Tự Cẩm

Cảnh Minh Đế chỉ dừng trong chớp mắt như vậy, rồi tiếp tục đi về phía Khôn Ninh Cung.

Thôi, dù sao quên cũng quên rồi, sớm qua đó với tối nay qua đó chẳng có gì khác nhau cả, vẫn là đi đến chỗ Hoàng Hậu xem sao đã.

Cảnh Minh Đế rất muốn nhìn thấy sau khi quan hệ thay đổi lần đầu tiên Hoàng Hậu với Úc Cẩn gặp mặt sẽ là tình cảnh gì.

Ông còn nhớ rõ năm đó cung nhân dẫn ông đi gặp Thái Hậu, thấp thỏm, hoảng loạn, lại mang theo hưng phấn và chờ mong nói không nên lời.

Khi đó ông còn nhỏ, tâm tình hết sức phức tạp, lão Thất vận khí tốt, chắc hẳn sẽ không dằn vặt như ông lúc trước.

Cảnh Minh Đế nhanh chân chạy tới Khôn Ninh Cung, nửa đường thì gặp Úc Cẩn.

“Ngươi còn chưa qua đó?”

Úc Cẩn rất cung kính hành lễ, nói: “Nhi tử có chút khẩn trương.”

Cảnh Minh Đế vui vẻ: “Khẩn trương cái gì?”

Lão Thất lớn tướng thế này, hóa ra cũng sẽ khẩn trương?

Nghĩ như vậy, lão Hoàng Thượng tự dưng thấy tâm lý cân bằng hơn một tí.

“Không biết nên ở chung với mẫu hậu như thế nào mới thích hợp.” Úc Cẩn thản nhiên nói.

Cảnh Minh Đế càng thêm sung sướng.

Ông lúc trước cũng lo lắng việc này.

Làm bên bị lựa chọn, luôn có rất nhiều điều lo lắng.

Có thể được đối phương thích hay không, nếu có chỗ nào làm không tốt có thể sẽ đưa mình về chỗ cũ, chọn người khác hay không?

Ông thậm chí còn gặp ác mộng, trong mộng ông không phải con nuôi của Hoàng Hậu được các huynh đệ khác cực kỳ hâm mộ, mà vẫn là nhóc đáng thương không nơi nương tựa kia.

Hóa ra lão Thất cũng giống mình.

Cảnh Minh Đế thở phào một hơi, mỉm cười: “Đối với mẫu hậu ngươi, chỉ cần ngươi thật lòng hiếu kính là được. Được rồi, cùng đi theo trẫm qua đó đi.”

Hoàng Hậu bên kia nhận được tin tức, đã đứng ở trên thềm đá ngoài điện chờ đợi.

Cảnh Minh Đế sải bước đi tới, cười ha hả hỏi: “ Hoàng Hậu sao lại đứng ở bên ngoài luôn rồi?”

Dư quang nơi khóe mắt Hoàng Hậu khẽ liếc Úc Cẩn, trả lời: “Ta lo Hoàng Thượng bị khó xử ——”

Cảnh Minh Đế cất tiếng cười to: “Hoàng Hậu nghĩ nhiều, những thần tử đó đều rất hiểu chuyện, sao có thể làm khó ta.”

Hoàng Hậu: “……” Hoàng Thượng chân ái mặt mũi.

Phan Hải: “……” Hoàng Thượng chân ái* mặt mũi.

( Vũ: Cái từ này nghĩa là tình yêu thật sự, ta cũng không biết trong cụm từ này nên để sao nữa nên giữ nguyên. Cầu ý kiến.) 

Úc Cẩn: “……” Lão cha Hoàng đế thật biết khoác lác.

Lúc ấy ở trên đại điện chạy trốn nhanh nhất cũng không biết là ai.

Chửi thầm như vậy nhưng trên mặt Úc Cẩn lại không lộ chút nào, trịnh trọng hành lễ với Hoàng Hậu: “Nhi tử thỉnh an mẫu hậu.”

Hoàng Hậu bên môi mỉm cười, nhìn chăm chú vào người thanh niên đang khom người chắp tay thi lễ.

Mặt mày tuấn tú, phong tư tiêu sái.

Về sau đây chính là con trai của bà, một đại nhi tử trên dung mạo mơ hồ có bóng dáng của Hiền phi.

Đối với điểm này, Hoàng Hậu chẳng những không cảm thấy khó chịu, mà ngược lại còn cảm thấy thống khoái.

Có thể sinh lại như thế nào, huyết mạch tương liên lại như thế nào, mình không tiếc phúc, thì phúc phận này chung quy sẽ rơi xuống chỗ khác.

Lại nói, hình như Hiền phi còn chưa biết việc này?

Đối với việc Cảnh Minh Đế có thể nhanh chóng định ra mọi chuyện như vậy, Hoàng Hậu có chút giật mình.

Giật mình qua đi chính là vui sướng.

Dao sắc chặt đay rối, mới có thể miễn đi rất nhiều biến cố.

Thời gian Hoàng Hậu nhìn chăm chú Úc Cẩn có hơi lâu, mà Úc Cẩn vẫn như cũ duy trì tư thế cung kính hành lễ.

“Đi vào rồi nói sau.” Hoàng Hậu rốt cuộc mở miệng, ngữ khí ôn hòa.

Vào phòng, Đế hậu ngồi xuống, Úc Cẩn thì thành thành thật thật đứng ở trước mặt hai người.

Hoàng Hậu lại cười nói: “Đứng làm gì, ngồi đi.”

Sớm có cung tì dời một ghế con tới.

Úc Cẩn nhìn ghế con một cái, quy củ ngồi xuống.

Hoàng Hậu lại lần nữa mở miệng: “Về sau chúng ta chính là thân mẫu tử, Cẩn Nhi chớ có câu nệ.”

Úc Cẩn suýt nữa té từ trên ghế con xuống.

Hắn một người đã lớn từng này, Hoàng Hậu làm thế nào mà mặt không đổi sắc gọi lên hai chữ “Cẩn Nhi” được vậy?

Cẩn Nhi —— Úc Cẩn nhịn không được muốn lắc đầu.

Ngay cả lúc hắn là bé con còn mum sữa cũng không có ai gọi hắn Cẩn Nhi……

Nhìn nhìn Hoàng Hậu khóe miệng ngậm cười, Úc Cẩn lần đầu tiên chịu phục.

Chung quy là Hoàng Hậu, phần công lực này người khác theo không kịp.

Cảnh Minh Đế thấy Úc Cẩn phát ngốc, ho nhẹ một tiếng nhắc nhở: “Ngây ngốc làm gì, không nghe mẫu hậu ngươi nói chuyện sao?”

Tốt xấu là đại nhi tử ông chọn ra cho Hoàng Hậu, vạn nhất bị Hoàng Hậu ghét bỏ, mặt mũi của ông biết để ở đâu đây?

“Mẫu hậu nói đúng, ở trước mặt ngài nhi tử sẽ không câu nệ.”

Hoàng Hậu cười: “Vậy mới phải chứ, người một nhà cũng không thể xa lạ. Khi nào ngươi dẫn Vương phi vào cung, ta cũng gọi Phúc Thanh đến, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Khụ khụ.” Cảnh Minh Đế đột nhiên ho khan một tiếng.

Hoàng Hậu vội nói: “ Đến lúc đó nếu Hoàng Thượng rãnh thì cũng qua luôn.”

Cảnh Minh Đế nghiêm mặt gật đầu: “Tới đó nói sau.”

Nói chuyện phiếm một hồi, xem như mẫu tử chính thức gặp nhau, Cảnh Minh Đế mang theo Úc Cẩn cùng rời đi.

Đứng ở ngã rẽ, Cảnh Minh Đế dừng lại, nhìn Úc Cẩn nói: “Về sau thường xuyên tới thỉnh an mẫu hậu ngươi, mẫu hậu ngươi cũng không dễ dàng.”

Úc Cẩn cười nói: “Phụ hoàng yên tâm, nhi tử sẽ thường tới.”

“Vậy ngươi trở về đi, tức phụ ngươi chỉ sợ còn chưa biết đâu.”

“Nhi tử cáo lui.”

Chờ Úc Cẩn đi xa, Cảnh Minh Đế mới đi về hướng Ngọc Tuyền cung.

Vừa mới ông kỳ thật hơi do dự, muốn mang lão Thất đi gặp Hiền phi, nhưng nghĩ đến hai mẹ con vốn đã xa lạ, hiện giờ ngay cả danh phận mẹ con cũng không còn, hà tất làm điều thừa.

Ngọc Tuyền cung lúc này còn chưa nhận được tin tức.

Một tiếng “Hoàng Thượng giá lâm” làm Hiền phi hơi ngoài ý muốn, vội ra nghênh đón.

“Hoàng Thượng tới ạ ——”

Cảnh Minh Đế gật đầu: “Đi vào đi.”

Hiền phi sợ lạnh, Ngọc Tuyền cung so với Khôn Ninh Cung còn ấm áp hơn, Cảnh Minh Đế không thích ứng lắm, hơi hơi nhăn mày.

Tính thời gian, lúc này vừa mới tan triều, vốn nên là lúc Hoàng Thượng ở Ngự Thư phòng xử lý chính vụ, Hiền phi không đoán được ý đồ Cảnh Minh Đế tới đây, lại không tiện mở miệng hỏi, vì thế tiếp tục làm chuyện trước đó đang làm —— pha trà.

Người Đại Chu uống trà không phức tạp như người tiền triều, nhưng lại cần chút kiên nhẫn.

Nhìn Hiền phi động tác ưu nhã thả lá trà vào ấm trà đựng đầy nước sôi, lại rót vào trong chén sứ trắng, sau đó lại rót vào trong ấm bầu khác, trong lòng Cảnh Minh Đế đã thấy hơi phiền.

Ông từ trước đến nay không kiên nhẫn nhất mấy chuyện thế này, cho dù mân mê đến nỗi còn đẹp hơn hoa, còn không phải chỉ là một ly trà thôi sao, có thời gian rảnh này ông tình nguyện lật xem một quyển thoại bản hoặc là vuốt lông cho Cát Tường còn hơn.

“Hoàng Thượng mời uống trà.” Hiền phi đem trà ngon mới ngâm cho Cảnh Minh Đế.

Cảnh Minh Đế nhận lấy rất nể tình mà nhấp một ngụm, lúc này mới đặt chén trà sứ trăng sang một bên, mở miệng nói: “Ngày ấy lão Thất chọc giận ái phi, sau đó có tới Ngọc Tuyền cung nữa không?”

Vừa nghe Cảnh Minh Đế nhắc tới Úc Cẩn, sắc mặt Hiền phi nhất thời trầm xuống.

Tới Ngọc Tuyền cung cái gì, trong mắt súc sinh kia nào còn có người mẹ đẻ là bà!

Ngày đó cùng Úc Cẩn xé rách mặt, con bất hiếu lại không được Hoàng Thượng xử phạt tội gì, Hiền phi một hơi còn nghẹn chưa thông, mắt thấy Cảnh Minh Đế hỏi, đương nhiên không muốn bỏ qua cơ hội trừng trị Úc Cẩn.

Hiền phi khẽ thở dài: “Chưa từng tới. Có lẽ là thiếp không có phúc phận này, không dám trông cậy vào lão Thất hiếu tâm.”

Cảnh Minh Đế cũng thở dài theo: “ Hỗn trướng lão Thất luôn chọc giận ái phi, trẫm là biết đến.”

Khóe môi Hiền phi không khỏi cong lên.

Hoàng Thượng đây là lương tâm trỗi dậy?

Cảnh Minh Đế vỗ vỗ tay Hiền phi, trấn an nói: “Cho nên trẫm liền đem hắn ghi danh dưới danh nghĩa của Hoàng Hậu, tránh cho ái phi vì hỗn trướng đó mà tức giận rồi hại thân.”

( Vũ: Có một vấn đề nho nhỏ thế này. Đó là xưng hô giữa HT với HH. Trước giờ ta toàn để HH xưng hô ta - ngài, lâu lâu cv lại để là thiếp - ngài. Nhưng ta thiết nghĩ để ta - ngài chắc ko sao vì HH là vợ cả của HT, chỉ có thiếp thất vợ bé mới xưng thiếp thôi. Cho nên trên vấn đề này mọi người có ý kiến gì khác ko. Ta sẽ tham khảo)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui