Tự Cẩm

"Bà ngoại nói phải, con người ắt có tương tự, tuy rằng không thường gặp, nhưng vẫn là có, là con suy nghĩ lung tung." Khương Tự cười phụ họa lời của Nghi Ninh Hầu lão phu nhân, tâm lại khẽ trầm xuống.

Vừa rồi bà ngoại tránh né ánh mắt nàng.

Phản ứng này ở trong mắt Khương Tự, ít nhất có tồn tại khả năng chột dạ.

Đối mặt với tôn bối, một vị lão nhân trải qua rất nhiều lại có thể có gì chột dạ?

Khương Tự không muốn hoài nghi trưởng bối thân cận, nhưng lời nàng nói với phụ thân và bà ngoại cơ hồ là giống nhau, phản ứng của phụ thân và bà ngoại lại hoàn toàn khác nhau.

Phản ứng đầu tiên của phụ thân là tò mò, không tin trên đời này lại có người tương tự nữ nhi, mà bà ngoại thì rõ ràng toát ra vẻ không vui.

Hiển nhiên phản ứng của Khương An Thành càng phù hợp lẽ thường hơn.

Từ Nghi Ninh Hầu phủ rời đi, Khương Tự không nói một lời, có vẻ khá trầm mặc.

Khương Trạm nhìn nàng: "Tứ muội, thoạt nhìn muội có tâm sự?"

Mấy chuyện rối ren này Khương Tự cũng không định cho huynh trưởng biết, cong môi cười nói: "Không có."

"Vậy sao muội buồn bã ỉu xìu?"

"Có hơi mệt thôi, dù gì cũng mới về hôm qua."

Khương Trạm có phần áy náy: "Đều là ta liên luỵ Tứ muội --"

Khương Tự trừng hắn một cái: "Nhị ca nói cái gì vậy. Đúng rồi, chuyện huynh bị người ám toán không báo với Hoàng Thượng à?"

Khương Trạm nghiêm mặt: "Chuyện này ta với Vương gia tự có tính toán, Tứ muội cũng đừng nhọc lòng. Khoảng thời gian này muội cũng đã rất mệt, cứ ở bên tiểu tôn nữ của ta là được rồi."

Tự có tính toán?

Khương Tự cười lắc đầu.

Tốt thôi, mặc bọn họ tự có tính toán đi, theo nàng thấy thì Nhị ca khả năng lại bị A Cẩn lừa rồi.

Khương Trạm đưa Khương Tự đến cửa Vương phủ, lúc này mới đi về hướng Đông Bình Bá phủ.

Người gác cổng vội mở cửa cho Khương Tự: "Vương phi, ngài đã trở lại."

"Vương gia đâu?" Khương Tự thuận miệng hỏi một câu.

"Vương gia đang ở sảnh ngoài tiếp khách."

Khương Tự hơi dừng bước, nhìn về phía người gác cổng.

Người gác cổng khom người cười nói: "Tề Vương, Lỗ Vương, Thục Vương, Tương Vương mấy vị Vương gia tới đây."

Khương Tự khẽ nhướng mày.

Ngoại trừ Tần Vương, mấy hoàng tử khác thế mà đều tới.

Lại không phải phụ nhân gia đình bình dân nhút nhát sợ hãi, có khách đến cửa hỏi thăm, thân là nữ chủ nhân ra chào hỏi một cái hẳn là, Khương Tự nhấc chân đi đến sảnh ngoài.

Người hầu canh giữ ở cửa thấy Khương Tự tới, vội bẩm báo: "Vương gia, Vương phi tới."

Trong sảnh tức khắc yên tĩnh, đồng thời nhìn về phía cửa.

Rèm cẩm tú đã được người hầu vén lên, đi vào một nữ tử vóc người yểu điệu.

Khương Tự vừa mới tới phía Nam đóng giả Thánh Nữ một phen, khí chất kiều mỹ khi dưỡng ở trong nhà ấm trước kia có sự thay đổi vi diệu, dung nhập vài phần tùy ý của nữ tử Nam Cương, nhìn vào không hiểu sao làm cho người ta cảm thấy có chút không giống.

Cũng bởi vậy, mọi người nhất thời quên luôn dời mắt.

Úc Cẩn xụ mặt cầm chung trà trong tay đặt thật mạnh lên bàn, phát ra một tiếng vang.

Tiếng vang này nhất thời phá vỡ an tĩnh trong phòng, vài vị Vương gia rối rít chào hỏi Khương Tự.

Khương Tự cười đáp lễ, nói với Úc Cẩn: "Vương gia, chàng bồi mấy vị Vương gia ngồi chơi, ta ra sau nhìn xem."

"Đi đi."

Khi Khương Tự ở đại sảnh bên môi Úc Cẩn còn treo nụ cười, đợi nàng đi rồi, tay vỗ lên bàn cái rầm, ý cười lập tức biến mất.

Lỗ Vương vội hỏi: "Thất đệ, ngươi làm sao thế?"

Không có việc gì vỗ bàn làm gì, chẳng lẽ là ám hiệu kéo bè kéo lũ đánh nhau?

Vừa nghĩ như vậy, Lỗ Vương lập tức nhảy nhót.

Từ sau khi phế Thái Tử chết đi, Tứ ca cả ngày giả vờ ngốc nghếch vô tranh với đời, Lục đệ cũng là một tên ranh ma, dù sao muốn nhìn bọn họ làm ầm ĩ là không có khả năng, vẫn là Thất đệ tri kỷ, chưa gì đã sáng tạo cơ hội.

Kéo bè kéo lũ đánh nhau rất tốt nha, tốt nhất là làm lớn chuyện kéo đến chỗ phụ hoàng, cũng đem mấy gia hỏa này hàng thành quận vương, như vậy ai cũng không chê cười ai được.

Vẻ mặt nóng lòng muốn thử của Lỗ vương khiến Thục Vương giật giật khóe miệng.

Lão Ngũ đây là muốn gây xích mích kéo bè kéo lũ đánh nhau? Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Hiện giờ hắn và lão Tứ đang là hoàng tử có cơ hội lớn nhất, lúc này mà làm bậy, trừ phi đầu óc bị lừa đá.

"Thất đệ muội đối với Thất đệ thật sự là một tấm chân tình, ngay cả Bồ Tát cũng đều cảm động. Hôm nay ta tới đây chính là muốn tìm Thất đệ hỏi thăm xem Thất đệ muội bái chính là vị Bồ Tát nào, để nào về phủ sẽ lập một tiểu Phật đường ở Vương phủ cho Lục tẩu ngươi bái lạy."

Thục Vương nói ra ý định, mấy người khác cũng đều rối rít gật đầu.

Lửa giận của Úc Cẩn lúc này mới đè xuống, không chút để ý nói: "Các ngươi còn tin những cái này? Có thần như vậy sao?"

Lỗ Vương lau mặt một phen: "Thất đệ, có phải Thất đệ muội còn chưa nói với ngươi phải không?"

"Nói cái gì?" Úc Cẩn vẻ mặt mờ mịt.

A Tự lấy việc đóng cửa cầu phúc làm danh chuồn êm hắn đương nhiên đã sớm biết, nhưng mặt khác, từ trong miệng mấy gia hỏa này nghe được A Tự đối với hắn một tấm tình thâm còn rất sảng khoái.

Ừm, những lời này có thể mặc cho bọn họ nói nhiều.

Lỗ Vương quả nhiên nhắc tới chuyện Khương Tự đóng cửa cầu phúc: "Vì cầu phúc cho Thất đệ, yến hội ăn Tết đoàn viên Thất đệ muội cũng không tham dự, còn có người nói Thất đệ muội đấy...... Tuyệt đối không ngờ tới chẳng những Thất đệ thuận lợi trở về, mà Đông Bình Bá thế tử mọi người cho rằng đã chết trận cũng còn sống quay về."

Sớm biết cầu phúc có tác dụng như vậy, hắn đã sớm lập tiểu Phật đường cho tức phụ, không có việc gì thì đi niệm kinh, nói không chừng tước vị của hắn có thể khôi phục rồi.

Mấy người khác rất tán thành gật đầu.

Tuy rằng Khương Trạm hôm nay mới trở về, nhưng tin tức đã sớm như gió truyền ra ngoài, bằng không mấy người bọn họ cũng sẽ không chạy đến Yến Vương phủ.

Không tiện trực tiếp tới Đông Bình Bá phủ vây xem, vậy thì hỏi thăm tình hình từ chỗ lão Thất cũng được.

Lỗ Vương đột nhiên nghĩ tới gì đó, cười nói: "Nếu như chỉ có mỗi một việc này, ta còn không tin là thật --"

Ánh mắt Úc Cẩn hơi lóe: "Ồ, còn có chuyện khác?"

Tề Vương vốn dĩ chỉ yên lặng uống trà, nghe đến đó sắc mặt mơ hồ bắt đầu biến thành màu đen.

Quả nhiên không cô phụ dự cảm của Tề Vương, Lỗ Vương nhìn lướt qua phía hắn, rồi nói: "Trước đó không lâu Thất đệ muội cùng Tứ tẩu đi chùa Bạch Vân dâng hương, kết quả trên đường trở về ngựa nổi điên, đáng thương Tứ tẩu suýt nữa thì rơi xuống huyền nhai, thật vất vả mới nhặt được một cái mạng trở về thì lại bởi vì chấn kinh quá độ mà đánh mất thần trí, đến nay vẫn chưa thể gặp người kìa. Kết quả ngươi đoán thế nào?"

Trong sắc mặt phát xanh của Tề Vương, Úc Cẩn chậm rì rì hỏi: "Thế nào?"

Lỗ Vương vỗ đùi: "Thất đệ muội một chút việc đều không có, đây không phải Bồ Tát phù hộ thì là gì?"

Từ khi Tấn Vương và Thái Tử lần lượt xảy ra chuyện, ở trong lòng Thục Vương đối thủ cạnh tranh lớn nhất chính là Tề Vương, lúc này rất vui vẻ vì có thể làm đối thủ ngột ngạt, vì thế cười tủm tỉm tiếp lời: "Đều nói là bởi vì Thất đệ muội thành tâm, quyên cho chùa Bạch Vân 1800 tiền hương khói, mà Tứ tẩu chỉ quyên có 400 lượng --"

Tề Vương không thể nhịn được nữa mở miệng: "Lục đệ, những lời vô căn cứ này ngươi cũng tin?"

Vẻ mặt Thục Vương rất nghiêm túc: "Đệ đệ tin. Ngũ ca, huynh tin không?"

Lỗ Vương gãi gãi đầu, ăn ngay nói thật: "Ta lựa chọn tin. Ví dụ như sau này Thất đệ muội lại bái phật cầu cái gì, ta đây nhất định tin, còn về người khác thì phải xem tình hình đã."

Tương Vương vốn giao hảo với Tề Vương, nhưng lúc này nghe lời này của Lỗ Vương cũng không khỏi gật đầu.

Kỳ thật hắn cũng có chút tin......

Úc Cẩn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, ngữ khí nghe không ra hỉ nộ: "A, Tứ tẩu còn hẹn nội tử đi chùa Bạch Vân dâng hương? "


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui