Tự Cẩm

Ánh mắt Khương Tự lưu chuyển trước hai thiếu nữ: “Cung nữ giáo dẫn?”

Kỷ ma ma mặt không biểu tình, thanh âm khẽ nâng: “Vương phi khả năng không biết, hoàng gia từ trước đến nay đều có quy củ như vậy, hoàng tử tròn mười bốn tuổi sẽ do cung nữ giáo dẫn chỉ đạo hoàng tử chuyện phòng the. Lúc Vương gia mười bốn tuổi ở xa Nam Cương, không có làm theo quy củ, may mắn được Hoàng Thượng yêu thương, trước khi  Vương gia đại hôn cố ý chỉ định hai cung nữ giáo dẫn này tới……”

Khương Tự bình tĩnh nghe.

Giọng điệu Kỷ ma ma hơi dừng, nghiêm túc nói: “Không ngờ Vương gia lại kính nhi viễn chi với hai vị cung nữ giáo dẫn. Không quy củ không thành vuông tròn, hiện giờ Vương phi vào cửa, về sau Vương phủ to như vậy đều do Vương phi làm chủ, nên an bài hai vị cung nữ giáo dẫn như thế nào còn xin Vương phi chỉ thị.”

“Không biết nhị vị cô nương xưng hô thế nào?”

Hai cung nữ giáo dẫn liếc nhau, mặc váy phấn nhún gối nói: “Nô tỳ tên là Giáng Châu.”

Một cung nữ áo xanh khác nói theo: “Nô tỳ tên là Thanh Ngọc.”

Khương Tự nhìn về phía Kỷ ma ma: “Trước khi ta chưa vào cửa, Giáng Châu với Thanh Ngọc an bài như thế nào?”

Nhắc tới cái này, Kỷ ma ma liền nổi giận.

Rõ ràng là Hoàng Thượng ban cho Vương gia làm thông phòng, Vương gia lại cố tình vứt cho bà.

Củ khoai lang phỏng tay như vậy, bà sao biết an bài thế nào cho thích hợp, làm việc nặng truyền ra lại không cách nào ăn nói, cái gì cũng không làm lại vi phạm Vương gia phân phó, cuối cùng không thể làm gì, đành phải tạm thời để hai người phụ trách quản lý hương liệu.

“Quản hương liệu?” Nghe Kỷ ma ma nói như vậy, Khương Tự cười cười, “Nhị vị cô nương là Hoàng Thượng ban thưởng, so với những tỳ nữ trong phủ đều quý giá hơn, mà hương liệu cũng là vật quý giá. Theo ta thấy, ma ma an bài hai vị cô nương phụ trách quản lý hương liệu thỏa đáng cực kỳ, hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.”

Khóe miệng Kỷ ma ma co quắp.

Hợp lại càng tăng thêm sức mạnh cái rắm.

Rõ ràng là Hoàng Thượng ban thưởng xuống hầu hạ Vương gia, quản lý hương liệu làm sao liền thành hợp lại càng tăng thêm sức mạnh?

Nói đến cùng, Vương phi chính là người không đủ rộng lượng, không thể nhìn Vương gia ngủ với nữ nhân khác.

Chậc chậc, chung quy cũng không so được với quý nữ nhà vương công, không có một chút phong phạm của đương gia chủ mẫu.

Không, tùy tiện một vị chủ mẫu nhà phú quý cũng chưa nói ngăn cản nam nhân không được có thông phòng đâu, Vương phi chẳng lẽ cho rằng về sau Vương gia chỉ có một nữ nhân là nàng? Không khỏi quá ngây thơ đi.

Kỷ ma ma kéo kéo khóe miệng: “Vương phi nói đùa. Để hai vị cô nương quản lý hương liệu chỉ là kế sách tạm thời, mà nay có Vương phi, hai vị cô nương đương nhiên nên do ngài an bài hầu hạ Vương gia, lúc này mới không phụ tâm ý của Hoàng Thượng.”

Mặt Khương Tự hơi trầm xuống, hỏi lại: “Do ta an bài hầu hạ Vương gia?”

Kỷ ma ma không chút nào sợ hãi, thậm chí giọng điệu hoàn toàn là suy xét thay Khương Tự: “Vương gia là nam nhân, có một số việc có thể tùy hứng, nhưng Vương phi không thể không để ý, bằng không sẽ có tổn hại thanh danh của ngài……”

Khương Tự cười nhạo một tiếng.

Lúc chưa lấy chồng nghe đầy lỗ tai chính là thanh danh, mà nay lấy chồng, nhưng vẫn không tránh khỏi hai chữ này.

Hai chữ này …… Có thể ăn thịt người.

Kỷ ma ma bị Khương Tự cười mà ngây ngẩn.

Bà nói sai cái gì, Vương phi vậy mà cười nhạo?

“Đa tạ ma ma thay ta suy xét, có điều có chuyện ta muốn hỏi ma ma.”

“Vương phi mời nói.”

“Hoàng Thượng đem hai vị cung nữ giáo dẫn thưởng cho Vương gia dự định ban đầu là cái gì?”

“Tất nhiên là bởi vì lo lắng Vương gia không hiểu chuyện phu thê, đau lòng Vương gia, cho nên để hai cung nữ giáo dẫn tới chỉ đạo Vương gia. Vương phi phải biết, đây chính là tấm lòng yêu quý của Hoàng Thượng với Vương gia.”

“ Ý tốt của Phụ hoàng, ta tự nhiên hiểu, không cần ma ma nhắc nhở. Có điều ma ma có lẽ đã quên, đêm qua ta với Vương gia đã thuận thuận lợi lợi thành phu thê……”

Biểu tình của Kỷ ma ma hơi hơi vặn vẹo.

Đã quên? Nói giỡn, đánh chết bà đều không quên được nhá, cả đêm muốn năm lần nước!

Chưa thấy qua vợ chồng mới cưới nào không biết xấu hổ như vậy!

“Xem ra ma ma thật sự đã quên.”

Kỷ ma ma từ kẽ răng nhả ra hai chữ: “Không quên.”

Khương Tự bình tĩnh nhìn Kỷ ma ma, cười như không cười nói: “Không quên thì tốt. Ta với Vương gia nếu đã thuận lợi thành vợ chồng, nói rõ Vương gia liền không cần cung nữ giáo dẫn dạy dỗ, an bài cho các nàng công việc thích hợp khác, bằng không trong vương phủ chẳng phải là nuôi người rảnh rỗi? Ma ma, tiêu xài lãng phí, miệng ăn núi lở không được đâu!”

Kỷ ma ma hơi há mồm.

Á, Vương phi nói hình như cũng có đạo lý.

Không đúng, bà sao lại bị Vương phi quay hồ đồ rồi!

“Vương phi, đây là hai chuyện khác nhau.”

Giọng điệu Khương Tự lạnh hơn: “Đây vốn là một chuyện, không tin ma ma đi hỏi Vương gia đi, xem hắn tán đồng cách nói của ta hay không?”

Kỷ ma ma hấp hối giãy giụa: “Nam chủ ngoại nữ chủ nội, những việc này của Vương phủ vốn nên do Vương phi quản, sao có thể vì chút chuyện này mà đi làm phiền Vương gia?”

Khương Tự cười lạnh: “Một khi đã như vậy, ma ma vì sao còn cùng ta tranh chấp không ngớt.”

Nàng nói xong thò tay vào tay áo, một thanh chủy thủ đập trên mặt bàn.

Chủy thủ ấy giản dị tự nhiên, hoàn toàn không giống vật thưởng thức của quý nữ, ngược lại càng giống một món sát khí.

Kỷ ma ma run lập cập.

Bà nói sai rồi, chủy thủ vốn chính là dùng để giết người, Vương phi một tân nương mới gả vì sao mang theo trong người cái này?

Kỷ ma ma nhìn về phía Khương Tự ánh mắt đều thay đổi, phảng phất như một lần nữa nhận thức lại quần thể tiểu thư khuê các này.

Khương Tự đầu ngón tay vuốt ve chủy thủ, vẻ mặt vân đạm phong khinh: “Con người ta đây tính tình không tốt, sự tình do ta quản nếu có người khác khoa tay múa chân, liền dễ dàng xúc động.”

Vừa vào hoàng thất, bên ngoài không biết bao nhiêu gió tanh mưa máu chờ nàng, vương phủ này chính là chỗ nàng cùng A Cẩn che mưa chắn gió, quyết không cho phép ở trên địa bàn của chính mình còn bị người khác cản tay.

Kỷ ma ma hoàn toàn choáng váng.

Đã nói quân tử động khẩu bất động thủ mà?

Đường đường Vương phi, nào có hơi một tí liền dùng chủy thủ uy hiếp người? Một khi lan truyền ra ngoài, chẳng phải là mất hết mặt mũi Yến Vương phủ?

Không được, vì danh dự của vương phủ, chẳng sợ nguy hiểm tính mạng cũng phải khuyên can Vương phi cải tà quy chính!

Kỷ ma ma ưỡn ưỡn sống lưng, lời lẽ chính đáng: “Vương phi, ngài hành sự như thế, lan truyền ra ngoài sẽ bị người ta giễu cợt, đến lúc đó vứt vẫn là người Vương phủ! “

Khương Tự cười xinh đẹp: “Lan truyền ra ngoài? Ma ma thật biết nói cười, trước mắt trong phòng chỉ có mấy người chúng ta, nếu có thể lan truyền ra ngoài, vậy cắt đầu lưỡi kẻ lắm mồm đó là được rồi.”

A Man và A Xảo vẻ mặt như không có việc gì, mà những người khác trong phòng nháy mắt trắng mặt.

Vương phi đang nói giỡn nhỉ?

Khương Tự cầm lấy chủy thủ, chút có chút không vuốt ve, mặt không biểu tình nói: “Con người ta cũng không thích nói giỡn, không tin có thể thử xem xem.”

Kỷ ma ma lập tức tắt tiếng.

Khương Tự vuốt ve chủy thủ nhìn về phía hai người cung nữ: “Nhị vị cô nương nếu như bất mãn với công việc hiện tại, có thể nói với ta.”

Hai cung nữ đồng thời rùng mình một cái, trăm miệng một lời nói: “Hài lòng, nô tỳ rất hài lòng với công việc hiện tại ……”

Khương Tự phi chủy thủ ra ngoài.

Người hầu hạ trong phòng vội che miệng ngăn lại tiếng kêu sợ hãi, liền thấy chủy thủ vững vàng rơi vào trong tay A Man.

A Man một tay chuyển chủy thủ, chủy thủ nhanh chóng xoay tròn hóa thành một đạo bạch quang, khiến người khác hãi hùng khiếp vía.

“A Man, đưa ma ma cùng nhị vị cô nương đây ra ngoài.”

“Ai.” A Man giòn thanh đáp, hất hất mí mắt với ba người Kỷ ma ma, “Mời đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui