Kỳ thật, cẩn thận nghĩ lại, có thể ở cùng một chỗ với Niệm Khanh, Ly Tuyệt và Vị Triều thì sao có thể là hạng người lương thiện! Tờ giấy chỉnh ác Vị Triều lần trước liền đủ để nhìn ra Du Lăng cũng không phải là một người tốt, chỉ là mọi người xem nhẹ theo thói quen mà thôi. Bởi vì đại danh từ 'phúc hắc' đã được đội trên đầu Niệm Khanh, cho nên tương đối mà nói, Du Lăng hư hỏng không đủ để khiến mọi người coi trọng.
Cũng bởi vì như thế nên mới trở thành bi kịch vạn phần của Tuyết Chi Lạc.
- Giáo chủ... - Ánh mắt giáo chúng liên can nhìn Tuyết Chi Lạc quả thực là muốn băm thây vạn đoạn nàng, giáo chủ vĩ đại coi trọng nàng chính là phúc của nàng, nàng cư nhiên lại cho giáo chủ đội mũ xanh, chưa tính đến cái này, nàng thế nhưng không biết xấu hổ muốn khơi mào chiến tranh cho Bái Nguyệt Giáo, nữ nhân này... nhầm, nữ nhân mặt nam nhân này, tội đáng chết vạn lần!
Rất nhiều người trong giáo đã hạ quyết tâm, nếu Tuyết Chi Lạc vẫn bị giáo chủ giữ lại thì mình cũng sẽ không cho nàng ăn trái cây tốt! Nàng, chính là địch nhân của Bái Nguyệt Giáo!
Trong lòng Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng tức đến lật sông đảo biển, nhưng trên mặt lại không để rơi xuống hạ phong. Nhìn bộ dạng rạng rỡ kia của lâu chủ Ám Bộ, nàng thế nào cũng không thể có một bộ dạng thất bại được!
- Phải không? Lâu chủ thật đúng là có lòng, bất quá loại chuyện này, lần sau nếu Lạc Nhân thích, ta tự mình vì nàng phóng hỏa một phen thì thế nào? - Tiểu Nguyệt Nguyệt vân đạm phong khinh nói - Cột lửa* lâu chủ đưa ta thực thích!
Lời này của Tiểu Nguyệt Nguyệt không chỉ khiến mọi người mà ngay cả Tuyết Chi Lạc cũng lộp bộp trong lòng một chút, Tiểu Nguyệt Nguyệt cư nhiên nguyện ý vì mình làm loại chuyện đốt lửa gọi chư hầu* này, chẳng lẽ ta là Bao Tự* chuyển thế? Anh cũng có được loại mị lực này!
(* Bao Tự là mỹ nhân thời nhà Chu, được Chu U Vương sủng ái nhưng nàng chưa bao giờ cười. Vì vậy, Chu U Vương đã đốt tháp dầu gọi các chư hầu đến chọc Bao Tự cười lớn.)
Du Lăng thấy đối phương không chút tức giận thì không khỏi thêm tán thưởng Bái Nguyệt giáo chủ:
- Giáo chủ khách khí, chỉ là hôn lễ hôm nay...sợ là không thành được.
- Vậy sao, hay là lâu chủ cũng coi trọng Tuyết Chi Lạc, muốn đoạt hôn?
- Đoạt hôn? Chủ ý không tồi, chỉ là... - Du Lăng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn chằm chằm Tuyết Chi Lạc ba giây - Ta thực tôn trọng ý kiến của đương sự.
Mặt Tiểu Nguyệt Nguyệt tối sầm, ý tứ lời này của Du Lăng không phải là đang ám chỉ mình sao!
- Vậy thì... ý kiến của Lạc Nhân là? - Nếu nói lúc bắt đầu Tiểu Nguyệt Nguyệt còn có ôn nhu thì hiện tại tuyệt đối đã không còn, tuy rằng nàng cũng không phải không nghĩ tới Du Lăng sẽ đến đoạt hôn, nhưng sau khi thật sự xảy ra, đặc biệt khi biết Tuyết Chi Lạc chĩa cánh tay ra ngoài cùng Du Lăng hợp mưu thì nàng sao còn có thể như cũ được đây!
Dù sao thì Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng không phải là thánh nhân, tuy rằng nàng mang danh hào Nguyệt Thần.
Lại nói, nàng đối với Tuyết Chi Lạc cũng chỉ là thích, hoặc là...thích có chút mãnh liệt. Cho nên trước mặt Du Lăng, Tiểu Nguyệt Nguyệt rất 'thân thiết' khoác bên hông Tuyết Chi Lạc, chơi đùa với tóc ngắn của nàng, vẻ mặt 'ái muội'.
- Ta... - Tuyết Chi Lạc cứng ngắc cả người, móng heo của Tiểu Nguyệt Nguyệt khiến nàng như sa vào hầm băng, đặc biệt khi nhìn đến ánh mắt giết người của Du Lăng, thật sự là nghĩ đến cả cái chết - Ta... ta sinh ra là người của Du Lăng, chết là quỷ của Du Lăng! - Liều mạng gỡ tay của Tiểu Nguyệt Nguyệt ra, chạy đến bên cạnh Du Lăng trốn - Ta không thể gả cho ngươi, ngươi hết hy vọng đi! - Nói xong còn làm vẻ mặt a dua nhìn Du Lăng tỷ tỷ, trong nháy mắt tỏ vẻ mình vô tội.
Được rồi, anh đường đường là một quả công quân, làm ra biểu cảm như thế, hành động như thế... quên đi, dù sao nếu để Du Lăng xem, anh chấp nhận!
Oắt con, xem như ngươi thức thời, nếu không ta chặt đứt móng vuốt của ngươi! Du Lăng oán hận liếc mắt nhìn thắt lưng Tuyết Chi Lạc một cái, khóe miệng nở nụ cười khiến người ta miên man bất định.
Biết sai mà sửa mới là điều tốt! Du Lăng hiển nhiên rất cao hưng đối với thái độ của Tuyết Chi Lạc, càng đắc ý nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt.
Trong tình trường, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!
Tiểu Nguyệt Nguyệt mặt lạnh, đối với hành động của Tuyết Chi Lạc thật sự là hận nghiến răng thành tiếng, vừa nãy thực sự nên một phát bóp chết nàng ta! Trước mặt nhiều người như vậy bảo nàng làm thế nào xuống đài đây! Sớm biết vậy thì lúc trước sẽ không nhất thời vì 'sắc đẹp' mà muốn ép hôn.
Nói xem, Tuyết Chi Lạc có sắc đẹp sao? Tiểu Nguyệt Nguyệt sửng sốt một chút, cau mày đánh giá Tuyết Chi Lạc phía sau Du Lăng, sao lại không có chút cảm giác 'Tây Thi' đây! Tiểu Nguyệt Nguyệt cũng có chút chuyện không hiểu. Xúc động là ma quỷ! Lúc trước đến tột cùng là mình coi trọng cái gì ở nàng!
- Hôm nay xem ra là lâu chủ tới tìm mảnh vỡ - Ánh mắt Tiểu Nguyệt Nguyệt lộ ra hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm Du Lăng - Muốn cướp người, xem ngươi có bản lĩnh hay không! - Lời vừa nói xong, chợt nghe thấy cả tiếng sảnh đường cúi đầu hít vào, trong nhất thời ngay cả không khí cũng khẩn trương lên.
Tuyết Chi Lạc nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt rồi lại nhìn Du Lăng, khẩn trương nuốt nước miếng trong miệng, từ trước tới giờ anh không ngờ sẽ có một ngày mình có thể dẫn đến 'huyết án' như thế, hai đại mỹ nữ vì ta mà tranh giành, ta thật là... chết cũng đáng! Đương nhiên, đây chỉ là ngẫm nghĩ trong lòng, nàng tuyệt đối không dám biểu lộ ra, nếu không lập tức thực bi kịch.
- Bổn lâu chủ đến nay không làm chuyện không nắm chắc -Du Lăng mở chiết phiến phạch một tiếng, dùng nụ cười cực kỳ tiêu sái đáp lễ Tiểu Nguyệt Nguyệt - Tối nay nêu ta không thoát khỏi nơi này vậy thì Bái Nguyệt Giáo sẽ biến thành một mảnh phế tích, vài năm sau, Bái Nguyệt Giáo có lẽ sẽ trở thành truyền thuyết.
Chuyện một mình một ngựa can đảm anh hùng ra trận, Du Lăng nàng tuyệt đối sẽ không làm, nàng còn không ngốc đến mức cho rằng chỉ dựa vào ba người các nàng mà có thể mang Tuyết Chi Lạc đi bình yên vô sự.
Nếu thân ở địa vị cao, có bối cảnh, có quan hệ, như vậy tự mình ra lệnh là được, nếu không thì cần người phía dưới để làm gì!
Có Đường Môn của Ly Tuyệt cung cấp hỏa khí, có bối cảnh cường đại của Ám Bộ, còn có triều đình duy trì, đoạt một người thì sợ cái gì!
- Ngươi uy hiếp ta! - Tiểu Nguyệt Nguyệt chỉ cảm thấy nóng một trận ở lồng ngực, nếu không phải nàng có khả năng khống chế tốt thì nàng thật sợ mình liền lăn xả tới Du Lăng.
Một đấu một, một đấu ba Du Lăng nàng không sợ, nhưng mấy trăm mấy ngàn người phía sau, nàng... thật không nổi! Ngay cả phòng ốc cũng có thể thoải mái phá hủy, huống chi là người có huyết nhục? Cho dù là mình cũng không thể trăm phần trăm cam đoan ở dưới tình huống không biết có thể thuận lợi thoát khỏi được.
- Ta chỉ kể lại sự thật -Du Lăng lắc lắc chiết phiến, vân đạm phong khinh nói - Cho dù Nam Cương xa xôi hơn nữa thì cũng là chỗ của triều đình, cho nên, ngươi biết mà.
Triều đình cũng sợ Bái Nguyệt Giáo thật sự cường đại thêm, biến thành một quốc gia tương đối tự lập, cho dù giáo chủ nàng không có tâm tư này.
- Chẳng lẽ lâu chủ nghĩ bằng mấy câu như vậy liền đem người mang đi sao? -Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn giáo chúng bốn phía - Nói thế nào thì ta cũng đứng đầu một giáo, nếu hôm nay ngươi mang Tuyết Chi Lạc đi thì sau này bảo ta làm sao thu phục giáo chúng? Nam nhi Nam Cương ta cũng không phải là người nhu nhược!
- Giáo chủ nói phải, chúng ta thà làm ngọc vỡ chứ không làm ngói lành!
- Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
- Thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành!
- ......
Tiểu Nguyệt Nguyệt nhìn cảm xúc của mọi người bị mình kích động thì cười cười nhìn sắc mặt không tốt của Du Lăng:
- Lâu chủ, không bằng chúng ta đổ một ván thì sao? Ta thua, Tuyết Chi Lạc ngươi cứ việc mang đi, còn nếu ngươi thua, phải để Tuyết Chi Lạc lại cho ta, từ nay về sau, không được bước vào Bái Nguyệt Giáo ta một bước!
Tay cầm quạt của Du Lăng ngừng lại, nhìn Tuyết Chi Lạc rồi lại nhìn Tiểu Nguyệt Nguyệt, nhất thời cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ván bạc này, có thể nói không lớn, cũng có thể nói rất lớn. Bởi vì nó liên lụy đến một người -Tuyết Chi Lạc!
- Thật xin lỗi, ta không đổ - Du Lăng gấp quạt lại, nhắm mắt lấy tư thế bốn mươi lăm độ nhìn trời, chậm rãi nói - Bởi vì ta không biết cách dùng người ta để ý làm tiền đặt cược! - Mở mắt ra, trong con ngươi màu đen lóe lên ánh yêu diễm.