Tự Cẩm

“Hiền phi?” Trong đầu Cảnh Minh Đế nháy mắt xuất hiện một nữ tử dung nhan tiều tụy, hình tượng giống như nữ quỷ.

Ông chẳng thể ngờ chuyện thứ hai sẽ có quan hệ với Hiền phi, dù sao thân thể Hiền phi ngày càng lụn bại, thật sự không giống người có tinh lực lại gây ra chuyện xấu.

“Có quan hệ gì với Hiền phi?”

Phan Hải rũ mắt nói: “Mười năm trước, Tiểu Đặng Tử vẫn chỉ là một tiểu nội thị làm việc ở Ngự Trà phòng, có một ngày không cẩn thận làm ngã một cái đèn lưu ly, sợ tới mức muốn đâm đầu xuống hồ, vừa lúc bị Hiền phi nương nương gặp được, là Hiền phi nương nương giúp gã vượt qua cửa ải khó khăn.”

Cảnh Minh Đế nghe được nhíu mày: “Chuyện này lúc trước có ai chứng kiến không?”

Bình thường mà nói, loại cung nhân được vị nương nương nào đó thi ân như này, chỉ cần chuyện thi ân truyền ra, phi tần các cung khác sẽ không muốn dùng, nhưng mười năm sau Đặng công công lại thành quản sự phòng trà nước của Xuân Hoa cung.

Ninh phi là chủ nhân Xuân Hoa cung, cũng đã sớm phong phi, nếu biết việc này, không muốn dùng Đặng công công chẳng qua là chuyện một câu nói.

“Thiếp không biết việc này!” Ninh phi nhẫn nhịn cả giận nói.

Trong cung của bà thế mà còn có người của Hiền phi?

Ngẫm lại một tên nội thị từng nhận qua ân huệ của Hiền phi thế mà ngày ngày chưởng quản những việc trà nước trái cây trong cung của bà, Ninh phi liền buồn nôn gần chết.

Cảnh Minh Đế liếc Ninh phi một cái, không vui nhíu mày.

Ngày thường ông có thể nhẫn nhịn các phi tử vô cớ gây rối, không đại biểu bây giờ vẫn nguyện ý nhịn.

Nói trắng ra là, ngày thường nhịn không phải là sợ, mà chẳng qua là thương tiếc nữ nhân hậu cung so với Hoàng Thượng ông đây càng không tự do hơn thôi.

Nhưng sự nhẫn nhịn này khi gặp chính sự chung quy là có hạn.

Ninh phi cắn cắn môi, không lên tiếng.

Phan Hải trả lời: “ Trừ Hiền phi nương nương ra, hẳn là chỉ có một người biết chuyện gọi là Tiểu Trác Tử, chính là người lúc ấy cùng Tiểu Đặng Tử đến Ngọc Hoa Cung đưa trái cây Lĩnh Nam.”

Trái cây Lĩnh Nam?

Cảnh Minh Đế giật giật đuôi lông mày, mắt lộ ra nghi hoặc.

Phan Hải tri kỷ giải thích nói: “Năm ấy Lĩnh Nam tiến cống một ít quả vải, ngài từng phân phó Ngự Trà phòng đưa những trân quả này đến chỗ của các vị nương nương……”

Còn có loại chuyện này?

Cảnh Minh Đế chớp chớp mắt.

Không nghĩ tới mười năm trước ông rộng lượng như vậy, nếu đổi lại bây giờ, đại khái sẽ để dành cho mình ăn……

Hoàng Hậu cùng Ninh phi thì nhớ ra.

Quả vải chỉ có các vùng ở Lĩnh Nam trồng, cách xa kinh thành ngàn dặm lại không dễ bảo tồn, mà Hoàng Thượng không phải người xa hoa lãng phí, cho nên cho dù thân phận như bọn họ, cũng không phải mỗi năm đều có thể ăn được quả vải.

Bởi vì không dễ có, vì thế khắc sâu ấn tượng.

Phan Hải nói tiếp: “Tiểu Đặng Tử cùng Tiểu Trác Tử đi đến Ngọc Tuyền cung đưa quả vải, hai người không biết sao tò mò mùi vị của quả vải, nên vụng trộm lấy ra một trái ngửi thử. Không nghĩ tới Tiểu Đặng Tử lỡ tay liền đánh nghiêng tô đựng vải, hơn một nửa quả vải lăn vào trong hồ, gấp đến độ Tiểu Đặng Tử muốn đâm đầu xuống hồ.”

“Vậy Hiền phi làm sao biết được?” Cảnh Minh Đế nhất thời quên Tiểu Trác Tử, ngược lại hỏi đến Hiền phi.

“Sự tình vừa khóe, Hiền phi nương nương đúng lúc đi ra tản bộ, bắt gặp một màn này. Hiền phi nương nương chẳng những miễn tội Tiểu Đặng Tử, còn giúp gã che giấu, coi như đã nhận được vải. Đây chính là mối liên hệ giữa Hiền phi nương nương và Tiểu Đặng Tử ……” Phan Hải nói đến miệng khô lưỡi khô, cuối cùng cũng kể rõ sự tình.

Cảnh Minh Đế nghe xong hỏi: “Những việc này là từ trong miệng Tiểu Trác Tử hỏi ra?”

Trên mặt Phan Hải lộ vẻ cổ quái, trả lời: “Tiểu Trác Tử chín năm trước đã bệnh chết rồi.”

Cảnh Minh Đế nhướng mày: “Nếu trừ Hiền phi ra chỉ có hai người Tiểu Đặng Tử và Tiểu Trác Tử biết, ngươi lại biết được từ trong miệng ai?”

Phan Hải nháy mắt với một người, người nọ vội vàng đứng ra trước mặt Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế tập trung nhìn vào, lại là đồ đệ của Phan Hải Tiểu Nhạc Tử.

Trường hợp này, người lanh lợi như Tiểu Nhạc Tử cũng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, cúi đầu nói: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, là nô tỳ nói cho sư phụ.”

“Ngươi làm sao biết được?”

Tiểu Nhạc Tử liếc nhanh Phan Hải một cái, hít sâu ổn định tinh thần, giải thích nói: “ Lúc ấy nô tỳ làm xong công việc có hơi mệt, liền dựa vào núi giả chợp mắt trong chốc lát, không nghĩ tới nghe được tiếng kinh hô……”

Trong cung núi giả nhiều đẹp mà lạ, chọn một chỗ lõm trốn vào lười biếng, người đi ngang qua rất khó lưu ý.

Nói đến chuyện lười biếng lúc ấy, Tiểu Nhạc Tử có chút xấu hổ: “ Sau đó nô tỳ lại thấy Hiền phi xuất hiện, lại càng không dám hiện thân, về sau chuyện này cũng không nhắc qua với người khác, dần dần cũng quên lãng. Hôm nay sư phụ lật tất cả những người có liên hệ với Đặng công công, nô tỳ đột nhiên nhớ ra, vì thế liền nói với sư phụ.”

Hắn nói xong, dùng dư quang vụng trộm nhìn Úc Cẩn một cái, thầm nghĩ nếu sai sử Đặng công công thật sự là Hiền phi, đây có được coi là lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt như lời Yến Vương nói không nhỉ?

Mà Úc Cẩn từ sau khi nghe được Đặng công công có liên quan với Hiền phi liến biến thành bộ dạng mặt không biểu tình, làm người ta nhìn không ra manh mối.

Cảnh Minh Đế liếc mắt nhìn mọi người một lượt, lạnh lùng nói: “Truyền Hiền phi tập tức tới Xuân Hoa cung.”

Đợi hơn một khắc, Hiền phi xuất hiện ở cửa Xuân Hoa cửa cung, hơi dừng chân nghỉ ngơi, rồi được cung tì đỡ vào đi đến trước mặt Cảnh Minh Đế.

“Gặp qua Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.” Hiền phi uốn gối hành lễ, thở hồng hộc.

Thái Hậu đã bị Cảnh Minh Đế thuyết phục vào chủ điện Xuân Hoa cung chủ nghỉ ngơi, giờ phút này không ở cùng đám người Cảnh Minh Đế, nhưng thật ra miễn thêm cho Hiền phi một cái hành lễ.

Nhìn Hiền phi sắc mặt cực kém lúc nào cũng có thể tắt thở, Cảnh Minh Đế âm thầm thở dài.

Hiền phi như vậy, chẳng lẽ còn có thể gây sóng gió?

Không nên nha, Hiền phi cùng hình tượng yêu phi thật sự không giống lắm.

Không nghĩ nữa, hỏi qua rồi lại nói.

Cảnh Minh Đế trầm mặt hỏi: “Ngươi có biết trẫm gọi ngươi tới có chuyện gì không?”

Hiền phi lắc đầu: “Thiếp không biết.”

“Ngươi trước nhận mặt một người. Phan Hải ——”

Phan Hải vươn tay: “Hiền phi nương nương, mời bên này.”

Phan Hải dẫn Hiền phi đến trước thi thể của Đặng công công, duỗi tay chỉ: “Hiền phi nương nương nhìn thử xem, có nhận ra người này không?”

Hiền phi nhìn thoáng qua, nhất thời sắc mặt trắng bệch, ôm ngực lung lay sắp đổ.

“Nương nương ——” Cung tỳ đỡ Hiền phi sợ tới mức kinh hô.

Cảnh Minh Đế: “……”

Hiền phi quay lại trước mặt Cảnh Minh Đế, sắc mặt tái nhợt đến nỗi quả thực như đang uy hiếp Cảnh Minh Đế, chần chờ trong chớp mắt mới hỏi ra: “Hiền phi, ngươi có nhận ra người nọ?”

Hiền phi không có do dự nói: “Thiếp không quen biết.”

Trên mặt Cảnh Minh Đế nháy mắt kết băng: “Không quen biết? Hiền phi, ngươi có biết cái gì là tội khi quân?”

Hiền phi kinh ngạc nhìn Cảnh Minh Đế, thần sắc mờ mịt: “Hoàng Thượng cớ gì nói ra lời này? Thiếp thật sự không quen biết người nọ, người nọ thoạt nhìn chính là một nội thị bình thường đi?”

“Nội thị bình thường ha?” Cảnh Minh Đế cười lạnh, “Chẳng lẽ không phải ngươi từng thi ân người ta?”

“Thi ân?” Hiền phi càng thêm mờ mịt, mồ hô toát ra trên trán trên thái dương làm bà ta thoạt nhìn hết sức suy yếu.

Cảnh Minh Đế liếc Phan Hải một cái.

Phan Hải hiểu ý, chỉ ra liên hệ giữa Hiền phi với Đặng công công.

“Hiền phi, ngươi còn lời gì để nói?”

Hiền phi đột nhiên cười, cười đến có chút bi thương: “Hoàng Thượng chỉ dựa vào cái này đã nhận định là thiếp làm chủ? Vậy Ninh phi muội muội vẫn là chủ nhân Xuân Hoa cung, làm chủ tử Tiểu Đặng Tử nhiều năm, chẳng lẽ hiềm nghi của thiếp so với Ninh phi còn lớn hơn? Hoàng Thượng, ngài như vậy là bất công với thiếp!”

Cảnh Minh Đế lạnh lùng nói: “Hai người các ngươi đều có hiềm nghi, mà ngươi vừa mới lại nói dối.”

Hiền phi lấy khăn lau mồ hôi, bình tĩnh nói: “Thiếp không có nói dối.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui