Cái gì gọi là người dọa chết người, trước kia Hoa Chi Phá không biết nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Phong Chi Lâu, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn mặc nữ trang thì thiếu chút nữa nàng bị teo cơ tim, thì ra cảm giác lúc ba người họ vừa nhìn thấy nàng là như vậy, trời ạ! Nàng sắp không thể thở được nữa!
Gay! Ba tên gay!
Hoa Chi Phá sốc, hận sao hai mắt mình không mù, quả thực rất khó coi! Ba tên tóc ngắn gay đứng ở trước mặt, áp lực thật phi thường lớn.
- Tiểu Trúc tỷ tỷ, chẳng lẽ các nàng mặc như vậy là xong sao? - Hoa Chi Phá khó tin, nàng còn phải đội tóc giả, ba cầm thú kia chắc cũng phải đội phải không?
- Không có đâu! Còn phải trang điểm cho các nàng– Khóe miệng Tiểu Trúc cũng có chút run rẩy, nhìn ba người có chút anh khí dễ nhìn vừa rồi biến hình thành gay như vậy cũng cần phải có tâm lý kiên cường - Đúng rồi, ta còn phải trang điểm cho ngươi nữa! Qua đây ngồi đi - Tiểu Trúc nhớ đến người trước mặt còn chưa trang điểm, vì thế bắt đầu động thủ.
Hoa Chi Phá chỉ cảm thấy da đầu run lên một hồi, ngoại trừ lần đầu tiên là Niệm Khanh trang điểm cho thì sau này nàng vẫn không thích trang điểm, cảm giác giống như hóa trang cho xác chết vậy, cảm giác này thật... sống không bằng chết!
Cho dù không đồng ý thì cũng không có cách phản kháng, ngay cả không ngoan nhất là Phong Chi Lâu cũng đã bị Tiểu Hồng tra tấn đến mức nghe lời như vậy, huống chi là Hoa Chi Phá luôn luôn hiểu thời thế!
Vì thế bốn cầm thú tiếp tục bị tra tấn bi thảm hệt tân nương tử chờ xuất giá, chỉ còn kém nước đội khăn voan hồng để đợi tứ đại hoa khôi đến ngắm nghía.
Sở dĩ cuộc đời thú vị là vì khắp nơi đều có chuyện ngoài ý muốn.
Bốn người Phong Chi Lâu, Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn xoay xở khó khăn rồi bơ phờ tiêu sái đi ra, trong phút chốc, bốn bề yên tĩnh không tiếng động, nói cách khác là tất cả người nhìn thấy các nàng đều choáng váng.
Niệm Khanh coi như còn tốt vì tối thiểu nàng đã nhìn Hoa Chi Phá mặc nữ trang một khoảng thời gian rất dài, còn Vị Triều, Du Lăng, Ly Tuyệt lại chỉ nhìn thoáng qua, vốn sức ảnh hưởng của một người đã rất lớn mà hiện tại, bốn người đứng cùng nhau ở trước mặt các nàng, thật không thể không trợn tròn mắt.
Bốn cầm thú mặc nữ trang thật sự là...
Ngươi tuyệt đối không thể cho rằng bốn (coi như là) mỹ nữ trước mặt lại là bốn kẻ vô tâm vô phế, miệng đầy lời thô tục, tư tưởng đen tối không chịu nổi, là bốn tên cầm thú!
Bốn người lẳng lặng đứng đó không nói mội lời, có chút cứng ngắc mất tự nhiên thật càng thêm hương vị.
- ...Lạc Nhân? - Du Lăng ho khan, nhìn xong cả người nàng đều như nằm mơ, không thể nào! Nữ tử dáng vẻ phục tùng e lệ trước mắt nàng là kẻ biến thái với hồng y sao? Người không chăm chỉ, lười muốn chết, chỉ cần đổi trang phục trên người cũng có thể thay hình đổi dạng như vậy?
Tuyết Chi Lạc nghe Du Lăng gọi thì ngẩng đầu theo bản năng, thấy vẻ mặt bất khả tư nghị của nàng ta thì không khỏi bĩu môi, thật không đó?Anh đây nam trang thì soái khí rối tinh rối mù, nữ trang thì đẹp cực kỳ bi thảm, ngươi trưng bộ mặt như thấy quỷ vậy làm gì! Tuyết Chi Lạc trợn mắt, xì một tiếng không thèm để ý đến nàng ta nữa.
Nguyệt Chi Loạn bất động thanh sắc nhìn về phía Ly Tuyệt, chỉ thấy ánh mắt đối phương rõ rang đang nhìn mình lại bối rối tránh né, không thể nào?Chị đây không phải chỉ là mặc nữ trang thôi sao, chẳng lẽ đã mê hoặc Ly Tuyệt nhà ta? Thật không ngờ ta cũng thuộc loại quốc sắc thiên hương.
Phong Chi Lâu không bình tĩnh giống mấy người kia, nàng bị Tiểu Hồng tra tấn thừa sống thiếu chết ở bên trong thì làm sao nàng có thể không thương tâm được!
- Vị Triều... Tiểu Hồng nhà ngươi ngược đãi ta! Ngươi phải làm chủ cho ta! – Vội chạy đến chỗ Vị Triều ngồi, tuy rằng không có mắt sau lưng nhưng nàng có thể cảm giác được ánh mắt nóng rực như muốn thiêu chết người sau lưng, oán niệm của Tiểu Hồng!
Chỉ có điều Phong Chi Lâu đã quên một việc: Nàng vừa mới đổi sang nữ trang, mà vạt áo nữ trang rõ ràng là dài hơn nam trang, hơn nữa trang phục cũng không nhẹ nhàng như nam trang, cho nên Phong Chi Lâu đã giẫm phải vạt áo của mình, sau đó hoa lệ ngã dúi người về phía Vị Triều.
Biết mình sắp rơi xuống đất đầy đau đớn nên Phong Chi Lâu nhanh nhắm mắt lại, nàng không thích trợn tròn mắt chờ chết. Nhưng sau đó lại không thấy đau đớn như trong tưởng tượng mà là một bề mặt mềm ấm, trước ngực nàng bị cái gì đó bao trùm. Phong Chi Lâu mở mắt ra liền thấy cảnh tay Vị Triều đang đặt ở trên ngực mình.
Phong Chi Lâu sốc, cực kỳ sốc!
Phong Chi Lâu nhìn thẳng về phía trước và thấy mặt mình chỉ cách bộ ngực của Vị Triều tầm nửa cánh tay, nếu Vị Triều không ngăn lại thì trăm phần trăm nàng sẽ vọt vào lòng của Vị Triều, sau đó... nàng chắc chắn sẽ cảm thán cuộc sống tốt đẹp. Nhưng Vị Triều lại ra tay ngăn cản, hơn nữa vị trí đặt tay lại ở chỗ không hề đẹp như vậy, nàng làm sao chịu đựng nổi đây!
Phong Chi Lâu chỉ còn thiếu nước rơi lệ đầy mặt:
- Vị Triều, không ngờ ngươi lại phi lễ với ta... thì ra ta mặc nữ trang lại cho ngươi có ý muốn phạm tội như vậy!
Cái gì gọi là vừa ăn cướp vừa la làng? Chính là Phong Chi Lâu lúc này!
Vị Triều rốt cuộc lạnh mặt không được nữa, trên da thịt trắng nõn lộ ra một chút phấn hồng, nhanh chóng thu hồi tay lại:
- Ta không đụng đến gì cả! - Lời này có cảm giác giấu đầu lòi đuôi, nhưng ngẫm đến hàm ý thâm sâu bên trong thì...
Niệm Khanh, Ly Tuyệt, Du Lăng nhịn không được là người cười đầu tiên, tiếp theo là Hoa Chi Phá, Tuyết Chi Lạc, Nguyệt Chi Loạn cũng ôm bụng cuồng tiếu, còn thiếu nước lăn lộn trên mặt đất, hình tượng thục nữ lập tức biến mất không còn gì. Bốn nha hoàn lúc đầu cũng sửng sốt, sau đó cũng như nhớ ra cái gì mà cười thành tiếng.
Vị Triều nhìn mọi người rồi ngẫm lại câu nói vừa rồi của mình, cuối cùng cũng phát hiện ra lỗi, màu hồng trên mặt càng thêm sâu sắc, có xu thế thành hồng đậm. Thật oan ức cho nàng, rõ ràng không làm gì lại bị mọi người cười nhạo như vậy.
Nếu không phải vì ngăn Phong Chi Lâu lại thì nàng cũng sẽ không rơi vào tình huống này. Nếu nàng né ra thì Phong Chi Lâu nhất định sẽ đụng phải ghế đá mà nàng đang ngồi, đến lúc đó sẽ xảy ra chuyện đầu rơi máu chảy. Nếu nàng không đưa tay ra thì Phong Chi Lâu nhất định sẽ đụng phải người nàng, nàng không phải kẻ ngốc nên tất nhiên sẽ không để cho như vậy.
Vì thế Vị Triều lựa chọn dùng nội kình ngầm phá giải đà ngã của Phong Chi Lâu, lại không ngờ tay mình lại lạc đến chỗ không mấy đẹp, gián tiếp ăn đậu hũ của Phong Chi Lâu. Ăn đậu hũ còn chưa tính, nàng còn sống chết mặc bay nói một câu "không đụng đến gì", hàm ý không phải là nói ngực Phong Chi Lâu bé sao!
Chuyện này giống như một người sau khi ăn sạch người ta thì phủi mông bỏ đi, trước khi đi còn nói một câu: "Dáng người của ngươi quá kém, không khơi dậy nổi hứng thú của ta". Thật vô sỉ đến cỡ nào!
Vị Triều xấu hổ, Phong Chi Lâu nhìn bộ dạng của Vị Triều xong thì mở cờ trong bụng.
Có thể đánh vỡ mặt than của Vị Triều băng sơn thì hy sinh chút này có là gì? Đừng nói tập kích ngực, dù là cởi sạch cũng không thành vấn đề! Đương nhiên, hàm ý sâu khắc là mọi người cùng nhau cởi đồ.
- Vị Triều, chẳng lẽ ngươi không định chịu trách nhiệm? Ngươi sờ ta xong rồi định bỏ qua như vậy? - Phong Chi Lâu mặc kệ, ta là người tùy tiện như vậy sao? Tối thiểu thì ngươi phải cho ta sờ lại mới được!
Trừ bỏ hai đương sự Vị Triều và Phong Chi Lâu thì mọi người đều tự giác không phát ra tiếng động, chỉ lẳng lặng nhìn Phong Chi Lâu đùa giỡn 'bảo vật'.
Nhân tài! Vô sỉ đã đạt tới cảnh giới - Hoa Chi Phá thầm nghĩ.
Thiên tài! Biến bị động thành chủ động, lợi hại! - Tuyết Chi Lạc thầm nghĩ.
Dâm tài! Dám hy sinh mặt mũi để trèo được lên người Vị Triều, mạnh! - Nguyệt Chi Loạn gật đầu.
Làm sao Vị Triều có thể từng gặp người như vậy, chuyện như vậy, nàng không biết phải làm sao, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Niệm Khanh, Ly Tuyệt và Du Lăng, đáng tiếc ba người đều trưng vẻ mặt ta-không-nhìn-thấy-gì, thiếu chút nữa khiến nàng tức chết.
Băng sơn đấu với vô lại, xem ra rất hợp nhau! - Niệm Khanh kích động nhất, tốt tốt, thật quá tốt, cái nàng muốn chính là hiệu quả này.
- Ngươi muốn thế nào? - Vị Triều băng sơn không có nghĩa là nàng không có tình cảm, nàng thuần khiết lại càng không có nghĩa là nàng sẽ khuất phục trước gian kế của Phong Chi Lâu, bị nàng ta trèo đầu cưỡi cổ.
- Dù thế nào thì ta cũng là nữ tử trinh liệt, mặc dù không phải là loại người bị ngươi sờ một chút sẽ đi nhảy hồ, nhưng cũng không phải là người tùy tiện như vậy! - Phong Chi Lâu nhìn mặt Vị Triều không có phản ứng, tốt lắm, tiếp tục - Nếu ta đã bị ngươi làm ô nhục, vậy thì ta đàng miễn cưỡng chịu thiệt chút mà cưới ngươi, hoặc là ngươi để ta sờ lại là hòa.
'Nữ tử trinh liệt'? 'Làm ô nhục'? Ba cầm thú còn lại có xúc động muốn nôn, ngươi khẳng định những lời này là nói ngươi, không phải nói người khác? Ta thấy phần sau câu nói mới là mục đích thật sự của ngươi mới đúng phải không!
'Cưới Vị Triều'? 'Sờ lại'? Dù thế nào thì ngươi cũng chiếm tiện nghi!
Vốn mặt Vị Triều hơi hồng thì giờ chậm rãi biến thành đen, vốn có một chút áy náy thì giờ biến mất không còn gì. Nàng có hảo tâm, không ngờ nàng ta lại có tâm tư xấu xa như vậy, sớm biết vậy thì vừa nãy để nàng ta đụng phải đá chết luôn cho rồi!
- Ngươi khẳng định? - Hai lựa chọn như vậy thì băng sơn cũng phun lửa! Hiện tại Vị Triều đã không còn là băng sơn mà là núi lửa đang muốn phun trào. Tay phải Vị Triều đặt ở trên bàn đá hơi nắm lại, một góc bàn đá trở thành bột trong tay nàng.
Phong Chi Lâu mở to mắt nhìn kỳ tích, trên đầu đổ mồ hôi, thì ra Vị Triều cũng là người có võ công cao cường!
- Trong hoàn cảnh như vậy lỡ đụng chạm là điều không tránh khỏi, sao ta có thể vô sỉ như vậy được? Nói đùa, nói đùa thôi, ta thuần khiết như vậy sao có thể nói ra loại lời này chứ? - Phong Chi Lâu ho khan hai tiếng rồi đứng thẳng người, vẻ mặt chính trực, chỗ nào còn vẻ đáng khinh vừa rồi!
Thật là so với Thiểm Tứ Xuyên* còn mau hơn! - Ba cầm thú còn lại cảm thán.
*Nghệ thuật diễn kịch đặc thù ở Tứ Xuyên, thay đổi mặt nạ nhanh chóng để biểu đạt nội tâm nhân vật.
Vị Triều lạnh lùng nhìn Phong Chi Lâu một cái, không cần nhiều lời, trong lòng nàng đã hạ quyết tâm phải dạy cho người này một bài học!
Dù là băng sơn thì cũng biết ghi thù!