- Điện hạ, ta thấy không phải ngươi tính sai rồi chứ? - Hoa Chi Phá nói với Quy Điền thái tử vẫn chưa xem hiểu - Năm vạn lượng bạc trắng này chỉ có thể điền vào một góc trên bàn cờ thôi, chớ không phải là điện hạ định bội ước?
- Không có khả năng! Một văn tiền, hai văn tiền, bốn văn tiền, cho dù nhồi hết bàn cờ thì cần bao nhiêu chứ? Năm vạn lượng bạc trắng chỉ có nhiều không ít, sao có thể không điền kín? - Quy Điền Thuần Nhất Lang giận dữ chỉ vào Hoa Chi Phá - Chớ không phải ngươi định chơi xấu?
Được rồi, tới nước này, Quy Điền thái tử, ngươi còn chưa tính ra sao? Ta cảm thấy thật đáng buồn cho ngươi!
- Điện hạ biết rõ trên bàn cờ có bao nhiêu ô vuông phải không? Tổng cộng có 324 cái, cái sau gấp đôi tiền cái trước, nếu điện hạ không tin, không ngại để sứ giả quý quốc tính toán xem là bao nhiêu văn tiền, tương đương bao nhiêu bạc trắng? Bao nhiêu hoàng kim? - Hoa Chi Phá thản nhiên nói - Hoàng thượng, thảo dân cả gan thỉnh Hoàng Thượng phái người đến tính toán đối chiếu để cùng sứ giả Đông Doanh kiểm tra.
Hoa huynh, ngươi thật sự rất mạnh! Trong lòng Hoàng Phủ Nhân kích động rơi lệ đầy mặt:
- Thượng thư Hộ Bộ đâu?
- Thần có mặt.
- Ngươi phối hợp với sứ giả tính toán cẩn thận xem tổng cộng là bao nhiêu bạc, đừng khiến điện hạ cho rằng chúng ta lừa hắn.
- Tuân chỉ.
Hoa Chi Phá nhìn Hộ Bộ thượng thư một cái, đây không phải là người vừa phản đối Niệm Khanh mạnh mẽ nhất sao? Ôi chao, vì sao tuổi làm quan đều lớn như vậy đây? Bĩu môi nhìn về phía Niệm Khanh ở một bên:
- Thế nào, ta lợi hại chứ? - Cúi đầu nói nhỏ - Ta dám cam đoan thái tử này tuyệt đối không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Ôi chao, chỉ là có chút đáng tiếc, vì tranh giành khẩu khí mà làm cho ta tổn thất không công một tiền lớn như vậy!
Niệm Khanh trừng mắt nhìn Hoa Chi Phá một cái, nhìn về phía thái tử Đông Doanh sắc mặt đang dần dần trắng bệch giữa sân thì trong lòng vui thích không thôi, loại đầu như hắn cũng muốn mình gả cho? Hừ!
- Yên tâm, ta sẽ nuôi ngươi! - Niệm Khanh quay đầu chống lại ánh mắt không thích hợp của Hoa Chi Phá - Làm phò mã của bản cung, nuôi ngươi là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Dù sao ngươi cũng ở rể thôi! - Khóe miệng cong lên, thản nhiên cười - Từ xưa đến nay, phò mã đều là ở rể, chẳng lẽ ngươi không biết?
Vì thế Hoa Chi Phá ngụp lặn trong gió bão. Ta ở rể, ta ở rể, ta ở rể, ta ở rể, ta ở rể? Ta cư nhiên ở con mẹ nó rể! Shit! Hoa Chi Phá đơ mặt, hít sâu một hơi, tự nói với chính mình, được rồi, tối thiểu thì mình cũng không cần nuôi Niệm Khanh! Ta nên vui mừng, nên vui mừng!
- Ha ha - Mặt méo mó - Từ lúc nào ta là loại người để ý đến chuyện cưới gả này? - Ta rất để con mẹ nó ý!
Niệm Khanh sao lại không rõ suy nghĩ của Hoa Chi Phá, đương nhiên nàng tự nhiên sẽ không phá hỏng ngụy trang của người kia.
-Phò mã của Hoàng Phủ Khanh là ở rể, nhưng mà... ha ha... về phần khác liền chưa chắc - Nói xong nâng chén uống một hơi cạn sạch, Hoa Chi Phá vừa lúc bắt đầu còn có điểm không rõ, phản ứng lại xong, thầm nghĩ ngửa mặt lên trời cười to.
Hoa Chi Phá là đích thị đích thị Hoàng Phủ Khanh, nhưng còn có thể cưới Niệm Khanh mà! Chờ ra khỏi kinh thành, Hoàng Phủ Khanh tự nhiên trở lại là Niệm Khanhtự do tự tại, sau này tứ cầm thú cùng nhau cưới tứ hoa khôi, đây là loại trường hợp đồ sộ cỡ nào!
Không thể không nói, kỳ thật có đôi khi Niệm Khanh vẫn rất săn sóc. Hoặc có thể nói, đánh trước một gậy rồi cho quả táo ngọt chính là phương thức săn sóc của Niệm Khanh, giáo huấn phu quân vẫn là rất cần thiết.
Ngay tại lúc Hoa Chi Phá phiêu phiêu như tiên, Hộ Bộ thượng thư sắc mặt trắng bệch dùng ánh mắt kính nể không thôi nhìn Hoa Chi Phá, quỳ xuống bẩm báo lên hoàng đế:
- Hoàng thượng, thứ cho thần vô dụng, cái này căn bản là không tính được!
Đặc phái viên Đông Doanh trên trán lộ ra mồ hôi, nói gì đó bên tai Quy Điền Thuần Nhất Lang mà sắc mặt Quy Điền thái tử lập tức tái nhợt như người chết, ánh mắt nhìn về phía Hoa Chi Phá hận không thể bóc da hắn.
- Ồ, sao lại thế? - Hoàng Phủ Nhân nghe xong tò mò hỏi - Chỉ một bàn cờ rốt cuộc có thể làm cho thái tử Đông Doanh trả bao nhiêu hạ lễ? Trẫm nhưng thật ra cũng muốn biết đây! Sao lại không tính ra vậy?
Lúc này mọi người đều tràn đầy tò mò, không phải chỉ là một bàn cờ thôi sao? Ô thứ nhất 1 văn tiền, ô thứ hai 2 văn tiền, thứ ba 4 văn tiền, 342 ô thì cần bao nhiêu? Nói đến đây, hầu hết mọi người đều ôm cùng một tâm lý với Quy Điền Thuần Nhất Lang, đều bị 'một văn tiền' này mê hoặc.
- Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần không dám nói láo, cho dù đem toàn quốc khố của Thiên Minh Quốc đi điền vào cũng không đủ! - Ngụ ý thực rõ ràng, đến Thiên Minh cũng không lấy ra được nhiều tiền như vậy huống chi nơi chật hẹp nhỏ bé như Đông Doanh?
Vẻ mặt Quy Điền Thuần Nhất Lang lộ ra tia chết chóc, hắn thật sự không thể tin được, không phải là bàn cờ thôi sao, tại sao có thể như vậy?
Ngoài Hoa Chi Phá, những người đang ngồi không chỗ nào không hít mạnh một ngụm khí lạnh. Trầm tĩnh của Niệm Khanh cũng bị những lời này đánh vỡ, quốc khố Thiên Minh Quốc có bao nhiêu, người khác không biết nhưng nàng là một trong số ít người biết. Nếu Thiên Minh Quốc cũng không cấp nổi thì thiên hạ này không có một nước nào có thể cấp nổi.
- Ngươi...đã sớm biết mình sẽ thắng? - Giọng nói của Niệm Khanh có một tia run run, kết quả này rất chấn động.
- Sao có thể? - Hoa Chi Phá chớp chớp mi - Ta cũng không phải là thần tiên! Bất quá, nói tóm lại, ta cũng có một nửa phần trăm! Có thể nhìn thấy sắc mặt như vậy của Quy Điền cũng không uổng ta lao lực tâm tư. Huống hồ hắn cư nhiên dám đánh chủ ý lên ngươi nên chuẩn bị bị cắt tiết là vừa, đương nhiên có thể nhục nhã hắn là quá tốt rồi.
Niệm Khanh nhìn thật sâu vào Hoa Chi Phá, đây là thần kỳ ở nơi đó của các ngươi sao?
- Đúng rồi - Niệm Khanh không hỏi thì Hoa Chi Phá cũng không nhớ tới - Niệm Khanh nhà ta thông minh như vậy, chẳng lẽ không biết đó là một cạm bẫy sao?
- Tất nhiên là ta biết! - Niệm Khanh hiếm khi lộ ra vẻ e lệ của tiểu nữ nhi, chỉ vốn tưởng rằng ngươi định một đao giết hắn, không ngờ là muốn chặt bỏ đầu của hắn trước.
Hoa Chi Phá hoài nghi nhìn chằm chằm Niệm Khanh một chút:
- Khanh Khanh, 141 ô 2 văn tiền, 363 ô 3 văn tiền, 767 ô 4 văn tiền, tổng cộng là bao nhiêu tiền?
Tay cầm chén rượu của Niệm Khanh run lên, không nói gì, trên mặt cũng đỏ một cách không tự nhiên. Hoa Chi Phá mắt cũng không chớp chờ đáp án của Niệm Khanh, không ngờ lại chờ được một cái véo đau điếng ở bên hông của Niệm Khanh:
- Bản cung không cần biết! - Nghiến răng nghiến lợi.
Vì sao? Làm một công chúa chỉ cần có âm mưu, dùng âm mưu, móc tâm kế, tạo cạm bẫy, đoán lòng người, áp cấp dưới là đủ rồi. Nàng cũng không phải làm buôn bán, loại chuyện về tiền tài này tự nhiên có người để ý thay nàng, sao cần nàng tự mình làm? Từ nhỏ tới giờ, nàng học cái gì cũng khiến người ta phải nhìn lên, chỉ có một môn là số học, mỗi lần nhìn đến đều khiến nhóm học sĩ vô cùng đau đớn, tự nhiên về sau môn khóa có liên quan đến môn này nàng đều bỏ chạy trốn tránh, không thể trốn cũng giả bệnh, thề sống thề chết không đi!
Niệm Khanh ghét số học, tựa như vài người ghét gián, căm thù đến tận xương tuỷ!
Ặc, đau quá! Hoa Chi Phá xem như đã hiểu, thì ra Niệm Khanh ở mặt toán số trên cơ bản là một đứa ngốc. Được rồi, mỗi người đều có nhược điểm, nhược điểm của Niệm Khanh chính là toán học!
Hoàng Phủ Nhân nhìn hoàng tỷ nhà mình kề tai nói nhỏ với Hoa Chi Phá, tuy rằng rất muốn ngửa mặt lên trời thở dài, đáng tiếc chỉ có thể làm như không thấy, quấy rầy hoàng tỷ thân mật rất nguy hiểm!
- Xem ra lần này thái tử điện hạ là muốn bỏ tài lực của một quốc gia mới miễn cưỡng có thể điền lên một góc núi này - Bàn tay to của Hoàng Phủ Nhân vung lên, vương bát khí hiển lộ ra - Không biết khi nào thái tử đem tiền tài của Đông Doanh chuyển đến đây? Trẫm thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, thái tử điện hạ liền ở lại Thiên Minh chúng ta làm khách là được, để đặc phái viên trở về bẩm báo với quốc chủ quý quốc để hắn sớm kiểm kê mới được.
Hai mắt Quy Điền Thuần Nhất Lang lồi ra, nếu hắn thật sự ở lại chỗ này để đặc phái viên trở về, không thể nghi ngờ chuyện phụ vương của hắn tuyệt đối sẽ bỏ mặt hắn để đổi lấy sự độ lượng của hoàng đế Thiên Minh! Tài lực một quốc gia, phụ vương hắn cũng không phải chỉ có mình hắn là con trai, cho dù là sủng ái nhất cũng không đấu lại tiền trong quốc khố được!
Thấy Quy Điền Thuần Nhất Lang không nói gì thì Hoàng Phủ Nhân tiếp tục thêm củi thêm lửa:
- Chẳng lẽ...truyền thống của người Đông Doanh là quỵt nợ? Hoặc là... thái tử điện hạ ra khỏi đại điện này của trẫm mãi mãi?
Quy Điền Thuần Nhất Lang thiếu chút nữa tắc thở, nếu hắn thật sự làm vậy, đừng nói vị trí thái tử khó giữ được, làm mất quốc thể của Đông Doanh có thể khiến dân chúng một người một ngụm nước miếng khiến hắn chết đuối!
Cơn giận công tâm, hai tay hai chân hắn bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép, người ngã xuống.
- Thái tử... - Đặc phái viên hoảng hốt chạy qua.
- Mau truyền thái y! - Hoàng Phủ Nhân cau mày, có loại thái tử bệnh tật này còn làm cái gì được?
Hoa Chi Phá vội vàng đứng lên:
- Hoàng Thượng, không kịp, sợ là lúc thái y đến thì chỉ có thể nhặt xác cho Quy Điền điện hạ! - Thấy ánh mắt của mọi người đều nhìn phía mình, Hoa Chi Phá ra vẻ cao nhân - Nhưng mà đừng lo, thảo dân ở đây bảo đảm điện hạ vô sự. Bệnh động kinh này thuộc loại bệnh cấp tính, chỉ cần dùng thuốc mạnh thì thái tử điện hạ lập tức có thể tỉnh lại.
Niệm Khanh nhìn bộ dáng của Hoa Chi Phá thì biết nàng lại có chủ ý hư hỏng, đáy lòng bi ai thay cho Quy Điền Thuần Nhất Lang, kỳ thật thủ đoạn của bản công chúa không bì kịp với sự vô sỉ của Hoa Chi Phá!
- Xin phò mã cứu lấy thái tử điện hạ! - Đặc phái viên sắp khóc đến nơi, sau khi trở về nhất định phải cáo lão hồi hương, thái tử này rất không thể làm người ta bớt lo.
- Đó là tất nhiên! - Hoa Chi Phá chính nghĩa lẫm liệt - Người đâu, rót phân người! - Trước kia khi xem quyển 'Loạt truyện cười trong Tam Quốc', Gia Cát Lượng từng cho Chu Du uống qua,cảm giác kia khẳng định không tồi!
*Im*
*Im ắng*
Niệm Khanh phun một ngụm rượu trong miệng ra, "phân người"? Ngươi bảo Quy Điền Thuần Nhất Lang làm sao chịu nổi!
Đặc phái viên trợn mắt há hốc mồm nhìn Hoa Chi Phá:
- Phân người?
- Đúng vậy, thật đấy, nếu không uống thì sẽ không kịp - Lạnh lùng nhìn thoáng qua sứ giả Đông Doanh - Đến lúc đó quốc chủ quý quốc truy cứu đến, là lỗi của ngươi.
- Được! Rót vào! - Cắn răng nói.
Hoàng Phủ Nhân không thể không bật ngón cái với Hoa Chi Phá, ha ha, quá độc ác! Uống phân người, người có thể chịu được sao? Bất quá, trẫm thích!
- Còn không mau lên! - Quát thái giám bên người, chậc chậc, đây là một màn phấn khích cỡ nào đây!
Có cái gọi là không phải tộc ta tâm tất khác. Tuy rằng Đông Doanh thần phục, nhưng ở trong lòng của người Thiên Minh Quốc vẫn trước sau không phải là người một nhà, nếu không phải là Hoàng Phủ Nhân không thích chiến tranh thì phỏng chừng đã sớm không còn hai chữ Đông Doanh này.
Hoa Chi Phá đắc ý lắc đầu, thật là, đây không phải là ngươi bức ta sao? Ông muốn nhường nhịn, đáng tiếc ngươi ép ta, hiện tại lại đưa cơ hội để ông trị ngươi, làm gì vậy chứ! Làm người quả nhiên không thể quá kiêu ngạo. Ngươi xem, đây là báo ứng! Đừng lợi dụng sự nhường nhịn của ông, đến lúc đó tựu thành giấc mộng ngươi không bao giờ quên được. Bởi vì ngươi phải chịu trời phạt!
Theo các vị đại thần ở hiện trường lúc ấy nhớ lại, ngày đó là suốt đời không quên.
Toàn bộ người trên đại điện thấy một màn này không thể không ói, đương nhiên ngoại trừ người nào đó họ Hoa thần bí, sắc mặt của hắn chỉ hơi trắng đi một chút mà thôi, ngay cả đại công chúa cao quý liếc mắt một cái xong cũng nôn ra dịch chua, hốt hoảng chạy mất.
Tóm lại nếu có thể, các đại thần hy vọng cả đời cũng không gặp phải phò mã của đại công chúa. Vô sỉ gì đó đã không còn đủ để hình dung về hắn, quả thực là biến thái.
Các đại thần còn nhớ rõ ngay lúc đó, phò mã gia tuy sắc mặt chuyển trắng nhưng cả người cũng mỉm cười, nụ cười kia bảo có bao nhiêu vặn vẹo thì có bấy nhiêu.
Sau đó, từ 'phò mã ma quỷ' không biết từ miệng vị đại thần nào ra, trong lúc nhất thời trở nên nổi tiếng.
Câu "Thà chọc nữ phượng hoàng chứ không chọc phò mã quỷ" truyền lưu rộng rãi.