Tự Cẩm

Nội thị nâng thánh chỉ ngẩng đầu nhìn lên biển hiệu.

Trên cửa lớn sơn son treo ngang tấm biển gỗ mun, trên đó có bốn chữ lớn mạ vàng: Đông Bình Bá phủ.

Là Đông Bình Bá phủ không sai.

Nội thị với ánh mắt cổ quái đánh giá người gác cổng đang cố hết sức bò dậy, lại nhìn lại vẻ mặt hung tướng của nha hoàn, có hơi không chắc lắm.

Chưa từng nghe nói nha hoàn trong phủ nào ra cửa lại trực tiếp ném văng người giữ cửa cả.

“Đây là Đông Bình Bá phủ đi?” Cẩn thận sẽ không sai, huống chi là truyền ý chỉ quan trọng như vậy, nội thị quyết định xác nhận một phen.

Tiếng nói lanh lảnh đặc thù của nội thị làm người gác cổng nhanh chóng ý thức được người đến không giống bình thường, không rảnh so đo với A Man, vội nói: “Đúng vậy, không biết mấy vị khách quý ——”

Nội thị không kiên nhẫn đánh gãy người gác cổng dong dài: “Gia ta là từ trong cung tới truyền chỉ.”

Gác cổng cả kinh, mời vài tên nội thị vào trong sau đó chạy nhanh vào báo tin.

A Man do dự một chút.

Người trong cung tới, phải tranh thủ báo tin cho cô nương hay là đi mua màn thầu thịt trước nhỉ?

Tiểu nha hoàn đấu tranh trong một chớp mắt, xách theo làn váy chạy nhanh tới đầu hẻm.

Mua màn thầu thịt rồi hẵng báo tin cho cô nương cũng như nhau, cũng không thể để cô nương đói bụng được.

Trong Từ Tâm Đường, nha hoàn bà tử làm việc nhẹ tay nhẹ chân, ai cũng không dám phát ra tiếng vang lớn.

Lão phu nhân buổi tối không ngủ ngon, đến giờ còn chưa thức dậy.

Một nha hoàn vội vàng chạy vào.

A Phúc hung hăng trừng mắt liếc nàng ta một cái, thấp giọng trách mắng: “Nhỏ giọng chút!”

“Mau, mau kêu lão phu nhân dậy, cung, người trong cung tới ——” Nha hoàn thở hồng hộc, hoàn toàn không rảnh lo hạ thấp giọng.

A Phúc lắp bắp kinh hãi, lập tức chuyển qua bình phong truyền lời.

“Lão phu nhân, ngài tỉnh tỉnh, người trong cung tới ——”

Phùng lão phu nhân bật dậy, một phen xốc chăn lên: “Ngươi nói cái gì?”

Thấy Phùng lão phu nhân tỉnh lại, A Phúc thả nhẹ âm lượng: “Vừa mới gác cổng đến truyền tin, nói có vài vị công công đến truyền chỉ.”

Phùng lão phu nhân lập tức luống cuống, thu thập qua loa xong liền tiến về khách sảnh ở đằng trước.

Dọc theo đường đi, Phùng lão phu nhân thấp thỏm không yên.

Đang yên đang lành trong cung sao lại phái người tới truyền chỉ?

Đúng rồi, hôm qua Tứ nha đầu mới tham gia thưởng mai yến trong cung, lần này truyền chỉ tất nhiên có quan hệ với việc này.

Tứ nha đầu ở bữa tiệc gây ra thị phi như vậy, Hoàng Thượng biết được chắc chắn trong lòng không vui, đây là giáng xuống trừng trị Bá phủ.

Hoàng Thượng tuyệt đối là người có khả năng làm ra loại sự tình này, trước đó không lâu khi Chu gia xui xẻo, An Quốc Công còn chẳng hiểu ra sao ăn dưa bở theo đâu.

Đều do Tang môn tinh Tứ nha đầu kia!

Lão phu nhân dưới chân nhũn ra, lảo đảo một chút.

“Lão phu nhân, ngài cẩn thận.” Một bàn tay duỗi tới.

Phùng lão phu nhân định thần, thấy là vợ chồng Khương tam lão gia, nhíu mày nói: “Các ngươi cũng nhận được tin?”

Tam thái thái Quách thị trả lời: “Nhị tẩu phái người tới Tĩnh Lan Uyển truyền tin.”

Ba người vội vàng đuổi tới khách sảnh, liền thấy Nhị thái thái Tiêu thị đã ở bên trong, đang bồi một vị nam tử mặt trắng không râu.

Nghe được động tĩnh, nội thị nhìn qua.

“Để công công chờ lâu.”

Nghĩ lão phụ trước mắt sẽ là tổ mẫu của Yến Vương phi tương lai, sắc mặt nội thị hòa hoãn, hỏi: “Gia ta phụng mệnh tới truyền chỉ, không biết Khương Tứ cô nương có ở chăng?”

Quả nhiên là Tứ nha đầu!

Phùng lão phu nhân bởi vì dậy muộn nên gấp gáp một phen, giờ phút này trong lòng rối bời, cứng da mặt gật gật đầu: “Ở.”

“Vậy mời Tứ cô nương xuất hiện đi, còn có các chủ tử trong phủ cũng ra đây nghênh chỉ luôn.”

Rất nhanh trong viện liền đứng một đám người đen thui.

Ánh mắt nội thị chậm rãi đảo qua khuôn mặt mỗi người, lấy thánh chỉ ra rồi mở ra.

Vừa thấy mạt minh hoàng ấy, mọi người lập tức quỳ xuống, trong một mảnh lặng ngắt như tờ rất nhanh vang lên giọng đọc cao cao của nội thị.

“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Nghe rằng Tự chi nữ của Đông Bình Bá ôn lương đôn hậu, phẩm mạo xuất chúng, trẫm nghe xong cực kỳ vui mừng. Nay là lúc hoàng thất tử Cẩn đến thời điểm đón dâu, đang chọn hiền nữ ghép đôi…… Đặc biệt gả nhữ* cho hoàng thất tử làm Vương phi, chọn ngày tốt thành hôn. Khâm thử.”

(* Nhân xưng đại danh từ ngôi thứ hai: mày, chúng mày, ngươi, anh, chị, v.v.)

Thánh chỉ tuyên đọc xong, trong viện một mảnh an tĩnh, an tĩnh đến làm người ta phát run.

Nội thị run rẩy khóe môi.

Từ lúc tiến vào đại môn Đông Bình Bá phủ đã cảm thấy nhà này rất cổ quái, có thể thấy là không phải ảo giác.

“Khương Tứ cô nương, tiếp chỉ đi.”

Khương Tự cung cung kính kính thi lễ, tiếp nhận thánh chỉ: “Thần nữ lãnh chỉ.”

“Khụ khụ, ý chỉ đã truyền tới, gia ta ở đây chúc mừng quý phủ các vị.” Nội thị ôm quyền, tròng mắt hơi đổi.

Ngoại trừ Khương Tự nâng thánh chỉ, người ở đây vẫn như cũ biểu tình dại ra.

Nội thị lặng lẽ trợn trắng mắt.

Mệt hắn còn tưởng rằng đi một chuyến này sẽ được ít chất béo, hiện giờ xem ra là đi không rồi.

“Gia ta cáo từ.” Nội thị chắp tay, mang theo vài tên thủ hạ xoay người muốn đi.

Phùng lão phu nhân lúc này mới như ở trong mộng mới tỉnh: “Công công dừng bước!”

Một bên Phùng bà tử lập tức nhét một cái túi tiền qua: “Công công một đường vất vả.”

Nội thị cười nói: “ Khách khí quá.”

Một đôi mắt sắc của Phùng lão phu nhân quan sát tỉ mỉ nội thị.

Ý cười bên môi nội thị cứng lại.

Hắn vừa mới còn nghĩ người Đông Bình Bá phủ coi như thức thời, mà giờ vị lão phu nhân này lại dùng ánh mắt nhìn kẻ lừa đảo nhìn hắn là sao?

Phùng lão phu nhân thật sự không thể tin hết thảy đang phát sinh trước mặt, lẩm bẩm nói: “Tứ cô nương thật sự được phong Yến Vương phi?”

Nội thị cười: “Coi ngài nói kìa, này còn có thể giả ư? Giả truyền thánh chỉ chính là rơi đầu tru di cửu tộc.”

Đúng, rơi đầu, tru di cửu tộc!

Nghĩ đến đây, Phùng lão phu nhân rốt cuộc đã hết cảm giác nằm mơ, một trái tim mới thật sự rơi xuống.

Tứ nha đầu cư nhiên thành Vương phi!

Nội thị rời đi, nhưng người trong viện lại không có một ai rời đi, tầm mắt tất cả đều dừng ở trên người Khương Tự.

Phùng lão phu nhân từng bước một đi đến trước mặt Khương Tự, tay duỗi ra run run, dùng sức vuốt ve tay Khương Tự: “Tứ nha đầu, chuyện này rốt cuộc là như thế nào……”

Khương Tự rút tay về, ngữ khí lãnh đạm: “Cháu gái cũng không biết chuyện gì cả. Cháu gái về Hải Đường Cư trước, ngài hôm qua mới phân phó cháu ít ra khỏi cửa.”

Thấy Khương Tự xoay người rời đi, Phùng lão phu nhân buột miệng thốt ra: “Đứng lại!”

Khương Tự xoay người lại, bình tĩnh hỏi: “Tổ mẫu còn có gì phân phó?”

Phùng lão phu nhân thầm nói lỡ lời.

Hiện giờ Tứ nha đầu đã là chuẩn Vương phi, thái độ của bà nhất định phải chuyển biến.

Lời mới nói ra giờ muốn nuốt lại đương nhiên hơi khó khăn, chính là mấy cái này so với Đông Bình Bá phủ ra một vị Vương phi, hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

Phùng lão phu nhân lộ ra ý cười ấm áp: “Không có gì, chỉ là nghĩ trời còn chưa hoàn toàn chuyển ấm, sợ con hay chạy ra ngoài sẽ bị lạnh.”

Chấn kinh quá độ A Man rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, đúng lúc xen mồm: “Vậy sao cả tiểu tỳ cũng không cho ra ngoài, sáng nay tiểu tỳ muốn đi ra ngoài mua mấy cái màn thầu thịt, người gác cổng chết sống ngăn cản không cho.”

“Mua màn thầu thịt?”

Tiểu nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng: “Phải nha, ngày hôm qua phòng bếp lớn đưa tới cơm tối căn bản không phải người ăn, sáng nay chỉ đưa tới một chén cháo, tiểu tỳ chỉ có thể đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô nương thôi……”

Mặt Phùng lão phu nhân trướng đến đỏ bừng, cả giận nói: “Tiêu thị, ngươi quản gia kiểu gì vậy!”

Tiêu thị còn đang phát ngốc.

Việc này có quan hệ gì với bà ta? Bà ta còn chưa kịp khó xử Khương Tự đâu.

“Quách thị, về sau trong nhà do ngươi quản, nhị tẩu ngươi gần đây thân thể không tốt, cần phải tĩnh dưỡng.”

Khương Tự nghe Phùng lão phu nhân trước mắt bao người chèn ép Tiêu thị, trào phúng cười cười. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui