Tự Cẩm

Phúc Thanh công chúa từ nhỏ có bệnh về mắt, nhưng nàng tâm địa thuần hậu, tính tình ôn hòa, cũng không ra vẻ của đích công chúa, nhóm đế cơ hậu cung rất vui thân cận cùng nàng.

Tuy là như thế, chân chính muốn tốt cho Phúc Thanh công chúa cũng không nhiều.

Phúc Thanh công chúa thân phận quý trọng, cố tình đôi mắt lại nhìn không thấy, giống như người trân quý như lưu li, cùng nhau chơi đùa nếu như va chạm hoặc là không cao hứng, chẳng phải sẽ phải gánh hết trách nhiệm?

Phúc Thanh công chúa lại rất quen thuộc âm thanh này, là Thập Ngũ công chúa thường xuyên tới tìm nàng chơi.

“Thập Tam tỷ thật là lợi hại, tức thì đã đoán đúng rồi!” Thập Ngũ công chúa cười đến đôi mắt cong thành trăng non.

Phúc Thanh công chúa tỉ mỉ ngắm nghía Thập Ngũ công chúa, cong môi cười nói: “Thập Ngũ muội là một tiểu mỹ nhân nhi.”

Sau khi đôi mắt nàng khỏi được Khương Tự dặn dò cần phải tĩnh dưỡng hai ngày, vì thế Hoàng Hậu phân phó bất luận kẻ nào cũng không được tới quấy rầy công chúa, hôm nay mới xem như là lần đầu tiên nhìn thấy mọi người.

Thập Ngũ công chúa nghe xong cực kỳ cao hứng, thân mật lôi kéo tay Phúc Thanh công chúa, hé miệng cười nói: “Cũng chỉ có Thập Tam tỷ nói như vậy, người khác đều cười muội mặt tròn đâu.”

“Mới không có. Thập Ngũ muội khí sắc tốt, mặc cho ai nhìn đều cảnh đẹp ý vui.”

Đối với Phúc Thanh công chúa sống lâu dài trong bóng đêm mà nói, hết thảy nhan sắc tươi đẹp nàng đều thích.

Lúc này có tỳ nữ dâng lên rượu trái cây, đặt từng cái ở trước mặt các công chúa.

Tiếng nhạc vang lên, một đội vũ cơ ở trong điện nhảy múa thoăn thoắt.

Thừa dịp náo nhiệt như vậy, Thập Ngũ công chúa ghé vào bên tai Phúc Thanh công chúa, nhỏ giọng nói: “Thập Tam tỷ, muội cảm thấy nhiều người như vậy chỉ có thất tẩu là đẹp  mắt nhất thôi.”

Phúc Thanh công chúa lướt qua cung nga hát hay múa giỏi nhìn về phía bàn đối diện.

Thập Ngũ công chúa bưng chén rượu trái cây uống vào chua ngọt ngon miệng, cười hì hì hỏi: “Đúng không?”

Phúc Thanh công chúa khẽ gật đầu: “Phải. Thập Ngũ muội, muội chờ một lát, ta muốn đi kính Thất tẩu một chén rượu.”

Nàng bưng chén rượu lên, ngửi được mùi mơ mơ hồ lại thả ly rượu xuống, phân phó cung tì đổ một ly bách hoa dạng, đứng dậy đi về phía đối diện.

Thập Ngũ công chúa vội vàng đứng lên, nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo của Phúc Thanh công chúa.

Phúc Thanh công chúa dừng lại, nhìn về phía Thập Ngũ công chúa: “Thập Ngũ muội, làm sao vậy?”

“Thập Tam tỷ, muội cũng muốn đi kính Thất tẩu một ly. Tẩu ấy chữa khỏi đôi mắt của tỷ, muội cao hứng lắm.”

Phúc Thanh công chúa bật cười, chọc thủng tâm tư nhỏ của Thập Ngũ công chúa: “Ta thấy muội là tò mò thôi.”

Nàng mù hơn mười năm, đôi mắt đột nhiên được Yến Vương phi chữa hết, có ai không hiếu kỳ đâu.

“Đi thôi.”

Hai người cùng nhau đi về phía Khương Tự.

Khương Tự ứng phó nữ quyến ngồi cùng bàn, tuy rằng gạt Tề Vương phi ở một bên, nhưng với những người khác lại có thể nhẫn nhịn, bầu không khí nhất thời coi như hòa hợp.

Thấy Phúc Thanh công chúa đi tới, mọi người lập tức ngừng đàm tiếu nhìn qua.

Phúc Thanh công chúa thoải mái hào phóng khẽ chào mọi người: “Phúc Thanh gặp qua chư vị hoàng tẩu.”

Thập Ngũ công chúa đi theo chào hỏi.

Chúng Vương phi không dám khinh thường, lập tức đáp lễ.

Đây chính là đích công chúa duy nhất của đương triều, chẳng những là tròng mắt của Hoàng Hậu, mà còn là nữ nhi Hoàng Thượng thương yêu nhất, cho dù bọn họ là Vương phi cũng không thể tự cao tự đại ở trước mặt Phúc Thanh công chúa.

Còn về vị công chúa đi theo bên người Phúc Thanh công chúa, ha hả, có thể biết vị công chúa này đứng hàng thứ mấy đã không tồi rồi.

Phúc Thanh công chúa nâng chén với Khương Tự: “Thất tẩu, tẩu chữa khỏi đôi mắt cho Phúc Thanh, Phúc Thanh khắc trong tâm khảm, một ly này là kính thất tẩu.”

Chén ngọc trong tay Khương Tự cùng Phúc Thanh công chúa chạm vào nhau: “Công chúa không cần như thế, đã sớm nói, cái này có lẽ là duyên phận giữa ta cùng với công chúa.”

Vài vị Vương phi nghe xong nhịn không được muốn trợn trắng mắt.

Yến Vương phi cũng thật biết kéo gần quan hệ, chẳng lẽ Nguyệt Lão trên trời còn có thể giật dây cho Phúc Thanh công chúa cùng Yến Vương phi, còn duyên phận nữa chứ.

Có điều ghen thì ghen, mọi người cũng biết đây là hâm mộ không tới. Ai bảo đôi mắt của Phúc Thanh công chúa cố tình được Yến Vương phi chữa khỏi đâu.

Phúc Thanh công chúa hơi hơi mỉm cười: “Thất tẩu nói đúng, Phúc Thanh kính tẩu.”

Hai người đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

Thập Ngũ công chúa thấy hai người uống rượu, cũng nâng chén cười khanh khách nói: “Thất tẩu, Thập Ngũ cũng kính tẩu, đa tạ tẩu chữa khỏi đôi mắt của Thập Tam tỷ.”

Khương Tự đây là lần đầu tiên thấy Thập Ngũ công chúa, đối với thiếu nữ sinh ở thâm cung nhưng tính tình lại rất hoạt bát có vài phần hảo cảm, tiếp nhận chén rượu cung tì một lần nữa rót đầy giơ lên với Thập Ngũ công chúa: “Thập Ngũ công chúa khách khí.”

Hai người chạm nhẹ chén rượu, thấy Khương Tự uống đến thống khoái, Thập Ngũ công chúa vội đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch.

“Thất tẩu, hôm nay người nhiều không quấy rầy tẩu nữa, chờ ngày khác mời tẩu tiến cung chơi, tẩu nhất định phải tới đó.” Phúc Thanh công chúa thấy Khương Tự gật đầu, cao hứng cong môi, nghiêng đầu nhẹ giọng nói, “Thập Ngũ muội, chúng ta trở về đi.”

Thập Ngũ công chúa lại không có đáp lại.

Phúc Thanh công chúa cảm thấy vài phần không ổn, duỗi tay kéo tay Thập Ngũ công chúa: “Thập Ngũ muội ——”

Thập Ngũ công chúa đột nhiên ngã xuống đất, thống khổ run rẩy.

Một cung tỳ cách Thập Ngũ công chúa có phần gần kinh hô lên: “Máu, công chúa đổ máu!”

Động tĩnh này lập tức kinh động mọi người trong điện.

Nghe nói công chúa đổ máu, tay Hoàng Hậu run lên, rượu trong ly đổ hết ra bàn.

“Thập Ngũ muội!” Phúc Thanh công chúa nhào về phía Thập Ngũ công chúa không ngừng run rẩy quay cuồng trên mặt đất.

Hoàng Hậu nhẹ nhàng thở ra, lý trí thu hồi, lập tức hô lớn nói: “Mau giữ chặt Phúc Thanh công chúa, truyền thái y!”

Đế hậu hai người vội vàng chạy tới, toàn điện nhất thời đại loạn.

Thập Ngũ công chúa cuối cùng không chờ được thái y tới liền đã tắt thở.

Cùng với tiếng khóc đè nén rất nhỏ của Phúc Thanh công chúa, là tiếng Cảnh Minh Đế rống giận: “Thập Ngũ công chúa đến tột cùng làm sao vậy?”

Vài tên thái y nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh.

“Nói chuyện, bằng không trẫm chém đầu các ngươi!”

Dưới sự chất vấn của Hoàng Thượng, một vị thái y trong đó không thể không căng da đầu trả lời: “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Thập Ngũ công chúa là…… Là trúng độc mà chết……”

“Độc gì?”

Vài vị thái y bị hỏi đến nghẹn họng, hai mặt nhìn nhau.

Cảnh Minh Đế cười lạnh một tiếng: “Mấy vị là y giả lựa chọn khắp cả nước, vậy mà lại tra không ra Thập Ngũ công chúa trúng độc gì?”

Vài vị thái y chỉ cảm thấy khổ trong lòng.

Khác nghề như cách núi mà, Hoàng Thượng có thể làm tốt Hoàng đế, đừng nói hươu nói vượn với một hàng thầy thuốc chứ.

Thế gian to lớn, việc lạ gì cũng có, trúng độc mới là không dễ tra nhất.

Nhưng lời này chỉ có thể nói ở trong lòng, nếu dám nói với Hoàng Thượng như vậy đó chính là tìm đường chết.

Một vị thái y nói: “Hoàng Thượng, nếu muốn xác nhận Thập Ngũ công chúa đến tột cùng trúng độc gì, đầu tiên phải tìm được nguyên nhân trúng độc, tỷ như ăn qua cái gì, hoặc là tiếp xúc qua cái gì.”

Cảnh Minh Đế tuy không đành lòng, vẫn nhìn về phía Phúc Thanh công chúa: “Phúc Thanh, vừa mới con cùng Thập Ngũ ở bên nhau sao?”

Phúc Thanh công chúa rưng rưng gật đầu.

“Như vậy Thập Ngũ có gì dị thường không?”

Phúc Thanh công chúa nhẹ nhàng mím môi, nhất thời không hé răng.

Vinh Dương trưởng công chúa chen vào nói: “Hoàng huynh, vừa mới bên này náo nhiệt, thần muội trong lúc vô ý nhìn qua, nhìn thấy Thập Ngũ công chúa đang cùng Yến Vương phi uống rượu.”

Tầm mắt mọi người tức khắc dừng ở trên người Khương Tự.

Cảnh Minh Đế nhíu mày: “ Tức phụ lão Thất, là như vậy sao?”

“Dạ, vừa mới Thập Ngũ công chúa xác thật kính rượu con dâu, có điều rượu Thập Ngũ công chúa uống là từ bên bàn của mình bưng tới.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui