Tự Cẩm

Editor: Khuynh Vũ 

Tề Vương phi đứng bất động ở chỗ cũ rất lâu, tỳ nữ nhỏ giọng gọi: “Vương phi, Yến Vương phi đã đi rồi, bên ngoài lạnh, ngài cũng lên xe đi.”

Tề Vương phi phục hồi tinh thần, liếc tỳ nữ một cái: “Hôm nay những lời Yến Vương phi nói, chớ có nói lại lung tung.”

Tỳ nữ vội cúi đầu: “Nô tỳ hiểu.”

Tề Vương phi lúc này mới vươn tay, để tỳ nữ đỡ lên xe ngựa Tề Vương phủ.

Trở lại Vương phủ, vợ chồng Tề Vương chạm mặt.

Tề Vương trực tiếp hỏi: “ Sau đó mẫu phi giữ nàng và Yến Vương phi lại, đã nói những gì?”

Tề Vương phi không tự giác đánh giá nam nhân trước mắt.

Đã trải qua năm tháng mài giũa, lại không lưu lại dấu vết tuổi tác của năm tháng, thoạt nhìn Tề Vương còn tuấn dật hơn so với năm bọn họ thành thân, giơ tay nhấc chân đều là tự phụ ổn trọng mà năm đó không có.

Có thể nói trên phương diện bề ngoài Tề Vương phi cực kỳ vừa lòng Tề vương, cũng bởi vậy, từ lúc nàng ta gả vào đây liền giao trái tim cho nam nhân trước mắt, toàn tâm toàn ý vì hắn bày mưu tính kế.

Nhưng sẽ đúng như lời Yến Vương phi nói, một khi Vương gia quen được nàng ta trả giá, tương lai chẳng những sẽ không cảm kích nàng ta, mà còn sẽ trách nàng ta trả giá chưa đủ nhiều sao?

Tuy Tề Vương phi bị tình yêu cùng quyền thế che mắt, nhưng cũng không phải tên ngốc, sao không nhận ra thay đổi của Tề Vương kia chứ.

Lần đầu tiên nàng ta chủ động đề nghị thu thông phòng cho Vương gia, Vương gia cực kỳ kiên quyết cự tuyệt, sau đó là cố mà nhận lấy, đến sau nữa chính là không chút để ý gật đầu, mà đến bây giờ ——

Tề Vương phi nghĩ đến gần đây trong lời nói của Tề Vương có xen chút bất mãn, trong lòng không khỏi chua xót.

Bây giờ Vương gia làm gì còn cự tuyệt nữa, ngược lại còn trách nàng ta chọn nha hoàn thông phòng không đủ xinh đẹp như hoa, mà sự trách móc này cũng là lúc đầu uyển chuyển càng về sau thì càng trực tiếp.

Lòng người dễ đổi, Yến Vương phi cũng không phải nói chuyện giật gân.

Tề Vương bị Tề Vương phi nhìn chằm chằm đến không thể hiểu được, nhướng mày hỏi: “Sao lại không nói lời nào?”

Tề Vương phi hoàn hồn, miễn cưỡng cười, rũ mắt nói: “Nghĩ đến chuyện mẫu phi giao cho ta làm, có chút sợ hãi.”

“Mẫu phi giao cho nàng làm chuyện gì?” Tề Vương mềm giọng hỏi.

Nam chủ ngoại nữ chủ nội,  trong thời kỳ mấu chốt, xử lý Vương phủ đến gọn gàng ngăn nắp Vương phi xem như là trợ lực cực lớn của hắn.

Tề Vương ôn nhu lại làm Tề Vương phi mê mang.

Nàng ta không nên bị Yến Vương phi ảnh hưởng, Vương gia không giống những nam nhân phụ bạc đó, chắc chắn sẽ không phụ lòng nàng ta.

Tề Vương giơ tay vuốt tóc Tề Vương phi, thanh âm càng thêm ôn hòa: “Rốt cuộc là làm sao vậy?”

Không kiên nhẫn nơi đáy mắt bởi vì Tề Vương phi rũ mắt nên cũng không nhìn thấy.

Tề Vương phi run run bờ mi, nhẹ giọng nói: “Mẫu phi bảo ta hẹn Yến Vương phi cùng đi chùa Bạch Vân dâng hương, sau đó ——”

“Sau đó cái gì?” Tề Vương bất động thanh sắc hỏi.

Tề Vương phi mấp máy môi, lộ ra biểu tình lo sợ không yên: “Sau đó bảo ta tìm cơ hội làm cho Yến Vương phi chết ngoài ý muốn……”

Con ngươi Tề Vương co lại, bật thốt: “Mẫu phi thật sự phân phó như thế?”

Tề Vương phi liếc Tề Vương một cái, dỗi nói: “Vương gia lẽ nào cho rằng ta nói dối? Ta tuy bất hòa với Yến Vương phi, nhưng không dám sinh ra ý nghĩ như vậy ……”

Cho dù tin Vương gia sẽ không phụ nàng ta, nhưng nàng ta cũng phải lưu chút tâm nhãn, ít nhất không thể để Vương gia cảm thấy nàng ta là một nữ tử tàn nhẫn độc ác.

Nghĩ đến những điều này, Tề Vương phi nhẹ nhàng thở dài dưới đáy lòng.

Nếu không phải không có cách nào, có ai mà không muốn ở trong lòng phu quân mình là một nữ tử ôn nhu thiện lương ngây thơ đâu? Chỉ tiếc nàng muốn giúp Vương gia tranh giành vị trí kia, đã định là không thể nào thuần lương ngây thơ được rồi.

Những trả giá này, chỉ hy vọng Vương gia có thể xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.

Tề Vương duỗi tay ôm chầm Tề Vương phi, ấm giọng nói: “Ta biết nàng là người thiện lương, làm nhiều như vậy đều là vì ta.”

Tề Vương phi nhẹ nhàng thở dài: “Có những lời này của Vương gia, ta đã thỏa mãn rồi, chẳng sợ trên tay dính máu cũng không tiếc, chỉ hy vọng về sau Vương gia chớ có ghét bỏ ——”

Tề Vương cầm chặt tay Tề Vương phi, buồn bực nói: “Nàng nói gì vậy, ta là loại người không có lương tâm này sao?”

“Vương gia đừng bực, là ta nghĩ nhiều.”

Tề Vương cười rộ lên: “Nàng chớ có suy nghĩ miên man. Chúng ta phu thê một lòng, mưu đồ nghiệp lớn, về sau ta ngồi long ỷ nàng đội mũ phượng, cùng hưởng giang sơn Đại Chu này.”

Về phần chi tiết Tề Vương phi thiết kế Yến Vương phi chết vì ngoài ý muốn như thế nào, Tề Vương cũng không có hỏi.

Loại chuyện này hỏi chi tiết, Lý thị khó xử, hắn cũng không chiếm được chỗ tốt, còn không bằng cái gì cũng không hỏi, chờ có kết quả là được.

Thành, sau này mẫu phi chắc chắn sẽ chọn một nữ tử có thể nắm trong tay làm vợ kế cho lão Thất, với hắn là vô vàn có lợi. Không thành, nhiều nhất vẫn sẽ như trước mắt mà thôi, cũng không có bất luận tổn thất gì.

Chẳng qua nghĩ đến khuôn mặt tuyệt sắc kia của Khương Tự, Tề Vương lại có chút tiếc nuối.

Dung mạo của Yến Vương phi ở khắp kinh thành này đều thuộc hạng đứng đầu, cứ thế mà hương tiêu ngọc vẫn thật sự là đáng tiếc……

Nhưng rất nhanh Tề Vương đã không còn tâm tư tiếc hận.

Bảo hắn vì mỹ nhân mà làm ra việc vô lý, đó là tuyệt đối không có khả năng. Hắn không phải sắc phôi đoản mệnh không quản được nửa người dưới Thái Tử, cũng không phải loại người si tình lão Thất. Chỉ cần có thể trở thành người thắng cuối cùng, lên làm thiên tử Đại Chu này, còn lo không có mỹ nhân tuyệt sắc làm bạn sao?

Đến lúc đó hậu cung 3000 giai lệ, hắn muốn dạng mỹ nhân gì thì có mỹ nhân đó, một Yến Vương phi có tính là gì.

Tề Vương khôi phục tỉnh táo, phát hiện hôm nay hình như Tề Vương phi có chút bất an, phải tốn chút sức lực dỗ dành.

Mà đối với nữ tử toàn bộ trái tim đều treo ở trên người Tề Vương như Tề Vương phi mà nói, nghe người trong lòng lời ngon tiếng ngọt, ngờ vực gì đó đều vứt hết sang một bên, chỉ còn lại có chờ mong với tương lai.

Đến lúc đó, Vương gia ngồi long ỷ, nàng ta đội mũ phượng, hình ảnh này thật là đẹp.

Kế tiếp Tề Vương phi bố trí một phen không cần nói tỉ mỉ, Khương Tự cũng đang cân nhắc hành trình đi chùa Bạch Vân hai ngày sau.

Tề Vương phi muốn mượn cơ hội dâng hương lần này lấy mạng nàng, điểm này có thể khẳng định, vậy nàng dứt khoát tương kế tựu kế, sớm giải quyết mục tiêu nhỏ này thôi.

Theo Khương Tự thấy, những mục tiêu đã từng cảm thấy là xa xôi không thể với tới kia, khi từng bước một đi tới, cuối cùng lại chỉ là một đám mục tiêu nhỏ mà thôi.

Tề Vương phi như thế, Hiền phi cũng là như thế.

Khương Tự túm khăn tay nhỏ, cong cong khóe môi.

Muốn thừa dịp A Cẩn không ở đây tính kế nàng? Vậy phóng ngựa đến đây đi, không có A Cẩn nhọc lòng nàng còn có thể phát huy xuất sắc chút.

“Chủ tử, đi dâng hương ngài tính mang ai đi nha?” A Man đầy cõi lòng chờ mong hỏi.

“Mang A Xảo đi.”

Khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nha hoàn trong nháy mắt suy sụp, giãy giụa nói: “Chủ tử, A Xảo yếu đuối mong manh, đi xa như vậy thân thể chịu không nổi.”

Một bên A Xảo yên lặng giật giật khóe miệng.

Nàng yếu đuối mong manh ở đâu? Lại nói, đi chùa Bạch Vân lại không cần dùng chân chạy ……

Đang chửi thầm, liền nghe Khương Tự nói: “Vậy A Man đi đi.”

A Man đại hỉ, A Xảo thì u oán nhìn Khương Tự.

Khương Tự không chút để ý nói: “Mang A Man tiện hơn.”

A Xảo nghe xong, không khỏi che miệng.

Không tốt, chủ tử lại muốn đi làm việc lớn!

Di, vốn nên khẩn trương, vì sao lần này chẳng những không có cảm giác này, ngược lại còn mơ hồ cảm thấy hưng phấn nhỉ?

A Xảo âm thầm cảnh cáo mình phải tỏ đúng tư thái, khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn.

Đảo mắt chính là hai ngày sau, đã tới ngày hẹn đi dâng hương. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui