Tự Cẩm

Đa số người vì một lượng bạc này mà lưu lại, nhưng vẫn còn một phần nhỏ người lại nhất định không trở về không được.

Như hán tử cao tráng kia, bình thường ỷ vào một thân sức mạnh trong nhà ngoài ngõ đều là một tay lão luyện, đến mùa đông nhàn rỗi còn có thể đi chuyển hàng hóa phụ giúp việc nhà, cuộc sống tốt hơn gia đình bình thường không ít, nên tất nhiên không muốn vì một lương bạc mà ở lại mảnh đất hoang vu không có gì che chắn dầm mưa này.

“Một lượng bạc thì thế nào? Hài tử bị bệnh, bao nhiêu bạc cũng chẳng giúp được. Về nhà có thể che mưa chắn gió, lại hầm cho vợ một nồi đường đỏ Khương Thủy uống, miễn bàn có bao nhiêu thoải mái.”

Nghe hán tử cao tráng nói thế, lại có vài ba người người đứng ở bên người hắn.

Úc Cẩn nhìn lướt qua, đứng chung với hán tử ước chừng khoảng một trăm người.

Đối với mấy người cứ khăng khăng muốn đi, hắn không định khuyên can thêm.

Hắn có thể cho thêm bạc, chỉ cần thêm đủ, không sợ những người này không lưu lại, cũng không có đạo lý như vậy.

Tăng thêm bạc cho những người này, vậy những người vốn lựa chọn lưu lại cũng muốn tăng thêm thì sao?

Hơn một ngàn người, số bạc bỏ thêm này đều muốn Yến Vương phủ bỏ?

Không thêm, người nguyện ý lưu lại trước đó cảm thấy bất công, chắc chắn sẽ có nhiều người đòi trở về hơn.

Huống chi theo Úc Cẩn thấy thì, đối với những người lâm vào khốn cảnh có thể ra tay thì sẽ ra tay tương trợ, nhưng cuối cùng vận mệnh ra sao vẫn nằm trong tay chính bản thân họ.

Hắn không tiếc thanh danh, đã tận lực làm điều có thể làm rồi, còn lại đành xem lựa chọn của những người này thôi.

Úc Cẩn nghĩ như vậy, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên nhóm người kiên trì muốn quay về thị trấn.

Cơ hồ đều là người một nhà, nam nữ già trẻ đều có, trong đó có mười mấy hài tử.

Có lẽ là sắp sửa làm cha, nên với trẻ con Úc Cẩn rất dễ dàng mềm lòng.

Nếu như nói vận mệnh của người lớn có thể tự mình lựa chọn, thì những hài tử này lại không có cơ hội lựa chọn, bọn nó chỉ có thể nghe cha mẹ an bài.

Hắn lại lần nữa mở miệng: “Từ nơi này trở lại thị trấn ít nhất cũng mất hai khắc, mấy đứa nhỏ này dầm mưa lâu như vậy, dù không bệnh cũng sẽ sinh bệnh. Cùng với bắt đứa nhỏ dầm mưa trở về, còn không bằng lưu lại lều trại, ít nhất lều trại có thể chắn gió che mưa, các vị cảm thấy thế nào?”

Trong mấy hộ gia đình muốn đi, người mẹ nhìn hài tử ôm trong ngực hoặc nách trên tay, nhất thời do dự: “ Cha thằng nhỏ à, nếu không đợi mưa tạnh rồi hãy đi. Vương gia nói đúng, dầm mưa mang theo hài tử trở về, nói không chừng không bệnh cũng đổ bệnh ……”

Nam nhân chủ gia đình nghe tức phụ nói vậy, nhìn lại bé con đáng thương, đành gật đầu: “Được, vậy đợi mưa tạnh rồi nói sau.”

Vì thế mấy gia đình có người già phụ nữ và trẻ em liền tránh về lều trại.

Chỉ còn lại mấy chục người trưởng thành cùng bốn năm hài đồng.

Người đều có tâm lý nghe theo đám đông, có nam nhân mấy nhà nói: “Nếu không các ngươi cũng về lều trại tránh mưa trước đi, ta về nhà dọn dẹp một chút trước, dù sao ở lại nơi này cũng phải ngủ ở bên ngoài, không có che chắn.”

Phụ nhân liền ôm hài tử vào lều trại.

Bởi vậy, trong số người khăng khăng muốn đi cũng chỉ còn lại hai đứa bé.

Thấy Úc Cẩn nhìn sang, hán tử cao to khỏe mạnh nói: “Vương gia không cần khuyên, ta đây nhất định phải về. Hài tử bị bệnh, lưu lại nơi này cái gì cũng không có, chịu không nổi.”

Một nhà khác nách theo hài tử cũng phụ họa: “Đúng vậy, hài tử nhà ta cũng bị bệnh, vẫn là trở về tiện hơn.”

“Tiểu vương nhớ trên trấn không có đại phu, các ngươi mang hài tử trở về nhiều lắm là tắm nước nóng, uống chén nước ấm. Không bằng như vậy, tiểu vương mang hai đứa nhỏ đi khám đại phu, chờ hết bệnh rồi lại trả lại cho các ngươi.”

Trấn Cẩm Lý là trấn lớn, vốn là có đại phu, nhưng khi huyện Tiền Hà xảy ra động đất, quan viên địa phương đã sớm triệu tập đại phu láng giềng xung quanh tụ lại cứu chữa cho nạn dân, bây giờ những đại phu đó đều do y quan từ kinh thành tới thống nhất điều động, đến giờ vẫn chưa trở về nhà.

Một hộ gia đình có hài tử khác nhỏ giọng thương nghị một hồi, sau đó phụ nhân ôm đứa bé đi lên trước khẽ cúi người với Úc Cẩn: “Vậy xin Vương gia tìm đại phu xem cho hài tử của ta một cái, cả nhà tiểu phụ nhân cảm tạ ân đức của Vương gia.”

“Đại tẩu không cần khách khí.” Úc Cẩn đón lấy đứa bé, giao cho Long Đán.

Long Đán ôm bé con nhếch miệng khóc oa oa nghĩ thầm: Đây là đứa thứ hai nhỉ, Vương gia thu lưu hài tử hình như nghiện rồi……

Thấy người nhà này đem hài tử giao cho Úc Cẩn, tức phụ của hán tử khuyên nhủ: “Mình à, chúng ta cũng đem Ni Ni giao cho Vương gia xem đại phu đi.”

Hán tử trừng phụ nhân một cái, nhỏ giọng mắng: “Xem đại phu cái gì? Ni Ni rời khỏi chúng ta sẽ nhớ. Lại nói, vị Vương gia này trẻ tuổi như vậy, vạn nhất làm mất hài tử thì làm sao bây giờ?”

Úc Cẩn nhĩ lực tốt, nghe hết lời chửi nhỏ của tráng hán vào trong tai, nhướng nhướng đuôi lông mày.

Tuổi trẻ và làm mất hài tử có liên hệ tất yếu gì sao?

Cách màn mưa, hán tử cao tráng chắp tay với Úc Cẩn: “Đa tạ Vương gia, có điều chúng ta vẫn muốn trở về.”

Úc Cẩn nhìn hán tử cao tráng một cái thật sâu, không cần phải nhiều lời nữa.

Hắn đã tận lực, còn lại đành xem ý trời đi.

Có lẽ trận động đất trong mộng A Tự cũng sẽ không phát sinh.

“Đi thôi, đi thôi.”

Mấy chục người ở trong mưa càng đi càng xa, trong đó nam nhân chiếm đa số, đều là bởi vì không có lều trại ở không muốn ở bên ngoài chịu một đêm.

Còn về phụ nữ và trẻ em, lưu lại cũng tốt, dù sao cũng có lều trại che mưa, còn có bạc để lấy.

Nhìn những người này đi xa, Úc Cẩn thu hồi tầm mắt hỏi lý chính: “ Trừ những người này ra, lúc trước trở về thị trấn có bao nhiêu người?”

Lý chính lau nước mưa một phen, trả lời: “ Hai ba ngày này các hương thân đi làm ruộng sau đó luôn có người trộm trở về thị trấn, hiện tại trong thị trấn ước chừng có hơn một trăm người.”

So với vùng dã ngoại hoang vu muỗi bay đầy trời, ở nhà đương nhiên thoải mái hơn.

Úc Cẩn ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời.

Có lẽ là do trời mưa, rõ ràng còn chưa tới tối, nhưng trời đã tối om.

A Tự nói trận động đất trong mộng kia phát sinh sau khi mọi người đi vào giấc ngủ, vậy bây giờ vẫn còn an toàn.

“Long Đán, ngươi cho người đi đến trấn Cẩm Lý một chuyến nữa, gõ chiêng thông báo, nguyện ý trở về mỗi người được nhận một lượng bạc.” Úc Cẩn nói xong giọng điệu nhạt đi, “Không cần thuyết phục từng nhà, chỉ gõ chiêng ba lần là được. Cũng không cần chờ, nguyện ý trở về tự nhiên sẽ trở về.”

Long Đán lập tức đi phân phó.

Úc Cẩn hơi gật đầu với lý chính: “Lý chính, nơi này liền giao cho ông, tiểu vương trước mang hài tử đi xem đại phu.”

“Vương gia tạm biệt.” Lý chính nhìn theo Úc Cẩn đi xa, ngửa đầu nhìn màn mưa mịt mùng thở dài.

Ông hiện tại càng ngày càng nghi ngờ rằng trấn Cẩm Lý sẽ có động đất là Vương gia hồ nháo, nghe nói quý nhân trong kinh thành luôn có một ít đam mê kỳ quái, Yến Vương có lẽ chính là thích giày vò người ta thì sao?

Cũng may năm ngày sắp tới rồi, lại có bạc để lấy, các hương thân trên trấn chỉ chịu chút đau khổ, cứ coi như bán mấy ngày lao động đi, có thể kiếm được nhiều bạc như vậy ngẫm lại cũng không mệt.

Dưới sự dụ hoặc của tiền bạc, lục tục có mấy chục người trở về.

“Nhị Đản tử, tại sao lại trở lại?”

“Có bạc lấy sao lại không trở lại? Lúc trước nhà ta không có heo dê để lấy trợ cấp, đương nhiên là về nhà mình ngủ thoải mái hơn.” Nam nhân lắc vải che mưa trong tay, “Có miếng vải này, ở chỗ này thoải mái hơn so với các ngươi nhiều lắm.”

“Nếu không chúng ta cũng trở về lấy ít đồ đi?”

Lý chính quát: “ Đừng có hồ nháo nữa, nhanh đi ngủ đi, ai trở về thì không có bạc, các ngươi nhớ kỹ cho ta!”

Mọi người hùng hùng hổ hổ một hồi rồi an tĩnh lại.

Đều là người có thói quen làm việc nặng, chẳng sợ điều kiện ác liệt, đến lúc buồn ngủ đều ngủ say như thường.

Không biết qua bao lâu, một trận lắc lư đột nhiên truyền đến. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui