nỗi lo cho hắn nữa.
Kế hoạch này yêu cầu kiên nhẫn, thắng ở vạn vô nhất thất.
Nhưng cố tình kế hoạch mà hắn cho rằng vạn vô nhất thất lại ra sơ suất lớn như vậy, đây hết thảy rốt cuộc là vì cái gì?
Khương Tự đã không kiên nhẫn nhìn bộ dạng Chu Tử Ngọc nửa chết nửa sống nữa, xoay người thi lễ với Chân Thế Thành.

Âm sắc của thiếu nữ thanh thúy hơn nam tử, cũng bởi vậy, rơi vào trong tai mọi người lại càng thêm rõ ràng.
“Đại nhân, ngài vừa mới nghe được, Chu Tử Ngọc chính miệng nói ra hy vọng trưởng tỷ của tiểu nữ tử chết ở sự cố kinh mã kia, hơn nữa từ trường châm phát hiện trên mông ngựa, xa phu tự sát không đưa ra được lý do chính đáng, còn có Chu Tử Ngọc thừa nhận bước cờ tỷ muội Tình nhi này…… Tiểu nữ tử có lý do nhận định làm chủ phía sau màn lần kinh mã ấy chính là Chu Tử Ngọc không thể nghi ngờ!”
Chân Thế Thành kiên nhẫn nghe Khương Tự trần thuật, chút có chút không vuốt chòm râu.
Mà người vây xem sớm đã không kịp chờ đợi la lên.
“Không sai, nhất định là họ Chu muốn mưu hại thê tử!”
“Trời ạ, thế mà còn có nam nhân ác độc như vậy, thật là thêm kiến thức.”
“Này tính cái gì, tức phụ của nam đầu Trương đại lang có dã nam nhân bên ngoài, không phải còn độc chết Trương đại lang sao. Con người ấy à, chẳng phân biệt nam nữ, một khi có dị tâm, chuyện gì cũng đều làm được!”
……
Những thanh âm nghị luận ấy rót thẳng vào tai Chu Tử Ngọc, như vô số ong mật ong ong kêu loạn, kêu đến hắn tâm phiền ý loạn.
“Im ngay!” Chu Tử Ngọc quát một tiếng, có loại cuồng loạn khó coi.
Trường hợp chợt yên tĩnh.
Chu Tử Ngọc ánh mắt hung ác nhìn chằm chằm Khương Tự, thâm trầm hỏi: “Khương Tứ cô nương luôn miệng nói ta mưu hại tỷ tỷ ngươi, như vậy tỷ tỷ ngươi hiện giờ thế nào?”

Khương Tự hơi hơi nhướng mày.
Trưởng tỷ hiện ở Đông Bình Bá phủ, đương nhiên bình an không có việc gì.
Không chỉ là Khương Tự, mọi người cũng rất nhanh hiểu ra ý tứ của Chu Tử Ngọc.
Ở Đại Chu, cũng không có tội danh mưu sát chưa thành.
Thê tử Chu Tử Ngọc hiện tại không có việc gì, chuyện kinh mã lại không có chứng cứ vô cùng xác thực, cho dù Chu Tử Ngọc thừa nhận tính toán dùng một đôi tỷ muội sinh đôi thiết kế thê tử, nhưng việc này còn chưa xảy ra, vậy thì không thể định tội hắn được, nhiều lắm là bị thế nhân thóa mạ thôi.
Khương Tự khe khẽ thở dài: “Đọc qua sách, quả nhiên trầm ổn.”
Thế đạo này luật pháp thật sự là vớ vẩn, không đắc thủ liền vô tội?
Trên thân thể Trưởng tỷ không bị thương tổn, nhưng mà trái tim sớm đã bị Chu Tử Ngọc đâm thủng trăm ngàn lỗ, vĩnh viễn sẽ không khôi phục được như lúc ban đầu.
Chu Tử Ngọc như một con sói cô độc bị ép vào tuyệt cảnh, trầm mặc nhìn Khương Tự.
Khương Tự đột nhiên cười: “Chu Tử Ngọc, ngươi khả năng đã quên, mục đích mà hôm nay chúng ta đến cáo quan là cái gì.”
“Mục đích?” Chu Tử Ngọc lẩm bẩm niệm hai chữ này.
Mọi người vây xem đều tò mò chờ đáp án của Khương Tự.
Khương Tự cảm thấy có chút buồn cười.
Trên đời này, quy tắc vĩnh hằng, duy lòng người khó dò.

Đơn giản là Chu Tử Ngọc nói ra lời kinh người, nhiều người như vậy thế nhưng quên mất mục đích ban đầu Đông Bình Bá phủ tới báo quan.
Như vậy cũng tốt, lòng người khó dò, mới càng dễ kích động, trở thành trợ lực mà nàng cần có.
“Phải nha, chẳng lẽ ngươi quên mất, hôm nay Bá phủ báo quan, là mời quan phủ phán quyết đại tỷ ta với ngươi nghĩa tuyệt!”
Ai nói bọn họ muốn cáo Chu Tử Ngọc giết người, từ lúc bắt đầu Bá phủ muốn chính là nghĩa tuyệt, cũng từ Chu gia quang minh chính đại mang Yên Yên đi.
Chu Tử Ngọc sẽ không vào đại lao lại như thế nào? Một thiên chi kiêu tử từ nhỏ sống trong chúng tinh phủng nguyệt như hắn, từ đây lại phải nếm hết sự xem thường của thế nhân, phải sâu sắc thể hội tư vị sống không bằng chết này.
Khương Tự trịnh trọng thi lễ với Chân Thế Thành, giương giọng nói: “Đại nhân, Chu Tử Ngọc cất chứa tâm tư mưu hại vợ cả, uổng làm phu người; không màng nữ nhi tuổi nhỏ khổ sở mất mẫu, uổng làm cha. Thân là môn sinh thiên tử, tuyển nhập Hàn Lâm Viện thứ cát sĩ, cô phụ thánh thượng chờ mong, là bất trung; ý đồ mưu hại thê tử kết tóc, phá huỷ lời thề ước bạc đầu, là bất nghĩa; khiến cha mẹ bị người cười nhạo, gia tộc hổ thẹn, là bất hiếu. Một người bất trung bất nghĩa bất hiếu như vậy, tiểu nữ tử khẩn cầu đại nhân phán đoán sáng suốt, phán xử gia tỷ cùng Chu Tử Ngọc nghĩa tuyệt, cũng đem nữ nhi Yên Yên trở về nhà tỷ dưỡng dục.”
Những lời này Khương Tự nói dõng dạc hùng hồn, giống như tia lửa rơi vào trong tim mỗi người, đốt lên muôn vàn nhiệt tình cùng khí phách.
Mọi người sôi nổi la: “Nghĩa tuyệt, nghĩa tuyệt, mong thanh thiên đại lão gia phán xử Khương gia cùng Chu gia nghĩa tuyệt!”
Ở trong tiếng hô dời non lấp biển như vậy, Chân Thế Thành trịnh trọng hạ phán quyết: “Chu Tử Ngọc có lòng mưu hại vợ cả, phu thê coi như ân đoạn nghĩa tuyệt, nữ nhi Yên Yên của hai người giao cho nhà gái dưỡng dục. Bãi đường!”
Công đường trong ngoài nhất thời truyền đến một mảnh vui mừng.
Nghe xong phán quyết như vậy, Chu Tử Ngọc thất hồn lạc phách, từng bước lui về phía sau.
Người bị hắn tới gần giống như tránh ôn thần nhanh chóng né tránh, theo sát đó là vô số lá cải trắng và trứng thúi ném vào trên người hắn.
Khương Tự ở trong cỗ náo nhiệt này hơi hơi mỉm cười nói với Khương An Thành: “Phụ thân, chúng ta đi đón Yên Yên về nhà đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận