Tự Cẩm

Thái Tử Phi đang đứng ở hành lang ngoài phòng, thấy Úc Cẩn đột nhiên đẩy cửa đi ra, hơi sửng sốt một chút.

Úc Cẩn hơi gật đầu với Thái Tử Phi: “Nhị ca đang ở bên trong.”

Dứt lời nghênh ngang rời đi.

Thái Tử Phi hơi hơi chần chờ, nhấc chân đi vào.

Thái Tử vẫn còn duy trì tư thế quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng, biểu tình là vừa kinh vừa giận, bởi vì vẫn chưa xách quần lên nên đang phơi mông ra ngoài, rơi vào trong mắt Thái Tử Phi quả thực là khó coi.

“Sao ngươi lại tới đây?” Tuy là phu thê, nhưng Thái Tử cũng là người muốn thể diện, trò hề như vậy đương nhiên không muốn để Thái Tử Phi nhìn thấy.

Thái Tử Phi nhanh chóng sửa lại biểu tình, đi đến bên người Thái Tử nói: “Ta tới chiếu cố điện hạ.”

Vừa rồi Yến Vương cũng ở trong phòng nên có nhiều bất tiện, nàng đành phải chờ ở bên ngoài, nhưng mà thân là thê tử không có khả năng khoanh tay đứng nhìn.

“Ngươi gặp lão Thất?” Thái Tử hỏi một câu.

“Yến Vương vừa mới đi ra ngoài.”

Sắc mặt Thái Tử đen như đáy nồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “ Lão Thất này, quả thực hỗn trướng!”

Thái Tử Phi mím môi, nghĩ đến hôm nay tới Vương phủ là để chúc mừng đầy tháng con nhà người ta, nếu làm ầm lên cũng không tốt, vì thế khuyên nhủ: “Điện hạ xin bớt giận đi, con chó kia tuy là Yến Vương nuôi, nhưng khi cắn ngài Yến Vương cũng không ở một bên, cũng không hay nếu trách tội đến trên đầu Yến Vương ——”

Trong đầu Thái Tử Phi hiện lên tư thế oai hùng mạnh mẽ nhào về phía Thái Tử của đại cẩu, hảo cảm với Nhị Ngưu không khỏi tăng lên nhiều.

“Ngươi thì biết cái gì!” Thái Tử rống lên một tiếng, tức giận đến sắc mặt xanh mét.

Thái Tử Phi lẳng lặng nhìn Thái Tử.

“Ngươi biết hỗn trướng lão Thất kia vừa mới làm gì không?”

Thái Tử Phi theo bản năng quét về phía mông Thái Tử.

Thái Tử thiếu chút nữa tức chết: “Ngươi nhìn nơi nào đấy!”

Trong đầu nữ nhân này suy nghĩ gì vậy? Lẽ nào cho rằng lão Thất cũng giống Nhị Ngưu cắn hắn một ngụm?

Úc Cẩn đi xa đột nhiên hắt hơi một cái, tâm phiền ý loạn dùng khăn xoa xoa cái mũi.

Tên Vương bát đản Thái Tử kia thế mà đánh chủ ý lên Nhị Ngưu, hắn thật đúng là không nghĩ tới.

Trong phòng, lửa giận của Thái Tử càng thêm tăng vọt: “Lão Thất cư nhiên uy hiếp ta!”

“Yến Vương uy hiếp điện hạ cái gì?” Đối với Yến Vương sẽ uy hiếp Thái Tử, Thái Tử Phi lại không cảm thấy ngoài ý muốn.

Vị tiểu thúc này của nàng, không hề giống với người khác …… Người bình thường cũng sẽ không dùng biện pháp thần kỳ như vậy cứu Thuần ca nhi trở về.

“Hắn thế mà nói không được nhớ thương đồ vật của hắn. Ta chỉ là muốn con chó kia của hắn, lại không phải muốn tức phụ hắn, ngươi nghe xem hắn nói mấy lời nhảm nhí gì!” Thái Tử mắt đầy lệ khí, căm giận nói, “Ta là Thái Tử, hỏi xin hắn một con chó thì làm sao?”

Chờ tương lai hắn ngồi lên vị trí kia, thiên hạ này đều là của hắn, thế mà lại có cái thứ không thức thời như thế!

Thái Tử Phi chỉ cảm thấy mất mặt đến cực điểm, hít một hơi thật sâu rồi nói: “Ngài là Thái Tử, nếu thích chó, tùy ý nuôi mấy con có sao đâu, hà tất nhìn chằm chằm chó của người khác ——”

“Ngươi biết cái gì!” Thái Tử vừa nghe liền giận sôi máu, rống Thái Tử Phi một tiếng.

Nuôi nhiều chó hơn nữa, có thể giống như Nhị Ngưu sao?

Thái Tử Phi nhíu mày, lạnh lùng nói: “Vô luận như thế nào, Thái Tử làm như vậy đều là làm mất thân phận ——”

“Đủ rồi, thuốc khô rồi, ta muốn đứng lên.” Thái Tử lười nghe bà thím già dong dài, giãy giụa bò dậy.

Nội thị vội vàng chạy lại, thật cẩn thận hầu hạ Thái Tử nhấc quần.

Thái Tử thử thăm dò đi hai bước, phát hiện mông không còn nóng rát đau đớn, xụ mặt nói với Thái Tử Phi: “Đi thôi, xuất cung một chuyến cũng không thể ủ ở chỗ này mãi, ta còn muốn nhìn xem khuê nữ lão Thất có dung mạo ra sao đây.”

Bên này, Úc Cẩn trở lại sảnh tiệc, mọi người vây lại sôi nổi hỏi: “Thái Tử sao rồi?”

“Thái Tử à ——” Úc Cẩn khẽ mỉm cười, “Không còn đáng ngại.”

Lỗ Vương gãi gãi đầu: “Thất đệ, hóa ra Nhị Ngưu nhà ngươi còn tùy tiện cắn người à.”

Một con đại cẩu khỏe mạnh như vậy, một cái mõm chó to như vậy, nếu như dùng sức cắn, chẳng phải cả chân người đều có thể cắn đứt?

Nghĩ đến điều này cũng không chỉ một mình Lỗ Vương.

Úc Cẩn liếc mọi người một cái, ngữ khí ý vị thâm trường: “Ngũ ca sai rồi, Nhị Ngưu chưa từng tùy tiện cắn người.”

Lỗ Vương ha hả cười cười.

“Thái Tử tới.” Không biết ai hô một câu.

Mọi người lập tức quay đầu, liền thấy Thái Tử cùng Thái Tử Phi từ xa tới gần đang đi về phía bên này.

Lỗ Vương tiếc nuối thở dài.

Nhị Ngưu nhà lão Thất thật là quá không tùy tiện, tại sao không cắn tàn nhẫn thêm một chút chứ.

Thái Tử rất nhanh đã đi tới phụ cận.

Úc Cẩn không muốn rối loạn ở tiệc đầy tháng của khuê nữ, hỏi: “Nhị ca đỡ hơn chưa?”

Thái Tử miễn cưỡng gật gật đầu, điểm hảo cảm mới dâng lên khi cùng Úc Cẩn đến huyện Tiền Hà bởi vì đoạn đối thoại trong phòng vừa rồi mà đã tan thành mây khói.

Tề Vương thờ ơ lạnh nhạt, nhất thời tâm tình rất tốt.

Hắn ước gì Thái Tử cùng lão Thất quan hệ ác liệt chút, như vậy mới có lợi với hắn.

Lỗ Vương cười mở miệng nói: “Nhị ca cần phải cẩn thận chút nha, chúng ta đã sớm qua cái tuổi trêu chó chọc mèo rồi, chậc chậc, tại sao còn có thể bị chó cắn chứ ……”

Thái Tử liếc Lỗ Vương một cái, tức giận hỏi: “Ngũ đệ lại muốn đánh nhau?”

Thù của lão Ngũ hắn còn nhớ đây này, thế mà vào lúc hắn nghèo túng còn bỏ đá xuống giếng, tương lai rồi sẽ có ngày bị thu thập.

Lỗ Vương giật giật môi, đem lời phản kích nuốt xuống.

Khuê nữ của lão Thất người ta mới sinh ra đã được phong quận chúa, mà hắn bị hàng xuống quận vương, chờ đến tương lai khi nữ nhi lấy chồng cũng chỉ có thể thụ phong huyện chủ, đến lúc đó hắn không bị nhi nữ oán trách mới là lạ.

Thôi, nhịn đi.

Lỗ Vương vì chính mình ủy khuất cầu toàn mà chua xót.

Vẫn là Nhị Ngưu tốt, muốn cắn ai liền cắn người đó, đều không cần chịu trách nhiệm…… Có lẽ hắn cũng nên nuôi một con chó như Nhị Ngưu?

Nội thị đứng bên cạnh Thái Tử đột nhiên khẩn trương nói: “Điện hạ, con chó kia lại tới nữa!”

“Ở đâu?” Thái Tử nhất thời không còn hứng thú nói lời vô nghĩa với mọi người, nhìn xung quanh một phen.

Có người cười nói: “Yến Vương phi mang theo tiểu quận chúa đến đây.”

Thái Tử tập trung nhìn vào, quả nhiên nhìn thấy một đám người vây quanh một nữ tử đi về phía bên này, một con đại cẩu đi ở bên người nữ tử.

Nữ tử được vây quanh mặc tiểu sam nền trắng cổ đỏ, rơi xuống váy xòe đỏ thẫm, xinh đẹp lịch sự tao nhã, phong hoa vô song.

Thái Tử nhất thời nhìn đến trợn tròn mắt, trong lòng xoay chuyển một ý niệm: Vì sao lại cảm thấy tức phụ lão Thất ngày càng đẹp mắt?

Sinh ra ý niệm này không chỉ có Thái Tử.

Mỹ nhân đứng đầu tùy ý nhất cử nhất động liền có thể hấp dẫn ánh mắt của mọi người, lòng yêu cái đẹp ai ai cũng có.

Mà hết lần lần này đến lần khác trời cao lại phá lệ hậu ái mỹ nhân này như vậy, trước mắt vừa mới hết ở cữ nhưng thân hình của Yến Vương phi không hề thấy mập lên chút nào, so với đơn bạc khi thiếu nữ nay lại có thêm vài phần đẫy đà, tăng một phân thì mập, giảm một phân thì gầy, lại là gãi đúng chỗ ngứa.

Tề Vương nghĩ: Chuyện tốt toàn để lão Thất chiếm hết, ông trời thật là bất công!

Thục Vương nghĩ: Lúc trước nếu như hắn cũng như lão Thất đưa hết hoa mai cho Khương thị, kết quả sẽ như thế nào đây?

Tương Vương nghĩ: Số hắn thật khổ, hắn không cầu thê tử phải như Yến Vương phi, nhưng ít ra cũng không thể như Thôi Minh Nguyệt a!

Lỗ Vương: Tức phụ người khác, có đẹp hơn nữa hắn cũng không có ý nghĩ gì, dù sao nghĩ cũng vô dụng.

Mà Thái Tử thì ngây ngốc nhìn chằm chằm Khương Tự nhoẻn miệng cười với Úc Cẩn, trong đầu chỉ có một ý niệm: Dương phi hắn liều chết ngủ, cũng không đẹp bằng Yến Vương phi đâu……


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui