Ba người nhất trí với phương pháp kiếm tiền của Hoa Chi Phá, thập phần khẳng định tán thưởng.
- Ai đi? – Lâu là người đầu tiên đặt câu hỏi.
Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn không hẹn mà gặp cùng ho khan, mắt nhìn đông nhìn tây nhưng nhất định không nhìn Phong Chi Lâu.
- Holy shit! Các ngươi sẽ không định bảo ta đi chứ? – Lâu chỉ vào mũi mình bất mãn quát – Các ngươi không có nhân tính!
- Anh luôn không hiểu nhân tính là cái gì – Lạc Lạc.
- Lâu, ngươi biết đã quá muộn – Loạn Loạn.
- Nhân tính? Bao nhiêu tiền một cân? – Phá Phá.
- Các ngươi... - Lâu run run chỉ tay vào nhóm cầm thú trước mắt – Ta chết cũng không đi! – Bỏ đi, Hừ, ta không đi.
- Lâu, ngươi nhìn nha hoàn kia xem, lớn lên thanh tú như thế, dựa theo lẽ thường thì vị tiểu thư kia nhất định cũng là quốc sắc thiên hương! Ngươi chắc chắn là ngươi không đi? Chỉ cần nghĩ đến chuyện sau khi bị thương, ở trong vòng tay ấm áp của người kia... ngươi không chịu đi thì ta đi vậy... – Lạc Lạc cong khóe miệng, nhấc chân chuẩn bị chạy đi.
- Ấy ấy, ta nói ta không đi lúc nào? Ngươi quay lại! Ta đi... - Kéo Lạc Lạc trở về, Phong Chi Lâu lấy dáng vẻ điếc không sợ súng nhằm xe ngựa mà chạy, trong mắt mang theo tia đáng khinh, Lạc Lạc nói rất đúng, là mỹ nữ cổ đại chính cống! Nhất định không thể để ỹ nữ rơi vào tay Lạc Lạc, ta không vào Địa Ngục thì ai vào? Hy sinh một mình ta cứu sống mỹ nữ!
Ba người nhìn bộ dạng hưng phấn vô cùng của Lâu thì liên tục lắc đầu:
- Lạc Lạc, chiêu này của ngươi rất tuyệt! – Hoa Chi Phá giơ ngón cái nhìn nàng – Tên Lâu kia rõ ràng đã mắc bệnh vọng tưởng mỹ nữ giai đoạn cuối! Hy vọng nữ tử trong xe ngựa không phải loại nhìn thấy bóng liền mê đảo thiên quân vạn mã, quay đầu lại đẩy lui các đạo quân chư hầu (ý nói là rất xấu), nếu không sẽ là bóng ma cả đời này của Lâu.
- Ta thật hy vọng nàng có bóng ma, nhìn thấy liền hóa đá – Lạc Lạc hiển nhiên rất bất mãn vì Lâu nhúng mũi vào chuyện của mình nên mới nghĩ cách dụ dỗ nàng đi ra.
- Quả nhiên, độc ác nhất là lòng dạ đàn bà! – Loạn Loạn bình luận thật đúng trọng tâm, Lâu đáng thương.
Phong Chi Lâu ngây thơ không biết bị tính kế, vẫn như cũ ảo tưởng mỹ nữ ôn nhu, bước đi càng ngày càng nhanh.
- Ối! Ngươi làm gì vậy? - Tiểu Hồng xoa bả vai bị va trúng đang muốn mở miệng mắng người thì không ngờ có người nhanh hơn nàng một bước kêu to.
- A...a... đau quá! Đau chết ta... giữa ban ngày ban mặt, sói lẩn Càn Khôn (kẻ xấu không dám ra ngoài), ngươi lại dám cậy thế hành hung người, còn có thiên lý không? Chân của ta gãy rồi! – Phong Chi Lâu ôm chân mình lăn lộn trên mặt đất, tiếng kêu thật thê lương!
- Tiểu Hồng, có chuyện gì vậy? – Mành xe ngựa nhấc lên một chút, Phong Chi Lâu liếc một cái liền thấy được váy màu lục tung bay theo gió. Tất nhiên không thể thấy nhiều, nhưng giọng nói của người kia cực kỳ dễ nghe.
Chín trên mười! - Trong lòng thầm đánh giá, Phong Chi Lâu nóng lòng muốn nhìn thấy dung mạo thực sự của nàng nên càng ra sức gầm rú to hơn:
- Mọi người mau lại đây xem, đụng vào người ta còn không chịu trách nhiệm, trên đời này còn có công đạo không? Chân của ta...
- Tiểu thư, ta cũng không biết, người này vừa nãy rõ ràng đụng vào ta, ta còn chưa mở miệng thì hắn đã gào to, ta thấy hắn nhất định là phiến tử (kẻ lừa đảo), tiểu thư, ngươi không cần quản chuyện này, ta muốn xem là loại người nào dám tìm chúng ta gây chuyện – Tiểu Hồng thực sinh khí, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
- Tên lưu manh nhà ngươi không cần giả vờ, đứng lên cho ta! – Tiểu Hồng nói xong chuẩn bị đá Lâu, may mắn Phong Chi Lâu vẫn chú ý đến tình hình nên thời cơ ôm chân Tiểu Hồng đang định đá đến – Giết người rồi... giết người rồi...
Người vây quanh xe ngựa ngày càng nhiều, hiển nhiên những người không rõ chuyện đều bị hành động của Phong Chi Lâu lừa gạt, mọi người đối với người ở trong xe ngựa chưa hề lộ diện và Tiểu Hồng kiêu ngạo bá đạo rất khinh thường, tiếng xì xầm càng lúc càng lớn. Ỷ vào nhiều người, Phong Chi Lâu càng ra sức gào, có ý định muốn nữ tử trong xe ngựa phải đi ra.
- Các ngươi chẳng những đụng vào người không chịu trách nhiệm mà còn muốn giữa ban ngày hành hung, các vị hương thân, các ngươi phải làm chủ cho ta! – Phong Chi Lâu đang 'than thở khóc lóc'thì có tiếng gọi đầy lo lắng từ trong đám đông truyền đến - Lâu đệ! Ngươi sao vậy? Ai làm ngươi bị thương? – Nguyên lai là ba người xem diễn chán rồi mới tiến đến hỗ trợ.
Hoa Chi Phá dẫn đầu, rẽ đám người ra, ôm cổ Phong Chi Lâu đang lăn lộn:
- Các ngươi... các ngươi thật quá đáng! Chẳng lẽ vì chúng ta là người nghèo nên phải chịu bị các ngươi khi dễ sao! – Lời này vừa nói ra thì mọi người đều hưởng ứng vì ở đây đại đa số là người nghèo, lời nói vừa nãy khiến mọi người đều tự liên tưởng đến bản thân mình, hiệu ứng lập tức tăng mạnh.
Tuyết Chi Lạc và Nguyệt Chi Loạn cũng liên tục gật đầu:
- Lão đại, các nàng khi dễ Lâu đệ như vậy còn muốn giết người diệt khẩu, việc này tuyệt đối không thể bỏ qua! – Hai người tuy rằng nói vậy nhưng trong lòng lại không ngừng khinh bỉ Hoa Chi Phá, lão đại ngay câu đầu tiên đã đem việc này bay lên thành đấu tranh giai cấp giữa người nghèo và người giàu, quá mạnh!
- Các ngươi... các ngươi... - Tiểu Hồng không ngờ sự tình sẽ phát triển thành như vậy cũng bắt đầu nóng nảy, mở miệng nói – Tiểu thư, làm sao bây giờ?
Mành xe chậm rãi xốc lên, lộ ra khuôn mặt làm khuynh đảo Phong Chi Lâu.
Bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn đã không còn đủ để miêu tả về mĩ mạo của nàng. Da thịt nổi bật dưới ánh mặt trời, lóe ra ánh sáng trong suốt, nhẵn mịn như son, phấn quang tinh tế, trang điểm nhẹ nhàng, môi hồng răng trắng, một thân quần áo màu lục làm nổi bật màu da của nàng khiến người ta không rời mắt được.
- Đó...đó là Vị Triều cô nương! – Trong đám người phát ra tiếng xì xào kinh ngạc, hiển nhiên là thập phần ngạc nhiên đối với thân phận của nữ tử kia.
Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn liếc nhau, hiển nhiên cũng cảm giác được, chẳng lẽ các nàng đá phải một khối thiết bản vật cứng? Chỉ có Phong Chi Lâu vẫn như cũ mơ hồ như lọt vào sương mù, hiển nhiên đã bị dung mạo của Vị Triều thu phục.
Vị Triều không hề để ý đến người xung quanh, chỉ nhìn bốn người khởi xướng ở trước mặt, tầm mắt dừng lại trên người Phong Chi Lâu đang nằm dưới đất:
- Chân ngươi gãy?
- Hả...Ừ! – Câu hỏi đột ngột làm Phong Chi Lâu phản ứng hơi chậm, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu – Gãy...gãy rời.
Vị Triều không nói gì nữa, giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa, mọi người đang vây quanh tự nhiên tránh ra nhường đường. Dừng lại ở trước mặt Phong Chi Lâu, Vị Triều khẽ liếc nhìn cái chân nàng ta đang ôm một cái, không nói gì thêm chỉ cau mày.
Áp lực thật lớn! Lâu cảm thấy cả người giống như bị buộc chặt, chột dạ cúi đầu không dám nhìn người đối diện. Hoa Chi Phá thấy tình hình không thuận lợi, ở sau lưng Lâu hung hăng nhéo một cái.
- Ối... ta đau quá... - Lão đại chết tiệt, việc này ta nhất định không để yên!
- Vị Triều cô nương, chẳng lẽ ngươi không định chịu trách nhiệm với Lâu nhà chúng ta? – Theo mọi người xung quanh thì người trước mặt tên là Vị Triều nên Hoa Chi Phá liền nói thẳng vào vấn đề, để càng lâu đối với các nàng càng bất lợi.
- Đúng vậy! – Nguyệt Chi Loạn và Tuyết Chi Lạc ở một bên phụ họa.
- Vị Triều, hình như ta nghe thấy có người muốn ngươi chịu trách nhiệm? – Lời nói trêu chọc từ phía sau truyền đến, mọi người quay đầu lại thì thấy một tuyệt thế đại mỹ nữ không thua Vị Triều đang chậm rãi đi tới.