Tự Cẩm

Nhắc tới Thôi Minh Nguyệt, Cảnh Minh Đế hơi giật mình.

“Minh Nguyệt sao?” Ông châm chước, nhất thời không biết nói gì.

Nếu là trước khi Thái Hậu chưa sinh bệnh, Thôi Minh Nguyệt chắc chắn không phải là người được chọn làm Tương Vương phi.

Đối với cô cháu gái này ông tuy rằng có vài phần yêu thương, nhưng gây ra tai tiếng như vậy làm sao có thể gả vào hoàng thất.

Song hiện giờ lại khác rồi, Minh Nguyệt cứu Thái Hậu, chỉ bằng điểm này đã là công lao to lớn.

Thấy Cảnh Minh Đế trầm ngâm không nói, Thái Hậu thở dài: “Hoàng Thượng, ai gia biết con băn khoăn cái gì. Minh Nguyệt nhất thời phạm vào hồ đồ, nhưng nó chung quy là đứa bé ngoan, cũng không vượt quá giới hạn với Chu Tử Ngọc, vẫn là một cô nương tốt trong trong sạch sạch. Nó là non trẻ đơn thuần bị người lừa gạt, nói đến cũng là đứa đáng thương.”

Thái Hậu nói, ngữ khí thổn thức: “Ai khi trẻ mà chưa từng phạm hồ đồ đâu?”

Cảnh Minh Đế nhất thời không có lý do phản đối, nhíu mày chần chờ.

Thái Hậu lại thở dài: “Huống chi Minh Nguyệt vì cứu ai gia, trên cánh tay để lại vết sẹo, tương lai gả chồng chắc chắn bị ảnh hưởng…… Ai gia chỉ cần nghĩ tới đó liền thấy băn khoăn, đêm không thể ngủ yên ……”

Cảnh Minh Đế rốt cuộc bị thuyết phục, hơi hơi gật đầu.

“ Hôn sự của Lão Bát xác thật nên định rồi.”

Thái Hậu thấy Cảnh Minh Đế chịu nhả, khóe miệng lộ ra ý cười.

Bà nhìn trúng Tương Vương, một là tuổi tác tương đương với Minh Nguyệt, thêm một điểm nữa chính là mẹ đẻ Tương Vương thân phận hèn mọn, gả Minh Nguyệt cho Tương Vương sẽ không quá khó khăn.

Thậm chí đối với mẹ con Tương Vương mà nói, kết thân cùng Vinh Dương xem như một chuyện cực tốt, tuyệt không dám bạc đãi Minh Nguyệt.

Đây cũng coi như đẹp cả đôi đường.

“Mẫu hậu, nếu không ngài thương lượng với Vinh Dương một chút đi, dù sao cũng là nữ nhi của muội ấy, cũng nên hỏi qua ý tứ của muội ấy.”

“Ừ.”

Chờ Cảnh Minh Đế rời đi, Thái Hậu lập tức sai người truyền Vinh Dương trưởng công chúa tiến cung.

Hai ngày nay, tâm tình của Vinh Dương không tệ, phun được cục tức bị đè nén năm ngoái, ngay cả bước chân đều nhẹ nhàng rất nhiều.

“ Khí sắc của mẫu hậu thoạt nhìn tốt hơn nhiều.”

Thái Hậu nhìn thấy Vinh Dương trưởng công chúa liền thấy tâm tình không tệ, cười nói: “Ít nhiều nhờ Minh Nguyệt. Minh Nguyệt hiện tại khôi phục thế nào rồi?”

Vinh Dương trưởng công chúa nói: “Có Thái Hậu nhớ thương, Minh Nguyệt đã không có gì đáng ngại.”

“Vậy là tốt rồi, ai gia cuối cùng yên tâm. Bằng không vì một lão thái bà như ai gia mà làm Minh Nguyệt có nguy hiểm, ai gia làm sao có thể an tâm.”

“Có thể làm mẫu hậu tốt lên, là phúc phận của Minh Nguyệt.”

Thái Hậu ra hiệu người hầu lui ra, hỏi Vinh Dương trưởng công chúa: “Đối với hôn nhân của Minh Nguyệt, ngươi có suy nghĩ gì?”

Vinh Dương trưởng công chúa sửng sốt, rồi sau đó trong lòng mừng như điên.

Thái Hậu hỏi như vậy, chẳng lẽ muốn nhúng tay hôn sự của Minh Nguyệt?

Năm ngoái Minh Nguyệt gây ra loại chuyện đó, việc hôn nhân trở thành nan giải, trước mắt tuy rằng lấy được thanh danh tốt là hiếu thuận, cũng nói với thế nhân rằng nó vẫn là tấm thân trong sạch, nhưng trong chốc lát muốn tìm nhân gia thích hợp đều không phải chuyện dễ, nếu có Thái Hậu nhúng tay vậy thì quá tốt rồi.

Vinh Dương trưởng công chúa trong lòng cuồn cuộn, trên mặt lại bất động thanh sắc, thở một hơi dài rồi nói: “ Nào có suy nghĩ gì đâu, Minh Nguyệt nói nó cả đời không lấy chồng, cứ ở vậy bồi con thôi ……”

“Nói bậy.” Thái Hậu nhíu mày đánh gãy lời Vinh Dương trưởng công chúa nói, “Minh Nguyệt mới bao lớn, làm sao có thể không lấy chồng?”

“Mẫu hậu ngài cũng không phải không biết, thanh danh của Minh Nguyệt nó ——”

“ Thanh danh Minh Nguyệt làm sao? Ai gia thấy chẳng còn đứa bé nào hiếu thuận hơn Minh Nguyệt cả. Vinh Dương, hiện tại không có người ngoài, ngươi có suy nghĩ gì cứ nói thật ra, ngươi cảm thấy Tương Vương thế nào?”

Con ngươi Vinh Dương trưởng công chúa trong nháy mắt trợn to vài phần, kinh ngạc nhìn Thái Hậu.

Bà nghĩ Thái Hậu sẽ thay Minh Nguyệt tìm kiếm một mối hôn nhân tốt, tuyệt đối không ngờ tới Thái Hậu lựa chọn chính là Tương Vương!

Nếu là trước kia, bà còn cân nhắc qua Lục hoàng tử Thục Vương.

Nề hà mẫu phi của Thục Vương là Trang phi quan hệ với bà từ trước đến nay đều đạm nhạt, bà vài lần thử Thái Hậu, Thái Hậu cũng không có ý tứ hỗ trợ, đành phải từ bỏ tâm tư.

Cho đến năm ngoái sự tình của Minh Nguyệt với Chu Tử Ngọc ầm ỹ ra. Đừng nói hoàng thất, tương lai có thể tìm cho Minh Nguyệt một nhà môn đăng hộ đối gả đi đều phải thắp nhang cầu nguyện rồi.

Trăm triệu không nghĩ tới Thái Hậu bị bệnh một cái, thế mà nhờ họa được phúc.

Dù bà có coi thường mẹ đẻ của Tương Vương, thì Tương Vương cũng là thân vương chính thức, Minh Nguyệt gả qua chính là Vương phi.

“ Thế nào? Nếu cảm thấy Tương Vương không phù hợp ——”

Vinh Dương trưởng công chúa lập tức tiếp lời: “Phù hợp! Tương Vương và Minh Nguyệt tuổi tác tương đương, xem như từ nhỏ cùng nhau lớn lên, không có gì thích hợp bằng. Đa tạ mẫu hậu lo lắng thay Minh Nguyệt.”

Thái Hậu xua xua tay: “Nào có, Minh Nguyệt là ngoại tôn nữ của ai gia, lại cứu mạng ai gia, đây tính là gì. Việc này ai gia đã nói qua với Hoàng Thượng, nếu ngươi không phản đối, quay đầu sẽ truyền ý chỉ xuống.”

Vinh Dương trưởng công chúa trở lại phủ công chúa, không kìm nén được vui mừng, trà cũng chưa uống đã đi thẳng đến khuê phòng của Thôi Minh Nguyệt.

Trong khuê phòng tràn ngập mùi thuốc nhàn nhạt, bay tới chóp mũi Vinh Dương trưởng công chúa, chỉ cảm thấy so với mùi hoa còn dễ ngửi hơn.

Thôi Minh Nguyệt đang dựa vào gối dựa đọc sách, nghe được tiếng bước chân giương mắt nhìn lên, mỉm cười nói: “Mẫu thân tới rồi.”

Ả muốn đứng dậy, bị Vinh Dương trưởng công chúa nhanh chân đi tới đè lại: “Cứ nằm yên, miệng vết thương còn đau không?”

Đau đương nhiên là đau, Thôi Minh Nguyệt lại chỉ cười nhạt: “Không đau.”

Ngắm nghía khuôn mặt tái nhợt của nữ nhi, Vinh Dương trưởng công chúa thở dài.

Trực tiếp khoét thịt từ trên cánh tay, làm sao lại không đau.

Bà vỗ vỗ tay Thôi Minh Nguyệt, thanh âm ôn nhu: “Minh Nguyệt, con chịu khổ trong lòng Thái Hậu rõ ràng, lần khổ này con sẽ không nhận không.”

Thôi Minh Nguyệt rũ mi mắt cười cười: “Nữ nhi không cầu gì, chỉ cần Thái Hậu mạnh khỏe là được.”

Từ năm ngoái đến bây giờ, đã bao nhiêu lâu chưa thấy qua vẻ mặt mẫu thân ôn hòa với ả như vậy?

Nói cho cùng, muốn xoay người tất cả còn phải dựa vào chính mình.

“Con đó, đứa bé hiểu chuyện như vậy, lúc ấy sao lại ——” Vinh Dương trưởng công chúa nuốt xuống câu nói kế tiếp, “Thôi, những sự tình ấy không đề cập tới cũng được. Minh Nguyệt, ta có một tin tức tốt nói con hay.”

Thôi Minh Nguyệt ngước mắt nhìn Vinh Dương trưởng công chúa.

Vinh Dương trưởng công chúa mặt mày giãn ra, có thể thấy được tâm tình rất tốt, hạ thấp giọng nói: “Nhờ phúc Thái Hậu, Hoàng Thượng muốn tứ hôn cho con với Tương Vương.”

Trên mặt Thôi Minh Nguyệt hợp thời toát ra vui mừng: “Thật sao?”

Thấy Thôi Minh Nguyệt vui mừng, Vinh Dương trưởng công chúa nhẹ nhàng thở ra, cười nói: “Mẫu thân còn lừa con chắc? Con chuẩn bị cho tốt, ý chỉ tứ hôn sẽ nhanh chóng truyền xuống thôi.”

“Nữ nhi hiểu ạ, đa tạ mẫu thân nhọc lòng vì nữ nhi.”

Vinh Dương trưởng công chúa cảm thấy mỹ mãn rời rồi.

Thôi Minh Nguyệt nhìn chằm chằm rèm châu đong đưa, đáy mắt một mảnh lạnh lẽo.

Tương Vương?

Hoàng tử có mẹ đẻ là một vũ cơ, từ nhỏ lớn lên ở trong cung như ngọn cỏ dại, mỗi lần thấy ả đều sẽ toát ra ý cười lấy lòng, cũng xứng làm hôn phu của ả?

Thôi, trước mắt có vẻ như không có lựa chọn tốt hơn, vào cái vòng hoàng thất mới có thể như cá gặp nước.

Thôi Minh Nguyệt đè xuống trong lòng khinh thường, lẳng lặng chờ đợi.

Ý chỉ Tứ hôn Tương Vương với nữ nhi của Vinh Dương trưởng công chúa Thôi Minh Nguyệt quả nhiên nhanh chóng được truyền xuống dưới.

Sau khi Tương Vương nghe nói liền chạy vào thư phòng, bẻ gãy ba cây bút mới bình tĩnh trở lại. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui