Tự Cẩm

Cảnh Minh Đế gọi Úc Cẩn tiến cung, dặn dò: “Không kiêu không ngạo, chớ bởi vì ở dân gian có thanh danh tốt mà làm việc tùy tiện.”

Úc Cẩn quy quy củ củ nói: “Nhi tử đã biết.”

Phan Hải yên lặng nhìn trời.

Xem Hoàng Thượng nói kìa, giống như trước kia Yến Vương không tùy tiện ấy.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau, đánh Thái Tử…… Yên lặng đếm đếm “Việc xấu” của Úc Cẩn, Phan Hải ngạc nhiên phát hiện thật đúng là không ít.

Càng ngạc nhiên chính là, rõ ràng Yến Vương có nhiều hành vi kinh người như vậy, nhưng ấn tượng lưu lại cho hắn thế mà rất không tồi.

Chờ Úc Cẩn rời đi, Cảnh Minh Đế vui vẻ: “Phan Hải này, ngươi nói những con cháu tôn thất kia, vẫn chưa có ai nhận được dù vạn dân nhỉ?”

“Đều là Hoàng Thượng nhân đức cơ trí, mới dưỡng ra hoàng tử ưu tú như Yến Vương.” Lời lấy lòng Phan Hải há mồm là ra.

Cảnh Minh Đế nghe mà thư thái.

Ông đương nhiên biết Phan Hải đang vuốt mông ngựa, có điều vuốt thoải mái là được rồi. Nhân sinh đã đủ buồn khổ vất vả, nghe vài lời dễ nghe thì làm sao nào?

Huống chi con của ông quả thật không tồi, làm phụ thân nào có không cao hứng. Liền nói lão Thất phu Chân Thế Thành kia, lúc trước nhi tử trúng liền Tam Nguyên trở thành điềm lành, còn từng đắc ý kheo khoang trước mặt ông kìa. Lúc ấy trong lòng ông quả thật khó chịu cực kỳ, nhưng thân là vua của một nước lại không tiện biểu hiện ra ngoài.

“Đi gọi Thái Tử tới.” Mới cao hứng một lát, Cảnh Minh Đế liền nghĩ đến một nhi tử khác, tâm tình lập tức trở nên uể oải.

Không bao lâu Thái Tử đi vào, cụp mi rũ mắt: “Phụ hoàng gọi con.”

Cảnh Minh Đế quét Thái Tử một cái: “Ở Đông Cung làm gì?”

“Nhi tử đọc sách ạ……” Mỗi khi bị Cảnh Minh Đế đặt câu hỏi, Thái Tử liền theo bản năng khẩn trương.

Đương nhiên, khẩn trương hơn chính là sợ Cảnh Minh Đế tiếp tục hỏi xem sách gì……

Cũng may lực chú ý của Cảnh Minh Đế không ở chỗ này, nghe vậy thoáng gật đầu, nói: “ Thất đệ ngươi được tặng dù vạn dân, ngươi nghe nói rồi chứ?”

“Nhi tử nghe nói rồi.” Trong lòng Thái Tử khó chịu cực kỳ, trên mặt không khỏi toát ra một chút.

Lão Thất, lão Thất, hiện tại mỗi người đều nói về lão Thất, đã đủ chưa vậy!

Cảnh Minh Đế thấy nét mặt Thái Tử không đúng, lửa giận thoắt cái bùng lên, vỗ bàn: “Ngươi không thử xét lại bản thân mình sao? Vì sao Thất đệ ngươi đi ra ngoài một chuyến có thể được bá tánh kính yêu, mà ngươi lại há mồm nói hươu nói vượn, tạo ra cho Hộ Bộ một khoản thâm hụt to lớn như thế!”

Thái Tử ủy khuất cực kỳ, nhịn không được nhỏ giọng biện giải: “Thất đệ lập công, là bởi vì hắn nuôi Nhị Ngưu ——”

“Đủ rồi!” Cảnh Minh Đế càng thất vọng hơn, hận không thể lấy chặn giấy bạch ngọc trên bàn chọi cho cái đầu nhão nhẹt của nhi tử ngu ngốc thông minh ra chút.

Thấy Thái Tử vẫn là vẻ mặt không phục, Cảnh Minh Đế lắc đầu: “ Động đất tuy là Nhị Ngưu biết trước, nhưng những chuyện sau đó thì sao? Phàm là ngươi có một tí gánh vác, hôm nay người được bá tánh kính yêu kính ngưỡng chính là ngươi!”

Khóe miệng Thái Tử mấp máy, lộ ra vài phần hối hận.

Cảnh Minh Đế thấy thế càng tức giận hơn.

Khi gặp được chuyện không có quyết đoán cùng đảm đương, xong việc không biết xét lại chỉ biết hối hận…… Không thể nghĩ nữa, nghĩ nữa chắc tức đến phát nổ.

Cảnh Minh Đế phất tay: “Ngươi trở về cẩn thận ngẫm lại đi. Hy vọng ngươi về sau có thể xuất ra dáng vẻ của Thái Tử một chút.”

Thái Tử rời khỏi Ngự Thư phòng, một đường cân nhắc lời Cảnh Minh Đế nói.

Phụ hoàng muốn hắn sau này xuất ra dáng vẻ của Thái Tử, đây là cho rằng hắn không phải một Thái Tử hợp cách?

Thái Tử hít ngược một hơi khí lạnh, bỗng nhiên hiện lên một ý niệm: Nếu như phụ hoàng vẫn luôn cảm thấy hắn không hợp cách, lẽ nào còn muốn phế bỏ hắn?

Nghĩ lại cuộc sống ở Tĩnh viên, Thái Tử run lập cập.

Sẽ không, phụ hoàng khẳng định sẽ không phế hắn lần nữa.

Trở lại Đông Cung, nhìn thấy khuôn mặt không cười của Thái Tử Phi, tâm tình Thái Tử càng ác liệt hơn.

“Ngươi không thể cười một cái à? Cả ngày mặt như đưa đám, vận mệnh tốt cũng bị ngươi ám cho không còn!”

Thái Tử Phi liếc Thái Tử một cái, thần sắc lãnh đạm.

Dĩ vãng người nam nhân này chỉ là ngu xuẩn, hiện tại còn thêm hỉ nộ vô thường, qua thời gian nữa có phải là muốn động thủ đánh người luôn không?

Thái Tử nhấc chân đá bay một cái ghế con: “Ngươi rốt cuộc có ý gì?”

Ghế con bay lên rơi xuống bên chân một người cung tỳ, cung tỳ sợ tới mức bụm chặt miệng, lại không dám phát ra tiếng.

“Các ngươi đều lui ra đi.” Thái Tử Phi mềm giọng nói.

Cung nhân hầu hạ trong phòng vội đáp một tiếng vâng, vội vội vàng vàng lui ra ngoài.

Thái Tử Phi lúc này mới rót một ly trà, đặt vào trong tay Thái Tử, nhàn nhạt nói: “Thái Tử ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy tranh chấp với ta, không thấy mất mặt sao?”

Thái Tử cười lạnh: “Mất cái gì mặt? Những người đó chẳng qua là nô tỳ hầu hạ người, chẳng lẽ ta còn phải chiếu cố tâm tình của bọn họ?”

Thái Tử Phi lẳng lặng nhìn Thái Tử, đã không muốn nhiều lời một chữ.

Lệ khí trong lòng Thái Tử lập tức dâng lên.

Nữ nhân này từ Tĩnh viên dọn về Đông Cung, liền thường xuyên dùng cái ánh mắt này nhìn hắn, mỗi lần nhìn đều làm hắn muốn đánh người.

Thái Tử túm lấy cổ tay Thái Tử Phi, dùng sức bóp: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Có phải chán làm Thái Tử Phi rồi không?”

Thái Tử Phi ăn đau nhíu nhíu mày, ngữ khí vẫn lãnh đạm như cũ: “Có làm Thái Tử Phi hay không, không phải ta định đoạt. Chỉ mong Thái Tử tri ân tích phúc, coi như vì Thuần ca nhi đi.”

Thái Tử Phi nói xong, dùng sức tránh thoát Thái Tử trói buộc, bước nhanh vào trong phòng.

Thái Tử vốn định đuổi theo vào làm lớn chuyện một trận, lại lo truyền tới trong tai Cảnh Minh Đế sẽ ăn mắng, lúc này mới từ bỏ, quay đầu đi hoa viên tìm tiểu cung nữ nói chuyện phiếm.

Thái Tử Phi ngồi ở trong phòng trống rỗng, trái tim lạnh lẽo.

Nàng cơ hồ sắp nhịn hết nổi người nam nhân này rồi.

Ngu cũng tốt, hỉ nộ thất thường cũng được, nàng gặp phải, thì chỉ có thể nhận.

Chỉ là hôm trước mẫu thân tới thăm nàng, mang theo đệ muội mới vào cửa không lâu, ánh mắt Thái Tử nhìn đệ muội khiến nàng hãi hùng khiếp vía.

Người nam nhân này sắp điên rồi!

Chỉ là một nam nhân tệ hại như vậy, mẫu thân còn khuyên nàng phải tìm mọi cách lung lạc trái tim Thái Tử……

Thái Tử Phi sờ sờ khóe mắt, chạm phải nước mắt lạnh lẽo.

Sau mười lăm tháng năm tình hình dường như bình ổn trở lại, chỉ là tới cuối tháng năm, Hộ Bộ Thượng Thư trúng nắng cần phải dưỡng bệnh, chính thức trình thư về hưu.

Cảnh Minh Đế theo lệ liên tục giữ lại, Hộ Bộ Thượng Thư cũng kiên trì đến cùng, cuối cùng tất nhiên là chuẩn.

Không ngoài dự liệu của mọi người, tiếp nhận chức vụ Hộ Bộ Thượng Thư chính là Triệu thị lang.

Mới đầu năm mươi Triệu thị lang trở thành một trong trưởng quan lục bộ, có thể nói tiền đồ như gấm. Trong lúc nhất thời trước cửa Triệu phủ ngựa xe như nước, người chúc mừng đếm không hết.

Triệu thị lang lúc trước, hiện tại là Triệu thượng thư, giờ phút này trong lòng vô cùng cảm kích một người.

“Ta có thể có hôm nay, là nhờ phúc Yến Vương a.” Ở trong phòng, Triệu thượng thư cảm thán với phu nhân.

Thượng thư phu nhân mấy ngày nay cũng là xuân phong đắc ý, nghe vậy cười nói: “Ta nghe nói Yến Vương phi sắp sinh, đến lúc đó chuẩn bị một phần hậu lễ đưa đến Yến Vương phủ đi.”

Triệu thượng thư liên tục gật đầu: “Phu nhân ghi nhớ trong lòng là được. Yến Vương phi sắp sinh, Yến Vương ngay cả cửa đều không ra, muốn hẹn Yến Vương uống rượu bày tỏ lòng biết ơn cũng không được, chỉ có thể tốn thêm chút tâm tư trên hạ lễ thôi.”

“Chỉ là không biết Yến Vương phi có thể sinh vào tháng năm không?” Thượng thư phu nhân thuận miệng cảm thán một câu.

Nghĩ như vậy có không ít người.

Hài tử sinh ra vào tháng ác, hỉ khí liền không còn đầy đủ.

Trong sự âm thầm chú ý của một số người, đến ngày cuối cùng của tháng năm, Khương Tự rốt cuộc chuyển dạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui