Tự Cẩm

Thiếu nữ ngoài cửa thần sắc bình thản, khóe môi nhếch lên ý cười nhạt nhẽo.

Lý cô nương một tay giữ chặt cánh cửa, thần sắc đề phòng: “Chuyện gì?”

Khương Tự tận lực để cho mình thoạt nhìn ôn hòa vô hại: “Huynh trưởng cùng bằng hữu đi uống trà, nghĩ đến trong chùa chỉ có hai người chúng ta là cô nương, liền tới tìm Lý cô nương trò chuyện.”

“Thật có lỗi, thân thể ta không thoải mái.” Vẻ tươi cười trên mặt Lý cô nương biến mất, liền muốn đóng cửa.

Thiếu nữ ngoài cửa đưa tay đẩy, thoải mái đi vào, lưu lại Lý cô nương sửng sốt tại chỗ một hồi lâu mới cuống quít đóng kỹ cửa lại.

“ Ngươi làm gì?”

Khương Tự dứt khoát ngồi xuống bên bàn, đưa tay cầm lấy ấm trà rót cho mình một ly trà.

Chén trà sứ trắng bị nàng nắm trong tay, ngón tay trắng như ngọc, so với sứ trắng còn tinh tế hơn mấy phần.

“ Ngươi còn không ra ngoài, ta sẽ gọi người!” Tuổi tác của Khương Tự làm Lý cô nương thiếu đi vài phần e ngại, thoạt nhìn có chút tức hổn hển.

“ Lý cô nương làm gì nổi giận như thế, ta chỉ muốn tìm ngươi tâm sự mà thôi.”

“ Ta không quen biết ngươi!”

Khương Tự sắc mặt bình tĩnh, ngước mắt nhẹ nhàng lườm Lý cô nương một chút, hỏi: “ Như vậy ngươi quen biết Trì cô nương chứ?”

Con ngươi Lý cô nương đột nhiên co rụt lại, rất nhanh phủ nhận nói: “ Không biết, ngươi lập tức ra ngoài!”

Khương Tự nhẹ nhàng cười một tiếng, chuyển động chén trà trong tay: “ Lý cô nương cũng coi như xuất thân thư hương môn đệ, có khách đến cửa mà thái độ như vậy, sẽ chỉ làm ta cảm thấy đã làm chuyện gì chột dạ ——”

Sắc mặt Lý cô nương trắng nhợt, tức giận đến toàn thân run rẩy: “ Ngươi đừng có nói hươu nói vượn! Ta với ngươi bèo nước gặp nhau, hoàn toàn không có giao tình, ngươi xông tới như thế còn không cho ta tức giận?”

“ Là nên tức giận, có điều nếu như Lý cô nương không muốn trò chuyện về Trì cô nương, vậy chúng ta có lẽ có thể tâm sự về Lưu Thắng?”

Lý cô nương hoa dung thất sắc, liên tiếp lui về phía sau, khí thế đã yếu xuống: “Ngươi ra ngoài!”

Khương Tự chống cằm, khí định thần nhàn: “ Lý cô nương sẽ không cho rằng chỉ có Huyện úy đại nhân đoán được quan hệ của ngươi với Lưu Thắng chứ?”

“ Ngươi, ngươi nói này nọ người ta như vậy, đến tột cùng là có ý gì?” Lý cô nương như kiều hoa trong gió run rẩy không ngừng, phảng phất như nghĩ đến cái gì, dùng sức tháo vòng kim trên tay xuống, “ Có phải ngươi muốn chỗ tốt hay không? Ngươi nói, muốn bao nhiêu!”

Khương Tự cười lên: “Lý cô nương, ngươi thật quá khẩn trương. Ta không phải dân bản xứ, đợi mưa tạnh liền sẽ rời khỏi đây, nói này nói nọ người ta không chút nào hứng thú. Ta chỉ là có hứng thú với một số việc mà ngươi biết, sau khi hiểu rõ tuyệt đối sẽ không quấy rầy ngươi nữa.”

Khương Tự biết cách làm này của mình chọc người ghét, nhưng trạng thái trước mắt của Lý cô nương nếu như còn muốn bày ra vẻ dịu dàng của tiểu thư khuê các, vậy đừng nghĩ từ trong miệng nàng ta thăm dò được chuyện của Trì cô nương.

So với việc bắt cóc như loại súc sinh Trường Hưng Hầu thế tử, thì chọc người chán ghét như này tính là gì?

Lý cô nương chăm chú nhìn Khương Tự, thần sắc trên mặt không ngừng biến hóa, sau một hồi mới cắn môi hỏi: “ Thật sẽ không quấy rầy ta nữa?”

Khương Tự khẽ thả lỏng một hơi, lộ ra tươi cười chân thành tha thiết: “ Với chuyện của Lý cô nương ta sẽ giữ kín như bưng.”

“ Được, ngươi hỏi đi.” Lý cô nương ngồi xuống chỗ cách Khương Tự xa xa, châm cho mình một ly trà, tay vẫn run nhè nhẹ.

“ Ta muốn biết lần trước ngươi đến chùa Linh Vụ, có phải gặp một vị cô nương họ Trì hay không?”

“ Ừ.” Lý cô nương siết chặt chén trà.

“ Lý cô nương tận lực nói kỹ càng về chuyện của Trì cô nương một chút đi, phàm là ngươi biết.”

Lý cô nương ngưng mi suy tư một lát, mở miệng nói: “Lúc ấy khi Trì cô nương vào chùa là nữ giả nam trang, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra, tăng nhân sắp xếp chỗ ở cũng đã nhìn ra, thế là đem nàng an bài ở sát vách ta. Trì cô nương rất hay nói đùa, tuổi tác lại nhỏ, ta thật thích, cũng không lâu lắm chúng ta liền thân quen. Nàng nói với ta phụ thân làm buôn bán, thường xuyên đi xa nhà, nàng liền lặng lẽ chạy ra ngoài chơi......”

“ Một tiểu cô nương tuổi không lớn chạy ra ngoài chơi, không mang theo hạ nhân sao? Trong nhà sẽ không có người tìm?”

“ Ta lúc ấy cũng đã hỏi nàng những điều này. Trì cô nương nói nàng biết công phu, người bình thường không làm gì được nàng. Phụ thân nàng không ở nhà, mẫu thân mất sớm, nàng chạy ra ngoài chơi đã quen, chơi mấy ngày liền sẽ trở về, hạ nhân trong nhà nhiều lần không tìm thấy người, cũng thành thói quen.”

“ Trì cô nương có nói với ngươi nhà ở nơi nào không?” Hỏi ra vấn đề này, Khương Tự không khỏi khẩn trương lên.

Đây là mấu chốt có thể tìm được người nhà của Trì cô nương hay không.

Lý cô nương rất nhanh cho nàng kinh hỉ: “ Nói. Lúc ấy chúng ta trò chuyện ăn ý, liền hẹn cơ hội gặp lại, nàng liền nói cho ta biết chỗ ở. Trì cô nương là người ở huyện Bảo Tuyền Bắc Hà thành, nhà trụ ở Yến Tử trấn của Bảo Tuyền huyện. Xuân hạ hàng năm phụ thân nàng sẽ xa nhà buôn bán, đến mùa đông thì về nhà đoàn tụ. Ta nhớ rõ ràng, nàng nói suốt mùa đông nàng đều sẽ thành thật ở nhà, bảo ta nếu như đi tìm nàng chơi, thì hãy đi vào mùa ấy.”

“ Huyện Bảo Tuyền Bắc Hà thành ——” Khương Tự thì thào đọc, hơi hơi mất khái niệm.

Kiếp trước, thẳng đến khi nàng lưu lạc phía Nam mới tính là ra khỏi kinh thành, về sau quay về kinh thành thì thân phận đã khác, lại càng không thể chạy khắp nơi.

Có điều có thể hỏi ra nhiều tin tức như vậy thì thu hoạch đã tương đối khá rồi, Khương Tự cũng không muốn bức bách nữ tử trước mắt quá mức, liền cười đứng lên: “ Đa tạ Lý cô nương.”

“Không cần.” Lý cô nương nhìn Khương Tự muốn nói lại thôi.

Ý tứ rất rõ ràng, nên nói đều nói rồi, ngài nhanh nhanh đi đi.

Khương Tự đi tới cửa bỗng nhiên quay người, dọa Lý cô nương sợ đến mức toàn thân căng cứng, run giọng hỏi: “Còn có việc?”

Khương Tự trịnh trọng thi cái lễ với Lý cô nương: “ Vừa rồi có nhiều đắc tội, ta xin bồi tội không phải với Lý cô nương, hi vọng ngươi chớ để ở trong lòng. Chuyện về chùa Linh Vụ ——”

Nàng nhìn thiếu nữ sắc mặt tiều tụy, thành tâm thực lòng nói: “ Đều quên đi.”

Vẻ mặt Lý cô nương chấn động, khóe mắt lại không khỏi ướt át.

Nàng cuống quít lau lau mắt, lại không biết nên nói gì với Khương Tự.

Khương Tự lần nữa hạ thấp người, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Muội muội ——”

Thanh âm ngoài cửa đột nhiên ngừng lại, Khương Tự nhìn Lý công tử vẻ mặt kinh ngạc trước mắt, khẽ gật đầu nghiêng người đi qua.

Lý công tử nhịn không được quay đầu, thẳng đến khi Khương Tự đi vào trong phòng mình mới đẩy cửa vào, giọng mang hưng phấn: “ Muội muội, muội với vị cô nương kia làm sao quen biết nhau?”

Lý cô nương nhíu mày, ngữ khí lãnh đạm: “Không quen.”

Đối với hành vi bức bách nàng vừa rồi của Khương Tự, đương nhiên trong lòng nàng còn có bất mãn.

Trong lòng Lý công tử như mèo cào: “ Mưa rơi lớn như vậy dù sao cũng không đi được, muội với nàng lui tới nhiều cũng thành bạn.”

“ Vị cô nương kia dung mạo xuất chúng, khí chất bất phàm, nghe giọng nói là người kinh thành, đại ca chớ có nghĩ nhiều.”

“ Muội muội nghĩ đi đâu vậy.” Lý công tử đương nhiên sẽ không thừa nhận hắn coi trọng mỹ mạo của Khương Tự, một trái tim kì thực vẫn đang đập thình thịch theo lần gặp gỡ này.

Rời khỏi chỗ Lý cô nương hắn liền đi đến chỗ ở của Khương Trạm, đúng lúc gặp phải Khương Trạm cùng Úc Cẩn trở về, đang chuẩn bị tự mình trở về phòng.

“ Tưởng huynh.” Lý công tử ôm quyền, nhiệt tình chủ động, “ Mọi người có thể ghé vào nơi này là duyên phận khó được, tiểu đệ muốn mời Tưởng huynh uống chén trà.”

Khương Trạm là người thích kết giao bằng hữu, mặc dù mới uống một bụng trà ở chỗ Huyện úy nhưng không muốn cự tuyệt: “ Được đó, trời mưa to như vậy xác thực phiền muộn, Lý huynh mời vào đây.”

Động tác đưa tay đẩy cửa của Úc Cẩn dừng lại.

Tìm Khương Trạm uống trà? Tên t*ng trùng lên não này lẽ nào đang đánh chủ ý lên A Tự?

Ha ha, thật sự là tìm chết!

Úc Cẩn nhanh chân đi về phía hai người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui