Vì sao mọi người lại phi thường kinh ngạc?
Đối với tứ đại hoa khôi mà nói, loại cấp bậc nhan sắc dưới các nàng này có thể nói là hàng tồn kho nhiều vô kể, đẹp nữa cũng có, có gì mà kinh ngạc?
Nguyệt Chi Loạn mặt không biểu tình nhìn mỹ nhân ngoại quốc cách đó không xa, Hồ Cơ (một từ ám chỉ giai nhân)? Bên Tây Vực phải không? Còn chuyện Tây Vực ở chỗ nào thì Nguyệt Chi Loạn cũng chỉ biết là đi lên phía trên Tân Cương, có lẽ còn phải đi về phía Tây.
Chỉ thấy Ti Mộ trong truyền thuyết hồng sa phiêu dật, ngọc bội kêu leng keng, giữa hai lông mi điểm một chu sa hồng, giơ tay nhấc chân đều tràn đầy vẻ lãng mạn tình cảm.
Trong nháy mắt, Nguyệt Chi Loạn nhớ tới Tử Sam Long Vương Đại Ỷ Ti (Kim Hoa bà bà) trong 'Cô gái Đồ Long', thật là mỹ nhân đệ nhất võ lâm!
Có lẽ do nhìn quen nữ tử Trung Nguyên nên đối với mỹ nhân ngoại quốc này mọi người đều càng ham thích, cũng càng muốn nhìn ngắm thêm vài lần, đây chính là điển hình của cảm giác mặt trăng nước ngoài có vẻ tròn hơn (ý là thích đồ ngoại).
Không thể không nói Nguyệt Chi Loạn cũng bị hung hăng chấn động một hồi. Không ngờ Du Lăng tỷ tỷ lại có thủ hạ tuyệt sắc như thế! Nàng ta chọn thủ hạ là không phải mỹ nhân thì không cần sao? Chẳng trách tiểu la lị kia bị câu hồn đến cái gì cũng không cần, chậc chậc, may mà tình yêu vẫn còn nguyên vẹn. Nếu không phải nàng đã có Ly Tuyệt thì nàng đã đi tường rồi.
Quả nhiên mỹ nhân cổ đại chất lượng đều là đỉnh cao!
Mắt trong như nước mùa thu, mũi ắt đen, da trắng như tuyết, hoàn toàn khác so với nữ tử Trung Nguyên, nhưng cũng là một loại phong tình đặc biệt, loại phong tình này ở trong Trung Nguyên lại đặc biệt hiếm thấy, có thể thấy được lực sát thương phi thường lớn. Thắt lưng như cành liễu, dịu dạng như ngọc, mặt trái xoan thanh tú thoát tục tạo ấn tượng mạnh, gây ra kích động trộn lẫn với rung động sâu sắc.
- Khuynh... Khuynh Sở? Ngươi.. sao lại thế này? - Ti Mộ không thể tin vào hai mắt của mình, tiểu cô nương luôn quấn quít lấy nàng mới mấy năm không thấy, sao lại càng ngày càng nhỏ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhưng mà thật sự rất đáng yêu!
(Tác giả: La lị có ba cái tốt: Người nhỏ, thắt lưng mềm, dễ đẩy ngã... Ti Mộ Tương, ngươi biết mà)
Tiểu la lị tên Khuynh Sở nhìn thấy Ti Mộ Tương thì đã sớm đã quên hết chung quanh, trong mắt chỉ có Ti Mộ nhà nàng, phi thân đến gắt gao dụi ở trong lòng Ti Mộ, cái đầu nhỏ liều mạng chiếm tiện nghi, hận mình không thể cao thêm một chút, như vậy thì vị trí áp đầu càng hoàn mỹ.
- Ti Mộ...... - Tiểu la lị Khuynh Sở nỉ non, nước mắt dính vào vạt áo họ Ti, chất giọng kia, biểu cảm kia thật sự làm ọi người có mặt đều đau lòng một phen vì nàng, ngay cả Nguyệt Chi Loạn trong tiềm thức cũng trách đồng chí Ti Mộ nhẫn tâm: Ngươi xem, tiểu la lị đáng yêu như vậy mà cũng khóc thành như vậy, nghiệp chướng!
- Vì sao ngươi không cần ta? - Khuynh Sở la lị nắm chặt góc áo Ti Mộ, thỉnh thoảng lại nức nở - Ngươi nói ngươi không thương ta là giả đúng không? Ta biết ngươi vì nhiệm vụ nên mới nói như vậy, đừng bỏ lại ta thêm lần nữa... hiện tại võ công của ta rất cao nên ngươi không cần lo lắng cho ta, ta cũng có thể bảo vệ ngươi!
Ti Mộ vuốt đầu Khuynh Sở la lị:
- Khuynh Sở, do ngươi luyện võ nên mới thế này phải không? - Thời gian ta không bên cạnh, rốt cuộc ngươi chịu bao nhiêu khổ?
Khuynh Sở la lị người cứng đờ, ôm chặt lấy eo nhỏ của Ti Mộ:
- Ti Mộ không thích sao? Kỳ thật không phải ta vốn thế! - Muốn giải thích nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Khuynh Sở la lị ngẫm lại, chuyện này nếu xảy ra thì bất cứ ai thì đều rất khó tiếp nhận mà. Nghĩ đến đây trong lòng càng thêm khổ sở - Quả nhiên ta không thể ở cùng một chỗ với Ti Mộ. Cũng được, ta... ta trở về...
Cái gì là thương tâm muốn chết? Cái gì là đau không muốn sống? Từ tuyệt vọng đến hy vọng rồi lại tuyệt vọng, thì ra là loại tư vị này. Khuynh Sở nhẹ nhàng đẩy Ti Mộ ra thì lại bị một đôi bàn tay to hung hăng túm vào trong lòng:
- Khuynh Sở, chừng nào thì ngươi mới thông minh thêm một ít đây! Ta nói không cần ngươi khi nào? - Nhìn cảnh người kia tự ai tự oán, Ti Mộ có chút đau lòng - Nếu không phải lúc trước ngươi nhìn mà không hiểu ánh mắt của ta thì ta làm sao lại nhẫn tâm đi cự tuyệt ngươi?
Khuynh Sở la lị nghe xong lời này của Ti Mộ thì tâm tình tốt lên như ngồi hỏa tiễn, rất hạnh phúc:
- Kỳ thật ta bị như vậy là vì luyện công, hàng năm đều có một tháng là bị như bây giờ, mà tháng này cũng sắp qua, Ti Mộ, ta lập tức có thể khôi phục bình thường! - Khuynh Sở la lị mặt mày hớn hở, đến lúc đó nàng có thể lôi Ti Mộ đi làm chút chuyện người lớn rồi! Nàng làm sao có thể không kích động? Đẩy ngã Ti Mộ là mục tiêu duy nhất của nàng!
Đương nhiên, chúng ta không thể bài trừ khả năng họ Ti có yêu thích đặc tính la lị tiềm tàng biến thân này. Nếu thật sự là như thế thì không thể không nói Khuynh Sở sẽ gặp bi kịch. Hơn nữa, hình như yêu đương cùng trẻ nhỏ... khẩu vị hơi nặng.
Ti Mộ nắm bàn tay người nhỏ hơn, đi đến trước mặt Du Lăng, mở miệng lại không biết nên nói thế nào, cuối cùng hộc ra hai chữ:
- Lâu chủ...
- Ti Mộ, ngươi biết đi vào con đường này thì không thể rút khỏi - Du Lăng nhìn tiểu la lị Khuynh Sở rồi lại nhìn đồng chí mỹ nhân ngoại quốc Ti Mộ - Trước kia có người muốn rút khỏi, không phải đều do ngươi xử lý sao?
Ti Mộ nghe xong lời này thì sắc mặt tái nhợt như người chết, cắn môi không nói được lời nào. Nhưng còn tiểu la lị Khuynh Sở ở một bên thì không nhịn được:
- Nàng không thể rút khỏi thì ta tiến vào là được đúng không? - Dù sao thì chỉ cần đi theo Ti Mộ là được, còn lại thế nào thì cũng không thành vấn đề với nàng.
Du Lăng sắc mặt khó xử nhưng trong lòng mở nhạc khai hoa:
- Ngươi hãy suy nghĩ kĩ, tự nguyện làm sát thủ? - Trên đời này loại võ công có thể khiến người ta có một tháng trong năm nhỏ đi cũng chỉ có 'tiểu la lị biến thân đại pháp' trong truyền thuyết này. Hơn nữa công phu này chỉ có nữ tử mới có thể tu luyện, nghe nói còn có thể bảo toàn thanh xuân. Cho nên kéo nàng ta nhập bọn tuyệt đối là chuyện không lỗ!
Ti Mộ hơi sửng sốt vừa định mở miệng khuyên can thì đã bị tiểu la lị giành trước:
- Chỉ cần ở cùng một chỗ với Ti Mộ thì ta không sao cả. Lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó, chết không đúng, cưới gà theo gà, cưới chó theo chó - Khuynh Sở la lị rất coi trọng địa vị công quân của mình, không có chút ý muốn làm thụ.
- Được, một khi đã như vậy, Ti Mộ, ngươi theo nàng trở về sơn trại xử lý nốt chuyện, sau đó để nàng làm trợ thủ cho ngươi - Du Lăng rất vừa lòng với an bài của mình, một chuyến đi này cũng không lỗ!
- Vâng lâu chủ... - Ti Mộ thở dài nhưng vẫn thầm vui vẻ vì quyết định của Khuynh Sở, như vậy thì trong lòng Khuynh Sở còn có gì trọng yếu hơn nàng nữa đây?
(Tác giả: Có! Địa vị công quân của tiểu la lị Khuynh Sở ...)
Ti Mộ nắm tay Khuynh Sở chậm rãi rời đi, nhìn bóng lưng đằng sau của hai người thật giống như mẹ nắm tay con gái, cũng chỉ có nhân sĩ có mặt bây giờ mới có thể hiểu được hai người này là một đôi, là một đôi đấy!
Nguyệt Chi Loạn từ đầu tới cuối đều cảm thấy đây là trò khôi hài, chỉ là nàng không ngờ lại có chuyện tiểu la lị chỉ hiện thân có một tháng hàng năm, nói như vậy thì có 11 tháng là nàng ở trạng thái ngự tỷ?
Không thể không nói, Ti Mộ thật là có phúc hưởng, có một ngự tỷ nghe lời lại có cả một la lị đáng yêu. Ở trong phòng không biết là cảnh tượng mất hồn như thế nào!