Nếu có người hỏi nàng, chuyện nàng hối hận nhất trong đời là gì? Hoa Chi Phá nhất định sẽ không chút do dự mà trả lời, quen biết ba tên cầm thú là chuyện cả đời này nàng nghiến răng nghiến lợi nhất! Hối hận? Đã không thể dùng hai chữ này để miêu tả! Phải là hối hận trời đất quỷ thần khiếp đảm mới đúng!
Không ngờ nàng cư nhiên lại bị ba tên cầm thú này hại chết! Đây là chuyện tiếc hận cỡ nào!
Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định không chút do dự tiên hạ thủ vi cường (Một câu trong Binh Pháp Tôn Tử, đánh trước để chiếm thế thượng phong), trực tiếp du ba tên kia xuống hồ, thưởng thêm ỗi người một khối đá! Các nàng không chết thì ta chết! - Hoa Chi Phá thề như vậy.
Mắt Hoa Chi Phá mơ hồ thấy như có một tiên tử từ trên trời đạp nước đến, tiên tử thoát tục khiến Hoa Chi Phá có chút mê đắm. Không ngờ trước khi chết ta còn có thể nhìn thấy tiên nữ, bỏ đi, ta không so đo cùng ba tên cầm thú các ngươi! Trước khi chết nhân phẩm khó có được bạo phát một lần.
Đang nghĩ như vậy thì nàng bỗng nhiên cảm thấy ấm áp sau gáy, chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị nhấc lên khỏi mặt nước, trước mắt mông lung chỉ nhìn thấy khuôn mặt làm cho người ta suốt đời khó quên, một vẻ đẹp không giống phàm trần.
Hoa Chi Phá không biết là có phải vì không nhìn rõ hay bởi vì ý nghĩ không rõ ràng mà sao nàng lại thấy tiên tử giống Niệm Khanh?
- Ọe... - Thật khó chịu!Đầu choáng váng muốn chết, không được, ta hôn mê. Hoa Chi Phá chỉ cảm thấy từng đợt đau đầu đổ đến, huyệt thái dương ê ẩm, không biết gì nữa cứ như vậy gục trong lòng tiên tử.
Thật ấm... - đây là cảm giác cuối cùng trước khi hôn mê của nàng.
Cầm thú! -Ba người Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn đơ miệng cứng lưỡi nhìn Hoa Chi Phá té xỉu trong lòng Niệm Khanh - lưu manh! Trước mặt chúng ta dám ngang nhiên trắng trợn chiếm tiện nghi của Niệm Khanh, tên rác rưởi! - Ba người làm như không biết Hoa Chi Phá té xỉu là do các nàng làm hại, ngược lại còn cảm thấy Hoa Chi Phá mượn cớ té xỉu dụi mặt vào người Niệm Khanh, thiên lý không dung!
Ba người đột nhiên ngẫm lại tình cảnh vừa nãy...
Một lúc trước đó.
Bốn người Niệm Khanh, Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng từ xa nhìn bốn người nào đó đang động kinh, Niệm Khanh tự nhiên biết vì sao bốn người lại như vậy nên trong lòng nổi nhạc không ngừng. Nhìn thấy Hoa Chi Phá bị ném xuống hồ nàng cũng chỉ ôm tư thái xem diễn mặc dù cũng có một chút lo lắng trong lòng, nhưng nghĩ lại chuyện bị Vị Triều, Ly Tuyệt, Du Lăng trêu trọc nên chút áy náy nhỏ này cũng nhanh chóng biến mất.
- Oa, ba người này thật sự là chơi ác không phải bình thường! - Vẫn là lần đầu tiên Du Lăng nhìn thấy có người làm huynh đệ như vậy, thật được mở rộng tầm mắt.
- Các nàng có hơi quá đáng, Niệm Khanh, ngươi còn cười được? - Ly Tuyệt thập phần không quen nhìn loại hành động khi dễ kẻ yếu này, nhưng nhìn Niệm Khanh không hề động đậy nàng tự nhiên cũng không động thủ. Nói thế nào thì Hoa Chi Phá cũng là người của Niệm Khanh. [Hoa Chi Phá: Này này, từ khi nào ta đã thành người của Niệm Khanh?]
- Nàng sắp chết! - Vị Triều hảo tâm nhắc nhở Niệm Khanh - Nếu ngươi không đi cứu, có thể chuẩn bị sẵn quan tài!
Niệm Khanh cau mày, oán hận nhìn chằm chằm ba người đang chờ nàng xuất thủ:
- Ta bây giờ là thiếu nữ tử tay trói gà không chặt! - Võ công cái gì, đều là mây bay.
- Vậy để cho Hoa Chi Phá gì đó kia quẫy đến chết đi! Ngươi là thiếu nữ tử thì chúng ta cũng đều là thiếu nữ tử! - Du Lăng tiến lên một bước, híp mắt cẩn thận nhìn người nào đó tay quẫy loạn ở trong nước - Sao còn chưa chìm xuống! - Nàng cũng không tin Niệm Khanh nhất quyết không ra tay!
- Nhanh! - Vị Triều tiếp tục thêm dầu.
- Các ngươi... - Niệm Khanh nhìn đỉnh đầu Hoa Chi Phá sắp chìm hẳn, cũng không còn nhẫn nại đứng tiếp, hung hăng liếc ba người một cái.
Đạp nước nhẹ nhàng như giẫm trên đất bằng. Phong tư siêu phàm như tiên tử hạ phàm.
- Không ngờ Niệm Khanh lại có thể vì người kia mà xuất thủ, nàng đã từng nói sẽ không bao giờ động võ - Ly Tuyệt rất cảm khái, nhớ tới lời thề son sắt lúc trước của bốn người, bốn người đã thề rằng không ai được bày ra sở trường của bản thân, cũng bởi vì thế mới không có nhiều người biết được thân phận thật sự của các nàng.
Nếu không thì bốn người sao có thể sống thái bình như hiện tại?
Niệm Khanh nhìn Hoa Chi Phá ngất xỉu cũng không biết trong lòng là cảm giác gì, chỉ biết là rất phức tạp khiến nàng đau đầu, nhanh chóng liếc nhìn ba kẻ đã muốn ngây ngốc đứng đó:
- Ta thấy các ngươi là muốn đi bán thân? - Nàng thực khó chịu, thật sự khó chịu, cũng không biết là vì cái gì.
Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mồ hôi lạnh chảy liên tục, khí tràng của Niệm Khanh quả nhiên cường đại! Câu nói đầu tiên đã đáp chế các nàng, nhưng ba người hiển nhiên cũng không chưa biết 'bán thân' trong miệng Niệm Khanh không phải là nam bán mà là nữ bán. Cũng phải thôi, vừa rồi Hoa Chi Phá còn chưa nói xong đã bị ba người nổi giận ném xuống hồ.
- Không có khả năng! - Nói đùa! Dựa vào cái gì? Chẳng qua ba người hiển nhiên chưa hết lo lắng.
- Các ngươi đã ký khế bán mình, cho dù hiện tại ta có đem các ngươi lột sạch giữa đường cũng không ai dám quản huống chi là bán thân! - Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không phải tự chuốc khổ sao! Tên ngu ngốc trong lòng cũng lạ, việc nhỏ ấy cũng làm không xong còn xưng là lão đại cái gì! [Hoa Chi Phá: Ta bị oan!]
- Ngươi muốn cho chúng ta tham gia trận đấu gì đó, có thể! - Tuyết Chi Lạc chống đỡ không được khí tràng từ Niệm Khanh, là người khuất phục đầu tiên - Nhưng mà chúng ta không biết một cái gì, hơn nữa tỷ thí gì đó sẽ không phải là cho nam tham gia chứ? - Đừng nói với ta là lão đại đã đem bán chúng ta triệt để, ngay cả thân phận nữ nhân cũng đã nói cho Niệm Khanh biết!
Tuyết Chi Lạc đặt cược, cược Niệm Khanh không biết.
Nhưng mà, hiển nhiên nàng thua.
- Các ngươi thật sự cho rằng mình là nam nhân? - Niệm Khanh liếc nhìn ba người đằng sau xem diễn - Là nữ tử thì có gì không thể được! - Ngữ khí thực tự nhiên, chỉ có điều có ba người thiếu chút nữa tức chết.
Lão đại tên dị tính, không đúng, tên đồng tính không có nhân tính này, đem bán chúng ta đi như vậy! Thật quá đáng!
- Không phải là nàng nói! - Niệm Khanh chỉ vào Hoa Chi Phá trong lòng mình - Về phần làm sao ta biết thì sau này các ngươi sẽ biết! Hiện tại ta hỏi các ngươi một câu, có đi hay không!
Ba người vạn phần ai oán, lão đại đáng chết! Tên không lương tâm! Không ngờ Niệm Khanh lại vì ngươi xuất đầu lộ diện, Fuck!
- Đi... - Ba người liếc nhau nói.
- Vậy thì được rồi, hiện tại hãy gặp qua sư phụ trong hai tháng tới của các ngươi! - Nâng cằm lên hướng về chỗ ba người Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt đang đứng - Chọn ai thì tùy các ngươi - Nhớ tới sắc mặt sáng sớm hôm nay của ba nàng kia khi biết tin thì tâm tình Niệm Khanh lại tốt lên, đánh một chưởng vào sau lưng Hoa Chi Phá, một mạng của Hoa Chi Phá lại bị nàng đánh đi thêm một phần ba, Hoa Chi Phá hộc nước ra.
- Ọe... - Một con cá nhỏ từ trong miệng Hoa Chi Phá nhảy ra, giãy đành đạch.
Tất cả mọi người ngây người, tốt lắm, thật rộng!
- Ưm... các ngươi... nhìn ta làm gì? - Hoa Chi Phá xoa cái đầu sắp nổ tung của mình - Niệm Khanh? - Mặt nàng lập tức mất tự nhiên, sao nàng lại gục ở trên người Niệm Khanh? Chẳng lẽ người cứu nàng là Niệm Khanh?
- Lão đại... chúng ta xin lỗi ngươi! Chúng ta sai rồi! - Chỉ cần ngươi nói sớm là tứ đại hoa khôi sẽ đến dạy chúng ta thì chúng ta cũng không đem ngươi bỏ lại rồi, không phải ngươi tự chuốc lấy sao! Cơ hội tốt như vậy mà bỏ qua thì là đồ ngốc!
Hoa Chi Phá mê man, ba người này bị động kinh? Lương tâm trỗi dậy? Tuyệt đối không có khả năng!
- Đứng lên! - Niệm Khanh đỡ thân mình đang run rẩy của Hoa Chi Phá đứng dậy - Đi theo ta!
- Hả? - Tình huống gì đây! - Còn các nàng? - Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn làm sao bây giờ?
- Ngươi không cần lo cho các nàng! Ngươi có đi hay không? - Niệm Khanh hơi bực, ta vì ngươi mà để cho các nàng biết một ít chuyện không nên biết, vậy mà ngươi còn ngây ngốc đi lo lắng cho các nàng, không phải là muốn tìm chết sao! Xem ra ba người kia làm đúng, nên đem ngươi ném đi nuôi cá! Xem ra là ta mất công cứu ngươi!
- Đi chậm một chút! - Nữ vương phát hỏa, đương nhiên phải đi! Đừng nói là ba tên cầm thú kia, huynh đệ ruột thịt gặp nạn ta cũng đi theo ngươi!