Tự Cẩm

Hoàng Hậu thấy Phúc Thanh công chúa cùng Thập Tứ công chúa tới, cầm chung trà trong tay đặt sang bên cạnh, cười hỏi: “Không phải nói gặp Thất tẩu các con xong còn muốn đi dạo phố sao, sao lại hồi cung nhanh như vậy?”

Phúc Thanh công chúa dẩu môi nói: “Mấy cửa hàng còn đang đóng cửa cả, đành phải trở về sớm.”

Nàng sâu sắc hoài nghi mẫu hậu đã sớm biết điểm này, mới đáp ứng thống khoái như vậy.

Hoàng Hậu nhìn nhìn Thập Tứ công chúa, hỏi: “Các con có gặp Yến Vương phi?”

Hai vị công chúa cùng nói: “Gặp được.”

“À, đã nói những gì?”

Phúc Thanh công chúa và Thập Tứ công chúa liếc nhau.

Hoàng Hậu nhướng mày: “Sao vậy?”

Phúc Thanh công chúa mím môi nói: “Lúc chúng con tới, Thất tẩu đang ở tiểu Phật đường cầu phúc, không nói chuyện……”

Trái tim Hoàng Hậu đập cái thịch, không tiếng động nói: “Sao lại không nói chuyện? Chẳng lẽ các con không chờ Yến Vương phi tụng kinh xong rồi ngồi lại nói chuyện rồi mới đi à?”

Phúc Thanh công chúa chưa nhận ra khác thường, cười nói: “Tỳ nữ thiếp thân của Thất tẩu nói Thất tẩu mơ một giấc mơ, người trong mơ chỉ điểm cho tẩu nói ngậm miệng không nói sẽ càng thể hiện thành tâm, như vậy chẳng những Thất ca có thể sớm trở về, mà nói không chừng còn có niềm vui bất ngờ. Chúng con đành phải không quấy rầy Thất tẩu nữa.”

Hoàng Hậu nghe xong cảm thấy có hơi cổ quái, đuổi hai vị công chúa đi, nghĩ nghĩ, lại lặng lẽ gọi Thập Tứ công chúa trở lại.

Thập Tứ công chúa lần thứ hai đứng ở trước mặt Hoàng Hậu, liền biết lần ra cửa hôm nay không có đơn giản như vậy.

Nàng là người hiểu được đúng mực, Hoàng Hậu không mở miệng liền ngoan ngoãn đứng đó, không nói nhiều một chữ.

Hoàng Hậu âm thầm gật đầu, nói: “Thập Tứ, ngươi với Phúc Thanh thật sự gặp được Yến Vương phi?”

“Gặp được.”

“Vậy ngươi tỉ mỉ nói lại tình huống lúc ấy cho ta nghe.”

“ Sau khi con với Thập Tam tỷ tới liền đợi ở phòng khách trong chốc lát, sau đó được một vị ma ma dẫn tới một tiểu Phật đường. Nơi đó có hai tỳ nữ đang chờ, tự xưng là tỳ nữ thiếp thân của Thất tẩu ——”

“Yến Vương phi đâu?”

“Thất tẩu đang ở trong tiểu Phật đường, chúng con không có đi vào, đứng ở ngoài cửa chào hỏi Thất tẩu.”

“Nói cách khác từ đầu đến cuối không hề nói chuyện với Yến Vương phi?”

“Dạ.”

Hoàng Hậu trầm ngâm hồi lâu, rồi hỏi: “Ngươi xác định không nhận sai, đó là Yến Vương phi?”

Hoàng Hậu hỏi chuyện càng lúc càng cổ quái, khiến trong lòng Thập Tứ công chúa giật mình.

Nàng là một người cẩn thận, hơi chần chờ mới châm chước nói: “Nữ nhi với Thất tẩu gặp mặt không nhiều, lúc ấy nhìn qua quả thật là Thất tẩu……”

Hoàng Hậu gật gật đầu: “Vậy ngươi trở về đi. Chuyện hôm nay, nhớ rõ không được lộ ra với bất cứ người nào.”

Thập Tứ công chúa phúc thân với Hoàng Hậu: “Mẫu hậu yên tâm, nữ nhi hiểu.”

Đối với Thập Tứ công chúa tri tình thức thời, Hoàng Hậu cực kỳ vừa lòng, thưởng một đôi kim vòng tay cho nàng mang về.

Thập Tứ công chúa thản nhiên nhận lấy, yên lặng rời đi.

Hoàng Hậu dựa vào bình phong trầm ngâm.

Lúc sắp đến giờ cơm tối, bên Cảnh Minh Đế phái người tới truyền lời, nói cơm chiều sẽ dùng ở Khôn Ninh Cung, Hoàng Hậu vội phân phó phòng bếp nhỏ chuẩn bị.

Trời tối sớm, Khôn Ninh Cung thắp sáng từng chuỗi đèn lồng màu đỏ, trong phòng có vẻ ấm áp an tường.

Nhưng tâm tình của Cảnh Minh Đế lại có chút cấp bách, ăn vài miếng qua loa xong liền cho lui cung tỳ hầu hạ, bưng ly trà hỏi Hoàng Hậu: “ Bọn Phúc Thanh trở lại rồi à, có gặp tức phụ lão Thất không?”

“ Lúc đến Yến Vương phi đang lễ Phật, hai đứa nó không có ở lâu, chỉ gặp mặt ở cửa ……”

Nghe Hoàng Hậu nói xong, Cảnh Minh Đế thở phào một hơi, nở nụ cười: “Tức phụ lão Thất thật đúng là thành tâm, người trẻ tuổi có thể được như vậy không dễ dàng.”

Đổi thành ông đi niệm kinh, ông đã ngủ từ sớm.

Hoàng Hậu tự hỏi hồi lâu, bởi vì không có căn cứ chính xác, nên cũng không nói ra cảm giác kỳ quái trong lòng, cười phụ họa nói: “Yến Vương phi thành tâm như thế, Yến Vương chắc chắn sẽ sớm trở về.”

Cảnh Minh Đế nghe Hoàng Hậu nhắc tới nhi tử, mày nhăn lại, bất mãn nói: “Đi ra ngoài lâu như vậy còn không trở về, tiểu tử này rõ là ương bướng, vài việc biết rõ là vô ích mà vẫn cứ đi làm.”

Nghe nói di thể của con trai Đông Bình Bá đã rơi vào trong lòng sông Tế Thủy, mà sông Tế Thủy rộng lớn mênh mông, lại không phải rãnh nước nhỏ, muốn tìm lại di thể không khác nào mò kim đáy biển.

Cảm nhận của Hoàng Hậu với vợ chồng Yến Vương không tệ, nhặt lời hay nói: “Yến Vương ngưỡng mộ Yến Vương phi, đây là chuyện tốt.”

Cảnh Minh Đế hừ lạnh: “Chạy xa như vậy để lại tức phụ ngày ngày niệm kinh, sẽ không sợ tức phụ thật sự một lòng hướng Phật ——”

“Khụ khụ.” Hoàng Hậu nghe Hoàng Thượng càng nói càng đi xa, ho nhẹ hai tiếng.

Cảnh Minh Đế lại như dỡ xuống một mối tâm sự, cả người có vẻ nhẹ nhàng hẳn, trực tiếp nghỉ ngơi ở Khôn Ninh Cung.

Ở Ngọc Tuyền cung, Hiền phi nghe nói Cảnh Minh Đế nghỉ lại ở Khôn Ninh Cung, lòng tràn đầy khó chịu.

Hoàng Thượng nghỉ ngơi ở chỗ của tiểu yêu tinh tuổi trẻ mạo mỹ nào đó thì cũng thôi, đằng này lại nghỉ ở chỗ của Hoàng Hậu, việc này làm cho mấy lão nhân tiến cung nhiều năm như bọn bà phải nghĩ thế nào đây?

Mấy ngày nay, Hiền phi chỉ cảm thấy việc nào cũng không thuận lợi.

Tính kế tức phụ lão Thất không thành lại kéo tức phụ lão Tứ vào, tức phụ lão Tứ nếu bỏ mạng thì cũng thôi, cố tình lại được cứu về, trong thời gian ngắn chỉ có thể mặc cho nàng ta chiếm vị trí Tề Vương phi lại không thể giúp lão Tứ xử lý nội trạch.

Cứ như vậy lão Tứ cũng bị liên luỵ, khác không nói, qua năm mới lão Tứ phải nên đơn giản hóa, tuy nói là nên tránh đầu sóng ngọn gió, nhưng bà nhìn vẫn rất đau lòng.

Hiện giờ rõ ràng chỉ có lão Tứ là có tư cách nhất, cố tình Hoàng Thượng lại không lộ ra gì cả, rốt cuộc là nghĩ như thế nào đây?

Ngẫm lại mấy năm nay Hoàng Thượng coi trọng Hoàng Hậu, Hiền phi không hiểu sao có chút hoảng sợ, nhân dịp năm mới mời tẩu tẩu Vệ thị vào cung, nhắc nhở một phen.

Chuyển ngày, Hiền phi liền lấy ăn Tết nhớ thân nhân làm lý do mời An Quốc Công phu nhân Vệ thị vào cung.

Hiền phi đã một thời gian chưa gặp Vệ thị, hôm nay vừa gặp mặt ở tẩm cung, không khỏi lắp bắp kinh hãi: “ Tẩu tẩu sao thoạt nhìn khí sắc không được tốt?”

Tẩu tẩu này của bà là một người mặt ngọt lòng đắng, bởi vì luôn bày ra dáng vẻ ôn nhu, hai năm trước nhìn không hề giống một người đã có trưởng tử ba mươi.

Nhưng hôm nay nhìn vào, rõ ràng đã lộ vẻ già nua.

Bên mái không che được tóc bạc, khóe mắt rủ xuống, còn có khí sắc không tốt, mọi mặt đều nhìn ra vẻ già nua.

Nghe Hiền phi hỏi như vậy, Vệ thị thở dài: “Với nương nương cũng không có gì để giấu, còn không phải bị hai vợ chồng lão Tam tức chết sao!”

Nếu là lúc trước, Vệ thị còn sẽ ráng chống đỡ, nhưng Tam nhi tức gả vào thời gian không ngắn, mắt thấy Tam phòng càng ngày càng làm ầm ĩ, tiểu nhi tử lúc đầu ngoan ngoãn thuần lương biến thành tay ăn chơi phong lưu trên sông Kim Thủy, Vệ thị đã sớm mất đi sức lực che giấu.

“Lúc trước Dịch nhi si tâm Xảo Nương lắm mà, sao lại ầm ỹ thành dạng này?”

Vệ thị hừ lạnh một tiếng: “Gia đình bình dân chính là không đổi được cái bản chất không phóng khoáng, bản thân không thể sinh con không nói, còn ngày ngày nghi ngờ Dịch nhi gian díu với nha hoàn. Dịch nhi nương nương cũng biết, cho dù thế nào cũng sẽ không làm bậy với nha hoàn bên người, lại không ngăn được nàng ta làm ầm ỹ mỗi ngày, nhiều lần như thế có mấy đứa bạn không đàng hoàng khuyến khích, bắt đầu chạy tới sông Kim Thủy. Nếu như nó dùng mấy nha hoàn thân gia trong sạch ta còn không lo, nhưng sông Kim Thủy đều là loại mặt hàng dơ bẩn gì……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui