Tuyết Chi Lạc: Này này này, dựa vào cái gì mà ta bị áp, còn phải làm thế thân nữa! Vì sao chị đây phải đi con đường ngược luyến tình thâm không đường về này? Này! *Giơ ngón giữa*
Tiểu Phá *Ho khan*: ngươi làm thánh AV nên khẩu vị hơi nặng một chút là lẽ tự nhiên! Nếu không thì không phải ta đã khiến ngươi thất vọng rồi sao? Mà ta nói ngươi bị áp lúc nào? Lạc Lạc, mong ngươi đừng có tự sướng ra cảnh tượng này ở trong đầu mình.
Tuyết Chi Lạc: Con mẹ nó ngươi nhìn lầm ta!
Tiểu Phá: Cho xin đi, chính mình không thuần khiết thì chớ có trách ta! Ngược luyến tình thâm, bốn chữ này đối với ngươi mà nói, rất vui sướng phải không.
=========================================================================
Tuyết Chi Lạc chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày nàng sẽ bi kịch như vậy. Từ cường gian này... lại có thể dùng ở trên người nàng! Nàng không muốn giống nữ chính trong kịch Quỳnh Dao, vừa rơi lệ vừa giãy dụa còn vừa hô to "Đừng mà".
Nếu không thể phản kháng vậy thì hết sức hưởng thụ đi! Từ từ nhắm hai mắt, nén thở, bão táp đến càng mãnh liệt càng tốt! Tuyết Chi Lạc quyết định xa xỉ một phen, coi Thanh Hoa* và Đào Quán* là cùng một nguồn gốc, mắt nhắm chặt mặc dòng nước trôi. Nhưng nàng đợi thật lâu mà không thấy có cảm giác đau đớn, ngay cả bàn tay sờ trên người cũng không thấy.
(*Có lẽ là nói về hai loại gốm sứ chất lượng khác nhau.)
Tình huống quái quỷ gì vậy? Tuyết Chi Lạc vụng trộm mở mắt ra thì thấy Du Lăng đang co người lại về đằng sau nhìn nàng với biểu cảm như gặp quỷ, trên mặt hết xanh lại trắng rồi sau đó đỏ lên.
- Ta...ngươi... - Dù cho Du Lăng hiểu biết rộng rãi cũng không biết nên làm sao bây giờ, rốt cuộc là nàng trúng gió thế nào mà thiếu chút nữa đẩy ngã Tuyết Chi Lạc? Nàng được xưng là ngàn chén không say, trước kia uống bốn năm vò rượu cũng chỉ hồng mặt một chút là cùng, hôm nay sao chỉ uống chút mà đã làm loạn?
Hơn nữa nàng còn cho rằng Tuyết Chi Lạc là tỷ tỷ của nàng? Tỷ tỷ, thật xin lỗi ngươi! Ngươi sao có thể là Tuyết Chi Lạc hai nhân cách này!Ta có tội! Du Lăng co rút mặt nghiêm trọng, rốt cuộc là sao lại xảy ra chuyện này?
Tuy rằng nàng thích tỷ tỷ, nhớ mong tỷ tỷ, nhưng không hề có ý nghĩ ngoài quy củ với tỷ tỷ của nàng chứ đừng nói đến dùng khẩu khí yêu mị như vậy nói chuyện cùng! Hơn nữa còn bạo lực dùng tay xé rách sạch sẽ quần áo của Tuyết Chi Lạc, nàng sao có thể xúc động như thế? Tuyệt đối, tuyệt đối có vấn đề.
Rượu! Nhớ tới Vị Triều, dây thần kinh tắc nghẽn của Du Lăng lập tức được thông. Tuyệt đối là trúng kế! Vị Triều, xem như ngươi lợi hại! Còn âm hiểm như vậy! Lần trước ta chỉ cho chút 'thành phần' vào nước trà của ngươi thôi mà ngươi đã trả thù ta như vậy......
Du Lăng chỉ cảm thấy một ngụm khí nghẹn ở ngực, thiếu chút nữa thổ huyết. Nữ nhân Vị Triều này từ khi qua lại với Phong Chi Lâu thì càng ngày càng tệ, trình độ phúc hắc đã không còn thua kém Niệm Khanh, sau này cách nàng còn không bao xa.
Trong khoảng thời gian tới chắc tâm lý của Du Lăng sẽ có bóng ma.
Tuyết Chi Lạc nhìn thấy bộ dạng này của Du Lăng thì lại tức không để đâu cho hết, biểu cảm gì vậy! Làm như thể ta cường gian ngươi vậy, rõ ràng là thiếu chút nữa ta bị ngươi cường gian mà!
Du Lăng cưỡng chế cảm giác chột dạ, quyết định lấy tư thái cường thế cứu vãn cục diện. Người làm một thủ lĩnh sát thủ sao có thể không bình tĩnh như vậy? Du Lăng chịu đựng cảm giác quái dị trong lòng, bắt buộc mình nhìn thẳng vào mặt Tuyết Chi Lạc.
Nhưng ánh mắt lại là thứ không thể khống chế, đặc biệt là dưới tình huống đang nhìn người không mặc quần áo, vì vậy Du Lăng chậm rãi hạ thấp ánh mắt, hạ thấp...thấp chút nữa...Tốt lắm, ta khẳng định Tuyết Chi Lạc thật sự là nữ nhân. Ngươi xem, nàng ta còn dùng cả vải bó ngực? Ta vẫn cho rằng nàng ta không cần.
Du Lăng dùng biểu tình run rẩy nhìn Tuyết Chi Lạc đang xấu hổ và giận dữ muốn chết, lúc này Tuyết Chi Lạc đã không còn bình tĩnh như vừa nãy, giờ là biểu tình 'khốc khốc'.
Cái gì gọi là 'khốc khốc', căn cứ theo tứ cầm thú, 'khốc khốc' chính là soái soái, lạnh lùng, im lặng, cũng chính là không bao giờ thích nói chuyện, có điểm giống với Vị Triều, chẳng qua là có khác biệt căn bản: Vị Triều là thật sự lạnh nhạt, thật sự lạnh lùng, còn Tuyết Chi Lạc lại là bày đặt làm màu, giả vờ bình tĩnh, tỏ vẻ hờ hững.
Cho nên khi nhìn thấy Tuyết Chi Lạc thẹn thùng giống tiểu thiếu nữ thì Du Lăng thật sự không bình tĩnh nổi. Thật là...rất đáng yêu! Ngẫm lại thời gian trước kia mình luôn tận dụng cơ hội khi dễ nàng, rõ ràng là biết mình đang đùa giỡn nàng thì nàng cũng chỉ cắn răng tiếp tục, còn hiện tại, ánh mắt ăn thịt người này...chà...thì ra đây mới là tử huyệt sao?
Du Lăng đột nhiên thấy một phần dải băng quấn ngực của Tuyết Chi Lạc tuột ra một ít, biểu cảm ba phần thẹn thùng, ba phần phẫn nộ, ba phần giết người này... thật là... rất đáng yêu mà! Đột nhiên Du Lăng cảm thấy thiếu cái gì, nàng à một tiếng, mắt sáng ngời, thuận tay giải huyệt đạo cho Tuyết Chi Lạc.
- Du Lăng, đồ biến thái chết tiệt nhà ngươi, mau thả ta ra! - Giọng nói của Tuyết Chi Lạc không lớn nhưng là nghiến răng nghiến lợi mà nói. Dù sao thì trong Điêu Lan Thuỷ Tạ Lâu này không an toàn, trời biết có thể có người nghe thấy hay không, đương nhiên nàng sợ hơn là có người đến.
Du Lăng sau khi thanh tỉnh vốn không định làm gì nữa, nhưng khi nhìn thấy Tuyết Chi Lạc dùng ánh mắt giết người nhìn mình, dù yếu thế cũng phải bảo vệ trong sạch thì trong lòng lại không bình tĩnh.
Rốt cuộc là ai làm ầm ở bên ngoài, là ai là ai! Hại ta bị Niệm Khanh, Vị Triều, Ly Tuyệt luôn miệng "Lạc Nhân nhà ngươi", "Lạc Nhân của ngươi", đương nhiên mình cũng chỉ bị ảnh hưởng rất ít. Còn nữa, nếu không phải ngươi muốn thêm một vò rượu thì ta sẽ đi tìm Vị Triều sao? Nếu không tìm Vị Triều thì sao có thể trúng dược của nàng? Nói à biết, tất cả đều phải trách ngươi, đều là lỗi của ngươi! Hại ta mất hết hình tượng. Nghĩ như vậy thì Du Lăng lại hung hăng nhéo một cái vào thắt lưng Tuyết Chi Lạc.
Tuyết Chi Lạc hận muốn chết, nếu không biết mình không đánh lại Du Lăng thì nàng thật muốn làm một phát ngươi-không-chết-thì-ta-chết. Nhận nhầm ta thành người khác, còn cậy mạnh đẩy ngã ta, giờ lại còn véo ta? Trên thế gian này rốt cuộc còn có công đạo hay không!
(Tác giả: Tứ hoa khôi chính là công đạo, tứ hoa khôi chính là vương pháp)
- Ngươi... ngươi buông ra! - Tuyết Chi Lạc giãy giụa.
- Không thích - Lời ít ý nhiều.
- Ngươi... - Tuyết Chi Lạc hít sâu một hơi - Ta không phải tỷ tỷ của ngươi!
Nụ cười của Du Lăng cứng đờ, sau đó cười sâu kín:
- Ngươi có điểm nào giống tỷ tỷ ôn nhu của ta? Nếu không phải ta trúng dược Vị Triều hạ trong rượu thì ngươi cảm thấy ta sẽ mù mắt như thế sao?
- Shit! Mẹ nó ngươi có ý gì! - Ngay cả người chết ta cũng thua kém?
- Tuyết Chi Lạc, ngươi là ngươi, cũng chỉ có thể là ngươi - Du Lăng véo hai má phúng phính của Tuyết Chi Loạn - Ta chưa bao giờ cảm thấy ngươi giống tỷ tỷ của ta, hơn nữa, đối với tỷ tỷ, ta tuyệt đối không có...ừm...loại tư tưởng không an phận như vậy, cho nên đây đều là kết quả của việc hạ dược - Du Lăng thành thành thật thật nói, nàng thật sự chưa từng có ý niệm không thuần khiết như vậy trong đầu, cũng chưa từng tiết lộ về tỷ tỷ của nàng.
Gì? Có ý gì? Tuyết Chi Lạc ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ Du Lăng nhận nhầm mình thành tỷ tỷ của nàng không phải là vì say rượu? Vậy thì chuyện sao lại thành thế này? "Hạ dược"? Vị Triều! Trời, đến tột cùng đây là chuyện khỉ gió gì!