Ngay tại thời điểm Du Lăng và Tuyết Chi Lạc 'cuồng nhiệt' trên giường thì ở một nơi khác.
- Triều Triều, vừa rồi ngươi thả cái gì vào rượu vậy? - Phong Chi Lâu cầm ngọc tiêu trong tay luyện tập, đáng tiếc thiên phú có hạn, thổi thế nào cũng chỉ có như vậy. Nhưng cũng vì vậy mà nàng có thể cuốn lấy Vị Triều, buổi tối có thể lấy cớ muốn Vị Triều chỉ bảo cho nàng, nên vừa rồi Du Lăng đến xin rượu nàng cũng thấy.
Vị Triều nhìn sách thuốc trong tay, sắc mặt không chút thay đổi:
- Lần trước không phải ngươi hỏi ta có Mê Huyễn dược (thuốc tạo ảo giác) có thêm Xuân dược không sao, còn là loại thích hợp với người có nội lực, gần đây ta có nghiên cứu chế tạo ra một ít nhưng chưa có người thử nghiệm cho. Nếu Du Lăng dâng lên tận cửa thì tất nhiên không thể buông tha. Huống hồ, chuyện này ta làm vậy cũng chỉ là gậy ông đập lưng ông, ngươi đã quên giáo huấn lần trước?
Sắc mặt Phong Chi Lâu đỏ lên ho khan lên tục, sao có thể quên, sỉ nhục! Sỉ nhục cả đời!
- Quả nhiên vẫn chỉ có Triều Triều nhà ta thương ta! - Hừ hừ, xem đi xem đi, Triều Triều nhà ta quả nhiên đồng một lòng cùng ta. Lần sau ai còn khi dễ ta thì ta sẽ nói cho Triều Triều biết để Triều Triều trút giận cho ta!
Vị Triều liếc mỗ Lâu một cái sắc lẻm, mặt lạnh nói:
- Tiếp tục! - Nàng thật sự không thể tin được đây là người mình tự tay dạy dỗ, thật bi kịch!
Mặt Phong Chi Lâu lập tức ỉu xìu, "tiếp tục"? Tuy rằng bảo Vị Triều dạy nhưng cũng không cần làm như thật như vậy chứ? Đây chỉ là cái cớ thôi! Cái cớ để xâm nhập khuê phòng của Vị Triều lúc nửa đêm thôi! Thương tâm.
- Nếu ngươi không muốn luyện thì ngày mai không cần đến nữa - Chút tâm tư đó của ngươi mà ta lại không biết sao? Sau khi nhìn thứ Niệm Khanh đưa cho xong thì Vị Triều đã không còn là tờ giấy trắng năm đó nữa, cho nên cái cần biết tất nhiên là biết. Nhưng mà...chuyện đó nàng vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lí! Vị Triều bỏ qua ánh mắt thèm khát của Phong Chi Lâu, lạnh lùng nhìn nàng.
- Triều Triều, ta vốn rất yêu thích luyện tập! Chỉ có thổi tiêu mới có thể thể hiện ra khí chất tiêu sái không thể kìm giữ của ta, cho nên ta sẽ không bỏ cuộc - Sao có thể bỏ cuộc? Không lấy cớ này thì đêm hôm khuya khoắt sao có thể đến phòng ngươi được! Không đến phòng ngươi thì sao có tình kịch!
"Tiêu sái không thể kìm giữ"? Vị Triều lướt mắt đánh giá nàng một cái, cúi đầu tiếp tục đọc sách, có điều khóe miệng nàng hơi hơi nhếch lên, tỏ vẻ tâm tình nàng đang thật sự không tồi.
Đây là 'ngọc nhân nửa đêm giáo xuy tiêu' (nghĩa là người đẹp nửa đêm dạy thổi sáo, chế từ câu thơ 'ngọc nhân hà xứ giáo xuy tiêu' trong 'Ký Dương Châu Hàn Xước phán quan' của Bạch Cư Dị) trong truyền thuyết sao? - Trong đầu Phong Chi Lâu nhanh chóng hiện lên một câu vậy, sau đó nàng sống chết phe phẩy đầu, quá tà ác! Chết tiệt, đều do tên Lạc nhi kia dạy hư. Tội lỗi!
- Đúng rồi Triều Triều, thuốc kia gọi là gì? Dược tính như thế nào? - Phong Chi Lâu đột nhiên nhớ đến lại hỏi.
Vị Triều buông sách thuốc, rất bình tĩnh nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
- Thuốc này chỉ nhằm vào người có nội lực, sau khi trúng sẽ sinh ra ảo giác, có thể làm những việc mà bình thường không bao giờ làm, hơn nữa bởi vì thành phần trong thuốc có Xuân dược cho nên...có điều nếu là Du Lăng, bằng công lực của nàng, ảo giác chắc sẽ có, sau đó nàng có thể vượt qua được.
Phong Chi Lâu nghe xong lời của Vị Triều thì xoay người sang chỗ khác quệt quệt mồ hôi trên trán, Triều Triều à, sao ngươi còn có thể bình tĩnh như vậy! Ngươi không sợ lát nữa Du Lăng sẽ đến liều mạng cùng ngươi sao!
- Nàng sẽ không - Vị Triều như nhìn thấu suy nghĩ của Phong Chi Lâu, tiếp tục nói - Nếu nàng thực sự đến thì sẽ là chuột bạch cho thử nghiệm thuốc tiếp theo mà ta đã chuẩn bị - Dù sao thì trước kia mấy người các nàng cũng thường xuyên là người ình thử thuốc, đương nhiên đó đều là trong tình trạng không biết là mình bị thử thuốc.
- Thật đáng tiếc... - Phong Chi Lâu nói rất nhỏ nhưng vẫn bị Vị Triều nghe được, người này... thật là...
- Nhưng mà nàng và Tuyết Chi Lạc uống rượu cùng nhau, không biết sẽ thế nào - Vị Triều nói chuyện có chừng mực lại khiến Phong Chi Lâu mơ mộng vô hạn.
Ý của Vị Triều là... Du Lăng sẽ bị dược làm mê đảo tâm tính, sau đó OOXX Lạc nhi? Ôi, nếu vậy thì thật quá tốt! Lạc nhi không phải luôn tự xưng là thánh AV sao? Không phải vẫn cho rằng mình là một tiểu công quân sao? Nàng ta cũng có một ngày làm thụ! Không được, thời khắc kích động lòng người này mà ta không đi thì chẳng phải sẽ hối hận cả đời sao? Chỉ cần nghĩ đến biểu tình sau đó của Lạc nhi thì Phong Chi Lâu liền cảm thấy mình như bị chích máu gà, toàn thân đều xúc động không có chỗ phát tiết.
- Triều Triều, ta đột nhiên nhớ ra Loạn Loạn và lão đại hẹn ta có việc, nên hôm nay đến đây thôi được không? - Vẻ mặt lấy lòng, cho ta ra ngoài đi, cho ta ra ngoài đi, cho ta ra ngoài đi...
Vị Triều khinh thường nhìn Phong Chi Lâu, còn làm biểu cảm cún con chân chính nữa!
Phong Chi Lâu được Vị Triều cho phép thì nhanh như chớp chạy theo hướng đến chỗ Nguyệt Chi Loạn và Hoa Chi Phá ở. Loại chuyện này tất nhiên muốn mọi người xem cùng nhau mới kích thích chứ! Huống hồ, không có người đi cùng thì ta cũng hơi lo lắng. Du Lăng, kỳ thật cũng là một hắc hóa!
Sau khi được nghe giải thích sự tình thì Hoa Chi Phá và Nguyệt Chi Loạn cũng bị chấn kinh một phen.
Lạc Nhi vừa uống rượu cùng ta chưa lâu đã làm ra loại chuyện này? Nói xem, Lạc Nhi có thể thuận theo cảm giác say như vậy hay không? Chẳng lẽ Lạc Nhi là người đầu tiên ăn được thịt sao? Người này, vừa rồi còn nói với ta sẽ không, giờ lại sắp thất thân? Hoa Chi Phá đột nhiên cảm thấy thế sự vô thường, rất cảm khái. Phỏng chừng cách sa đọa của Lạc Nhi cũng quá nhanh.
Vì thế, có ba người như trộm lẩn vào trong viện của Du Lăng.
- Này, chúng ta nên lấy cớ gì đây? - Phong Chi Lâu đột nhiên dừng bước, nàng cảm thấy không thể cứ như vậy mà vọt vào được.
Hoa Chi Phá đã tỉnh hẳn cơn say rượu, nhưng loại chuyện này tốt nhất là nàng không phát biểu ý kiến, tránh cho sau này Lạc nhi thẹn quá thành giận tìm nàng liều mạng.
- Hay là... tiệc trà xã giao? - Nguyệt Chi Loạn nhớ tới tình kịch lãng mạn của bản thân - Dù sao cũng chỉ là cái cớ!
- Khuya khoắt lại mở tiệc trà xã giao, quả thật là có bệnh! - Phong Chi Lâu khinh bỉ nhìn Nguyệt Chi Loạn - Nhưng mà ta thích! Không đi con đường bình thường! Loạn nhi, quả nhiên ngươi là hậu bối nhân tài kiệt xuất của ta!
Hoa Chi Phá không nói gì, trong lòng đã hối hận muốn chết về hành động của mình, sớm biết vậy thì đã không tới. Loại chuyện này kỳ thật ta cũng không quá hiếu kì, lương tâm nàng nghĩ như vậy.
Ba người bước đi thật nhẹ, hít nhẹ thở nhàng, dùng công phu tránh né cao thủ võ lâm mà tứ hoa khôi truyền thụ: Để bản thân dung nhập vào bóng đêm, tồn tại cùng thiên địa. Sau đó ba người dùng ngón tay dính đầy nước miếng chọc lỗ trên cửa sổ giấy, lập tức nhìn thấy quần áo đầy đất.
Oa, thật kịch liệt. Đã điên cuồng đến tình trạng này? Oh My God! Lạc nhi, rốt cuộc ngươi bị tàn phá đến mức độ nào rồi? Hoa Chi Phá liếc mắt một cái đã nhận ra đây là quần áo của Lạc nhi, cái này cũng có nghĩa rằng...Du Lăng quá cầm thú, cường bạo Lạc nhi? Được rồi, đây chỉ là tự sướng. Nhưng chắc hẳn không cách sự thật bao xa.
Ba người thấy Du Lăng không phát hiện ra thì tiếp tục lớn mật tìm kiếm góc nhìn tốt. Quả nhiên, AV gì đó vẫn kém hơn so với trực tiếp tại hiện trường! Đủ tạo cảm giác.
Đương nhiên, về việc Du Lăng có phát hiện ra hay không, cái này không thể biết được.